(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sẽ không.”
Sau khi Linh Thư bị mang đi, Ngụy Trạm bước ra từ phía sau bình phong.
Hắn lo sợ lúc ta ở cùng phòng với Linh Thư, nàng ta sẽ làm hại ta, cho nên đã lén lút trốn ở phía sau bình phong.
Ta nhìn bóng dáng hắn đang tiến lại gần, lên tiếng hỏi: “Vì sao lại không thế?”
“Trước đây từng có Thanh Liên giáo tạo phản, tôn giáo này lôi kéo dân lành, nói chỉ cần theo bọn họ tu hành, sẽ có một ngày tu thành chính quả, bay lên trời thành thần.”
“Bình đẳng, không bằng sự thèm muốn được làm thần của con người. Chỉ là một người xuyên việt, làm sao có thể tẩy não con người giỏi hơn Thanh Liên giáo chứ?”
“Hơn nữa giáo chủ của Thanh Liên giáo là nam nhân, còn không thể khiến tất cả dân lành tâm phục khẩu phục, huống chi là một người phụ nữ xuyên sách.”
Nói đến đây, Ngụy Trạm vội vàng chữa cháy: “Đương nhiên, trẫm không phải là coi thường thân phận nữ nhi của nàng, mà là...”
“Mà là thời đại này là như vậy,” ta tiếp lời hắn.
“Thời đại của ta, người ta đều hô hào nam nữ bình đẳng, nhưng thực tế lại không bình đẳng, huống chi là ở thời đại này.”
Ngụy Trạm tiến lại gần: “Vậy nàng có muốn thay đổi điều này không?”
Ta hơi kinh ngạc: “Chàng muốn nâng cao địa vị của nữ nhân sao?”
Hắn ánh mắt mang theo ý cười: “Đương nhiên, nàng là nữ nhân, là thê tử của trẫm, trẫm muốn cùng nàng sánh vai đứng trên triều đình.”
Nói thật, giống như Võ Tắc Thiên và Cao Tông, cùng nhau làm hoàng đế, tham gia chính sự, ta cũng muốn.
Nhưng mà, ta thực sự không có tài cán quản lý chính sự.
Vì vậy, ta vẫn là thôi đi.
Ta vẫn muốn mở một học viện, truyền dạy kiến thức thì hơn.
Đương nhiên chuyện học viện này phải đợi đến khi ta sinh con xong hẵng tính.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");