Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu

Chương 52: Chương 50




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Du Lâm ly cung.

Vân Nga đã dịch dung thành Ôn Hạ được ba ngày.

Ba ngày nay, ngoại trừ Bạch Khấu thấy giọng nàng hơi khàn, có chút lo lắng ra, thì những cung nhân thân cận hầu hạ bên cạnh đều không phát hiện ra điều gì khác thường.

Tính ra thời gian, Ôn Hạ và chủ nhân của nàng đã rời khỏi Kinh Đô rất xa rồi.

Và nàng cũng nên hoàn thành sứ mệnh của mình.

Vân Nga ngồi trước gương, trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp không thuộc về nàng, nàng khẽ cười, nhớ lại những chuyện buồn vui đã qua, khóe mắt lăn xuống một giọt lệ.

Năm nàng chín tuổi, khi cùng mẹ và em gái chạy nạn, chính Ôn Tư Hòa, người xa lạ đã cứu nàng. Khi đó, chủ nhân còn nhỏ tuổi, bản thân còn chưa lo xong, vậy mà vẫn che chở cho nàng và người thân. Chính hắn đã mời đại phu cho mẹ và em gái nàng, kéo dài thêm một đoạn sinh mệnh cho họ, để họ ra đi không còn đau đớn.

Giờ đây, chủ nhân đã là bậc đế vương nắm giữ giang sơn, đào tạo ra vô số tử sĩ, còn nàng là người có tài dịch dung xuất sắc nhất trong số đó, có lẽ cũng là người được hắn tin tưởng nhất.

Họ đều giấu giếm Ôn Hạ, nàng không thể thay thế một người quốc sắc thiên hương mà sống tốt, nếu là người bình thường, thuật dịch dung của nàng sẽ không có sơ hở. Nhưng dung mạo và dáng người của Ôn Hạ, nàng muốn giấu giếm cả đời là điều không thể.

Nửa đêm.

Lúc mọi người đã say giấc nồng.

Vân Nga bố trí xong cơ quan, châm lửa vào chân đèn, trở lại giường, nuốt một viên thuốc ngủ.

Nửa canh giờ sau, chân đèn sẽ đổ xuống, theo dòng rượu chảy trên mặt đất thiêu rụi cả tẩm cung, nàng sẽ c.h.ế.t ngạt trong giấc ngủ, cũng không cảm thấy quá đau đớn.

Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, cây nến cháy chỉ còn một đoạn ngắn, rồi vì trọng lực không cân bằng mà rơi xuống đất. Ngọn lửa trong nháy mắt lan ra theo vệt rượu đổ trên sàn.

Bàn ghế, rèm châu, xà nhà trong điện đều bốc cháy dữ dội.

...

Lúc lửa lớn bùng lên, ám vệ ngự tiền canh giữ gần ly cung biết chuyện chẳng lành, liền thi triển khinh công bay đến Khôn Nguyên cung, liều mình cứu người.

Trong mắt bọn họ, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng được hợp lực cứu ra, nhưng toàn thân đầy thương tích, thoi thóp như chỉ còn hơi tàn.

"Nương nương!!" Bạch Khấu mặc y phục ngủ mỏng manh, tóc tai rối bời, khóc đến tê tâm liệt phế.

Thái y chạy đến, dốc hết sức châm cứu cứu sống người, đang định xử lý vết thương thì ngoài cửa, cung nhân cao giọng hô "Thánh giá giá lâm!"

Kỳ Diên vừa nghe tin, đã như phát điên mà xông tới.

Hắn không dám tin.

Khi nghe được tin này, hắn còn mong là mấy tên huynh đệ bị giam cầm đang tranh giành ngôi vị hoàng đế với hắn cố ý trêu hắn.

Nhưng cung điện trước mắt lửa cháy ngút trời, khói đặc cuồn cuộn bao trùm cả bầu trời đêm.

Ám vệ nói Hoàng hậu nương nương đã được cứu ra ngoài, thái y đang chữa trị.

Hắn không màng tất cả xông vào đại điện, bước chân run rẩy.

Người nằm trên mỹ nhân tháp bị bỏng nửa mặt, toàn thân đầy vết thương chằng chịt, trên đầu, nhân trung, vai... rất nhiều huyệt vị đều được thái y châm cứu bằng kim bạc.

Kỳ Diên c.h.ế.t lặng tại chỗ, hai mắt sững sờ đỏ ngầu, hắn thở hổn hển từng hơi, bỗng nhiên bất chấp tất cả lao về phía Ôn Hạ.

"Hạ Hạ!"

Thân vệ ngăn hắn lại, không cho hắn quấy rầy thái y cứu chữa, lúc này ngay cả thái y cũng không còn thời gian hành lễ với hắn, tay không ngừng xử lý vết thương trên người nàng.

Thân vệ ôm chặt hai chân Kỳ Diên, đôi mắt đỏ ngầu của hắn như phát điên nhìn chằm chằm Ôn Hạ.

Nửa khuôn mặt lành lặn của nàng, yên tĩnh như chỉ đang ngủ say, nhưng nửa mặt kia lại đầy vết máu.

Kỳ Diên run rẩy, như người mắc bệnh hen suyễn không thở nổi, cổ họng nghẹn lại. Trong đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt đã lăn dài.

Tại sao lại thành ra thế này?

Bốn ngày trước hắn mới gặp nàng, nàng còn tát hắn một cái, lúc đó nàng còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại thành ra thế này?

Tại sao?

Sao hắn lại đồng ý đưa nàng đến ly cung, sao lại để nàng rời đi một mình?

Tại sao chứ?

"Hạ Hạ, nàng tỉnh lại đi!"

Kỳ Diên đá văng thân vệ xông lên, nhưng thái y không cho hắn đến gần Ôn Hạ, hắn chỉ có thể cứng đờ, khom người đứng bên nàng, nhìn hai chân nàng toàn là vết bỏng, vô cùng chói mắt.

"Xin lỗi..."

Giọng Kỳ Diên khàn đặc, uy nghiêm đế vương như xì hơi, khom người quỵ xuống trước giường.

Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, Hạ Hạ của hắn, Hạ Hạ hoàn hảo của hắn đã bị hắn hại thành ra thế này, đều là tại hắn!

Bạch Khấu quỳ dưới chân hắn khóc thảm thiết: "Hoàng thượng, xin người cứu nương nương, nô tỳ chỉ có một chủ tử duy nhất, chỉ có một nương nương thôi, xin người!"

Đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Diên nhìn chằm chằm nàng ta: "Tại sao không chăm sóc nàng ấy cho tốt? Tại sao?"

Hắn hỏi rất nhiều lần tại sao.

Nhưng dường như hắn hiểu rõ hắn không phải đang hỏi cung nhân, thái y trong cung này.

Hắn đang tự hỏi chính mình.

Tại sao hắn không chăm sóc nàng cho tốt?

Tại sao mười hai tuổi hắn thích Ôn Hạ, người muội muội xinh đẹp đáng yêu như vậy, lại đi làm tổn thương nàng.

Tại sao chín tuổi năm đó hắn lại đuổi nàng đi.

Tại sao ngày đại hôn hắn không ở bên nàng, tại sao không cho nàng một buổi lễ sắc phong hoàng hậu long trọng.

Tại sao đêm động phòng hoa chúc hắn không ở lại, lại bảo nàng cút càng xa càng tốt?

Tại sao hắn lại có thể dùng thanh danh của nàng làm lợi kiếm trên triều đình, tổn thương nàng, người vốn xem trọng danh tiếng?

Sao hắn có thể độc ác đến vậy.

Còn tự cho mình là đúng, cho rằng hắn đã bù đắp, nàng nên tha thứ?

Còn tự cho mình là đúng, cho rằng nàng đến ly cung để nguôi giận, thời gian lâu rồi, nàng sẽ quay về bên hắn?

Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với nàng như vậy, hại nàng thành ra thế này.

Kỳ Diên khàn giọng, nghẹn ngào phát ra một tiếng gào thét: "Trẫm sai rồi, Hạ Hạ, trẫm sẽ không ép nàng nữa."

"Sẽ không bắt nạt nàng nữa."

"Sẽ không bao giờ khiến nàng đau lòng, khiến nàng buồn nữa."

"Nàng mở mắt ra đi, Hạ Hạ. Ôn Hạ, trẫm ra lệnh cho nàng tỉnh lại!"

...

Sau một hồi lâu chữa trị, cuối cùng thái y cũng xử lý xong vết thương trên người Ôn Hạ.

Da trên hai chân nàng bị bỏng, xương lông mày và thái dương bên phải bị thương, cả má được quấn băng, chỉ lộ ra đôi mắt nhắm nghiền. Hai chân cũng được quấn băng, không còn thấy được dáng vẻ thon thả hoàn hảo như trước.

Cuối cùng nàng cũng mở mắt một lần, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người hắn, xa lạ và mệt mỏi, nàng cũng đang chịu đựng cơn đau dữ dội, rồi lại nhắm mắt hôn mê.

Kỳ Diên nắm lấy hai bàn tay được quấn băng của nàng, sợ làm nàng đau, liền co giật buông tay.

Một giọt nước mắt rơi xuống lớp băng trên mu bàn tay nàng.

Thái y run rẩy tâu, vết bỏng của Hoàng hậu nương nương không nghiêm trọng lắm, chỉ là trông có vẻ kinh khủng, không phải là vết thương chí mạng. Vết thương chí mạng là do nàng hít phải nhiều khói khi đang ngủ, mạch tượng cho thấy phổi bị tổn thương nghiêm trọng. Mạng sống tạm thời đã được cứu, nhưng tiếp theo phải xem Hoàng hậu nương nương có thể vượt qua được hay không.

So với mạng sống, dung nhan bị hủy hoại cũng coi như chuyện nhỏ.

Kỳ Diên không nhúc nhích, chỉ còn lại đau đớn, chỉ còn lại sự hối hận đối với chính mình.

Hắn muốn quay về mười hai năm trước, nói với Kỳ Diên mười hai tuổi kia, đừng làm tổn thương tiểu Hạ Hạ.

Nàng là thê tử tương lai của ngươi.

Làm tổn thương nàng, ngươi sẽ hối hận.

Giờ phút này, Kỳ Diên như xác sống, chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Hắn không biết mình đang khóc, chỉ cảm thấy trên má lạnh lẽo ẩm ướt, nhìn thấy Hồ Thuận đang chảy nước mắt đưa khăn tay cho hắn.

Kỳ Diên không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ôn Hạ đang hôn mê trên mỹ nhân tháp, giọng nói run rẩy không kiềm chế được: "Hồi cung, Hạ Hạ, chúng ta hồi cung, Thái tử ca ca nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng..."

Thân vệ đến khiêng mỹ nhân tháp, bọn họ đều có võ công, không đến nỗi làm người nằm trên giường bị xóc nảy.

Kỳ Diên bám sát phía sau, bước ra khỏi cửa điện, vạt áo long bào tung bay, giọng nói đau đớn mang theo sát khí lạnh lẽo.

"Cung nhân Khôn Nguyên cung, g.i.ế.c không tha."

Trần Lân nhận lệnh cúi đầu, liếc nhìn Bạch Khấu đang khóc lóc trong điện: "Tỳ nữ thân cận của Hoàng hậu nương nương cũng ở trong đó sao?"

Kỳ Diên liếc nhìn Bạch Khấu đang quỳ sụp khóc lóc trong điện, nhìn thấy chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay nàng ta mà Ôn Hạ từng đeo.

Đôi mắt đỏ ngầu đau khổ của hắn, cuối cùng khi nhìn thấy chiếc vòng này cũng mềm lòng trong khoảnh khắc.

Trần Lân hiểu ý, đóng cửa điện lại, giam Bạch Khấu trong điện.

Toàn bộ Khôn Nguyên cung, trừ Trứ Văn và Hương Sa ra ngoài làm việc, những người còn lại không c.h.ế.t cháy trong trận hỏa hoạn này, nhưng cũng coi như đã c.h.ế.t trong biển lửa.

...

Bầu trời dần sáng, những đám mây đen tan biến nhường chỗ cho sắc trắng như bụng cá.

Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ chạm trổ của Càn Chương cung, bên trong tẩm cung, ngọn nến cháy suốt đêm vẫn còn leo lét.

Kỳ Diên ngồi bên long sàng, không rời người đàn bà đang nằm trên giường nửa bước.

Ôn Hạ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ cau mày một lần duy nhất. Thái y đã dùng thuốc giảm đau tốt nhất để nàng bớt đau đớn.

Cả người nàng quấn đầy băng gạc, không còn là cô gái yêu cái đẹp, ưa sạch sẽ, có phần đỏng đảnh như trước nữa. Nếu nàng tỉnh lại mà thấy mình trong tình trạng này, chắc nàng sẽ đau lòng lắm.

Kỳ Diên cúi xuống, vòng tay ôm lấy người trong lòng, nhẹ nhàng áp má vào gương mặt được băng bó kín mít của nàng.

Hương thơm ngọt ngào quen thuộc ngày nào đã biến mất, thay vào đó là mùi thuốc nồng nặc.

Đường nét trên gương mặt nàng dường như cũng khác xưa rất nhiều. Tất cả đều là do hắn gây ra.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mi Kỳ Diên.

"Hạ Hạ, khi nàng tỉnh lại, trẫm sẽ trả lại cho nàng gương mặt này, được không?"

"Thái tử ca ca sẽ không chê Hạ Hạ xấu xí nữa, Thái tử ca ca cũng sẽ biến thành con quái vật xấu xí."

"Ngày đó... ép nàng thị tẩm, trẫm không thực sự muốn nàng mang thai vào lúc ấy, trẫm chỉ là quá tức giận. Nhưng bây giờ nói với nàng thì đã muộn rồi, trẫm có lý do gì để giận nàng chứ, phải là nàng giận trẫm mới đúng."

"Giờ trẫm mới hiểu, tại sao người phải đi ly cung lại là nàng, tại sao không thể là trẫm. Trẫm sẽ đi ly cung, nhường hoàng cung lại cho nàng ở, trong cung sẽ không bị cháy, cho dù có cháy thì cũng sẽ có rất nhiều cấm vệ quân kịp thời cứu nàng ra... Trẫm thật ngu ngốc, trẫm hối hận rồi."

"Hạ Hạ, trẫm không muốn kết cục giữa chúng ta lại trở nên như thế này, là trẫm không tốt, là trẫm sai rồi."

Trút hận thù dành cho Ôn Lập Chương lên người nàng, đó là sai lầm lớn nhất của hắn.

Nếu có thể làm lại...

Không, tất cả đã quá muộn rồi.

Kỳ Diên vùi mặt vào gối của Ôn Hạ, tiếng khóc nghẹn ngào dần chuyển thành tiếng nấc thô ráp.

Tiếng khóc của hắn không lớn, rất nhỏ và nhẹ, yếu ớt đến mức chỉ như tiếng thở dốc nặng nề, nhưng chỉ có hắn mới biết đó là tiếng khóc của mình.

Kỳ Diên, kẻ luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, hóa ra cũng có ngày này.

Trần Lân đứng ngoài cửa điện, cho đến khi tiếng thở dốc nặng nề trong điện ngừng lại, mới nhẹ nhàng bước vào, đứng hầu ở cửa.

Kỳ Diên thấy hắn, cứng nhắc đứng dậy. Nhưng ngay khi bước được một bước thì ngã quỵ xuống, hai đầu gối mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.

Trần Lân vội vàng chạy vào đỡ hắn dậy, cả người Kỳ Diên dường như đã kiệt sức, phải dựa vào Trần Lân mới có thể đứng lên được.

Lui về phía cửa điện, Kỳ Diên dùng đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ nhìn về phía long sàng, quan sát người trên giường từng chút một.

Trần Lân thấp giọng bẩm báo: "Trước khi xử tử cung nhân ở Khôn Nguyên cung, thuộc hạ đã tra hỏi rõ ràng, đêm đó Hoàng hậu nương nương tâm trạng không tốt, đã uống một ít rượu nếp hoa quế, không cần cung nhân hầu hạ."

"Mấy ngày gần đây, ngoài việc vài hôm trước có đi chùa cầu phúc hai lần, thì do tâm trạng không tốt, nương nương vẫn luôn ở trong ly cung, mỗi ngày chỉ đọc sách hoặc nghỉ ngơi."

Trần Lân bẩm báo xong, lặng lẽ lui xuống.

Hồ Thuận bước vào tẩm cung, thấp giọng tâu: "Hoàng thượng, giờ đã đến lúc... Nô tài sẽ đến Vũ Đức môn thông báo cho văn võ bá quan hôm nay nghỉ triều."

"Nghỉ triều mười ngày, Hoàng hậu chưa tỉnh, trẫm sẽ không đi đâu cả."

Kỳ Diên trở lại bên long sàng, ngồi trên bậc thềm cạnh giường canh giữ Ôn Hạ, cả đêm không chợp mắt. Hắn không dám ngủ, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc nàng có thể tỉnh lại.

Đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ nhìn người trên giường, hắn chỉ có thể cầu nguyện trong lòng. Cầu xin trời cao phù hộ, để mọi tai ương giáng xuống hắn.

Chỉ cần nàng tỉnh lại, hắn có thể từ bỏ trường thọ, từ bỏ sức khỏe, từ bỏ giang sơn.

...

Dưới làn gió thu dìu dịu, cánh đồng lúa mạch trải dài mênh mông, lắc lư theo gió tạo nên tiếng xào xạc khe khẽ.

Xe ngựa thong thả đi trên con đường rộng lớn, đã cách kinh đô một nghìn năm trăm dặm, Ôn Hạ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.

Bỏ đi lớp ngụy trang, trên mặt nàng có vết hằn đỏ ửng do bị che kín mấy ngày nay, cùng hai nốt mụn nhỏ, nhưng trông nàng rất thoải mái và dễ chịu. Nàng ngẩng mặt lên, để ánh nắng chiếu vào đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, rọi lên lúm đồng tiền trong veo.

"Đến Kì Châu rồi."

Ôn Hạ cong môi mỉm cười, mấy ngày nay nàng ngủ không ngon giấc, nên đã bảo Hoắc Chỉ Chu tối đến cũng cứ thong thả đi đường, chỉ còn một ngày nữa là có thể về đến quê nhà ở Bắc Địa.

"Về đến nhà, ta sẽ được gặp mẫu thân, còn có thể đến căn nhà gỗ nhỏ mà phụ thân từng ở để quét dọn, lại còn được gặp Sơ Nhi nữa." Ôn Hạ mỉm cười nói về đứa cháu trai của mình, nghe nói rất đáng yêu.

Hoắc Chỉ Chu mỉm cười lắng nghe nàng nói, những ngón tay thon dài chậm rãi bóc vỏ trái cây, đưa cho nàng một quả quýt.

Ôn Hạ dựa vào cửa sổ vừa ăn vừa cảm thấy rất ngọt, bèn tách một múi đưa đến bên môi Hoắc Chỉ Chu.

Nhưng nàng đột nhiên khựng lại, nhớ đến lời tỏ tình của hắn trước đó, vội vàng đặt múi quýt vào lòng bàn tay hắn.

Nàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Việc đút cho hắn và ba người anh trai ăn như thế này là điều nàng thường làm khi còn nhỏ, nàng cũng từng làm như vậy với Kỳ Diên, luôn thích chia sẻ những món ngon mà nàng cho là ngon với họ.

Nàng chia sẻ với tâm trạng coi họ như anh em, nhưng có lẽ chính vì sự không có ranh giới này mà Hoắc Chỉ Chu đã nảy sinh tình cảm khác.

Ôn Hạ có chút hối hận, xem ra sau này phải giữ khoảng cách với các huynh trưởng mới được.

Trong xe ngựa, Hoắc Chỉ Chu lặng lẽ nhìn múi quýt trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng hơi lộ vẻ bất đắc dĩ, tự mình đưa vào miệng.

Ôn Hạ không biết gì về mọi chuyện ở kinh đô, nàng chỉ biết con đường này dẫn về nhà. Chỉ còn một ngày nữa, nàng có thể trở về nơi mình sinh ra, nơi hạnh phúc nhất của nàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.