(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một ngày nọ, Lục Trạm tặng ta một chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc do chính tay hắn khắc. Sau khi trở về phụ điện, ta vui mừng cầm nó lên, ngắm nghía hồi lâu.
Ngắm đủ rồi, ta mới cất nó đi, định cất giữ cẩn thận. Thế nhưng, khi tìm đến chỗ cất chiếc vòng lần trước, lại phát hiện chiếc vòng bằng vàng khảm ngọc mà Lục Trạm tặng đã không cánh mà bay.
Phụ điện của ta chỉ có Bích Đào ra vào, chiếc vòng đó chắc chắn là bị ả ta lấy trộm rồi. Trước đây ả ta cũng không phải chưa từng có hành vi thó vặt này, chỉ là ta đều nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy.
Trước giờ vẫn chưa xử lý ả ta, là bởi vì ả ta đối với ta mọi chuyện đều không để tâm, nếu đổi một thiếp thân cung nữ khác, chuyện ta gian tình với Lục Trạm sẽ không giấu được. Nhưng Bích Đào không nên động vào đồ Lục Trạm tặng ta.
Vài ngày sau, trong một số tiệm trang sức ở kinh thành, xuất hiện đồ vật của hoàng cung.
Một số phu nhân, tiểu thư nhà quan lại đến mua trang sức, phát hiện những món trang sức đó có lưu lại ấn ký, là đồ vật mà phi tần mới được phép đeo.
Người thường nếu mua về đeo, chính là phạm tội ngạo mạn. Lập tức có người báo án lên Đại Lý Tự, nói có người buôn bán đồ vật trong cung.
Người của Đại Lý Tự dựa theo ấn ký trên trang sức, thông qua ghi chép đồ vật trong cung của Nội Vụ phủ, tra ra đồ vật được bày bán ở ngoài cung là trang sức được ban thưởng cho ta sau khi tuyển tú kết thúc.
Thiếu khanh Đại Lý Tự Lục Tử Hồng lập tức dẫn người đến Cảnh Ninh cung.
Lục Tử Hồng đưa vài món trang sức đến trước mặt ta, hỏi: “Huệ quý nhân, những món đồ này là của người sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");