Edit: Hồng Hồng
~.~
15
Trình Sâm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị bẻ cong, bởi hắn đụng thằng gay nào cũng cảm thấy lợn cợn buồn nôn, nhưng đối với Từ Niên lại khác hẳn.
Mà chính hắn cũng không biết vì sao lại khác.
Nhưng quả thật cảm giác lợn cợn ấy chưa bao giờ xuất hiện trên người Từ Niên.
Trong mắt của Trình Sâm, Từ Niên là một cậu nhóc vừa sạch sẽ vừa đáng yêu vừa chu đáo.
Lúc cười vui sẽ lộ răng khểnh, lúc không vui sẽ chẳng đếm xỉa ai, tốc độ nguôi giận có thể so với tên lửa, tóm lại là một người dịu dàng ngoan ngoãn.
Từ Niên lúc nào cũng nghe lời, chưa bao giờ nói một chữ không, là chuẩn mẫu người hoa gặp hoa nở người gặp người thương.
Thạch Liên Sinh dù tận tình mấy cũng chỉ khuyên Trình Sâm đến mức này, còn hắn có chịu nghe hay không lại là một chuyện khác.
Cuối cùng Thạch Liên Sinh bày cho Trình Sâm một kế: “Cũng không phải cậu không thể bao cậu ta.”
Trình Sâm khinh bỉ nói: “Tớ muốn bao ai cũng cần xin ý kiến của cậu chắc?”
“Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà.” Thạch Liên Sinh xuống nước: “Dù cậu nuôi heo cũng phải biết thịt của nó thuộc về cậu, có câu gì mà úp úp vung vung ấy nhỉ?”
Trình Sâm không đáp, Thạch Liên Sinh thấy hắn không phản đối lại tiếp tục lải nhải.
“Thật ra đơn giản lắm.” Thạch Liên Sinh nhíu mày, “Tớ giúp cậu thăm dò cậu ta, tớ sẽ quăng tiền nhiều hơn cậu xem cậu ta có chịu theo tớ không, cậu thấy cách này ok chứ?”
Trình Sâm nhăn mặt: “Cậu định diễn bà mẹ quý tộc chọn con dâu đấy à, cái kiểu tôi cho cậu hai trăm, cậu phải bỏ con tôi chứ gì?”
Thạch Liên Sinh cười nham nhở: “Cậu keo kiệt quá, hai trăm sao mà đủ, nhiều thêm số không thì may ra.”
Trình Sâm: “…”
Từ Niên đang chờ thận chuẩn bị phẫu thuật cho Lý Phương, vẫn chưa biết sóng ngầm bên Trình Sâm đang cuộn trào mãnh liệt đến cỡ nào.
Cậu đã liên hệ với rất nhiều bác sĩ, người hiến thận cũng đã xác định rồi, tháng sau là có thể phẫu thuật.
Sau khi hay tin, hai mẹ con mừng rỡ vô cùng.
Nhưng những ngày này Từ Niên phải bận bịu chạy tới chạy lui trong bệnh viện, công việc hầu hạ Trình Sâm bên kia bị cậu bỏ bê.
Lý Phương lo lắng hỏi Từ Niên: “Mấy hôm nay con không tới công ty, rủi không qua được thực tập thì làm sao?”
Từ Niên gọt táo giúp bà, cười đáp: “Ông chủ tụi con tuy tính hay khó ở nhưng thật ra ổng tốt lắm, không khó dễ gì con đâu.”
Lý Phương: “Con làm việc có chăm chỉ không, nhưng mà vì sao ông chủ lại không thích con, sau này có thể ở lại làm việc tiếp không?”
Từ Niên ngẫm nghĩ: “Con có cảm thấy ông chủ thích con hơn một chút rồi, bây giờ ổng đã cho phép con lên…” Từ Niên ngừng một lúc, nói tiếp: “…Lên văn phòng của ổng.”
“Lên văn phòng ông chủ á?” Lý Phương không hiểu, “Là như nào? Con được làm trợ lý riêng cho ông chủ à?”
Từ Niên lỡ đâm lao nên đành phải theo lao: “Cũng na ná vậy ạ.”
Lý Phương thở dài: “Vậy thì tốt quá, con ráng chăm chỉ làm việc, đừng để phật ý ông chủ.”
Lúc sau, bà lại bổ sung một câu: “Công việc này là bát cơm của con, con mà được chuyển chính là cả đời khỏi lo.”
Từ Niên không cách nào nói rõ với mẹ về công việc mình đang làm, chỉ sợ lỡ lời lại gây chuyện.
Bây giờ là giai đoạn quan trọng để bà phẫu thuật, những thứ khác cứ tạm gác qua một bên đã.
Lúc Trần Đệ đến bệnh viện đón Từ Niên còn nửa thật nửa đùa trách cậu: “Dạo này cậu ít đến chỗ ông chủ nhỉ.”
Từ Niên mở to mắt, có vẻ căng thẳng hỏi: “Ông chủ có nói gì em không?”
“Miệng ổng cứng kiểu đấy, đương nhiên là không nói gì.” Trần Đệ làm bộ thần bí nói, “Nhưng anh ăn ở với ổng ngần ấy năm rồi, anh đây nhìn ra được.”
Từ Niên lập tức nói: “Vậy bây giờ em qua bên đó luôn.”
Trần Đệ nhìn cậu một cái qua kính hậu: “Từ từ đã, hôm nay anh đưa cậu gặp bạn của ông chủ trước.”
Từ Niên: “Sao ạ?”
Trần Đệ nhắc nhở: “Khi gặp Thạch Liên Sinh phải ăn nói cho thật khéo, cậu đấy là bạn thân nhất của ông chủ, cậu nhất định không được làm ổng mất mặt đấy.”
Từ Niên ngoan ngoãn vâng lời.
Vì tiện cho Trình Sâm theo dõi toàn bộ buổi nói chuyện nên Thạch Liên Sinh còn dựng một cái bình phong chia phòng trà ra làm hai, bảo Trình Sâm ngồi phía sau.
Trình Sâm xụ mặt: “Mắc gì bắt tớ trốn trong đấy.”
Thạch Liên Sinh rất mệt mỏi với hắn: “Cậu không trốn đi sao người ta nói thật được.”
Trình Sâm không tình nguyện ngồi phía sau, lúc Thạch Liên Sinh đi còn cảnh cáo hắn: “Đừng có mà ăn hiếp Niên Niên của tớ.”
“…” Thạch Liên Sinh muốn hộc máu tới nơi, thầm nghĩ hai đứa kết hôn bà nó đi cho rảnh nợ, tiền mời khách ông đây chịu hết!
Lúc Từ Niên bước vào còn thấy là lạ vì không có Trình Sâm, còn cái người tên Thạch Liên Sinh này cũng mới gặp lần đầu.
Sau khi chào xong mấy câu khách sáo đầy ngượng ngập, Từ Niên ngồi xuống cái bàn làm bằng gỗ quý, vừa mở miệng đã hỏi ngay: “Anh Sâm đâu ạ?”
Thạch Liên Sinh bị hai chữ “anh Sâm” khiến do da gà da vịt nổi đầy mình, nhức đầu buồn nôn chóng mặt kéo đến cùng một lúc, phải ráng nén xuống mới nói được: “Đợi lát nữa nó tới chứ gì.”
Từ Niên thật thà tin lời hắn: “Vậy em ngồi đây đợi.”
Thạch Liên Sinh hớp miếng trà, làm bộ tán dốc mấy câu: “Em ở với thằng Sâm bao lâu rồi?”
Từ Niên trung thực đáp: “Hơn nửa năm ạ.”
Thạch Liên Sinh: “Vậy nó tốt với em không?”
Ngài kim chủ ngồi phía sau bức bình phong đã giật lỗ tai, hai chân chuyển tới sát vách để nghe rõ hơn.
“Tốt vô cùng.” Giọng Từ Niên có vẻ rất vui, Trình Sâm có thể tưởng tượng ra lúc này cậu nhất định đã lộ răng khểnh, hai chân không kiềm được rung lên
Cũng không biết có phải biên độ rung lắc của hai chân hơi mạnh hay không mà tấm bình phong kêu rầm rầm, Từ Niên nhìn sang theo phản xạ.
Thạch Liên Sinh mặt không đổi sắc bịa: “Mèo nhà anh.”
Từ Niên mở to mắt nhìn.
Thạch Liên Sinh tiếp tục nói: “Con này dáng bự chảng, mà tính nó mất dạy lắm.”
Trình Sâm: “…”
Thạch Liên Sinh bắt đầu vào đề: “Em khỏi nói tốt cho thằng Sâm.
Anh chơi với nó bao năm rồi, tính nó nát cỡ nào anh là người rõ nhất, em đừng tự hành hạ bản thân nữa.”
Bức bình phong lại bị đụng rầm rầm, Thạch Liên Sinh cũng méo thèm quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Từ Niên bằng ánh mắt như chứa đựng cả biển thâm tình.
Từ Niên lại ngứa ngáy quay sang nhìn cái bình phong, đáp lấy lệ: “Không đâu, ông chủ là người tốt thật anh à.”
Cuối cùng tấm bình phong cũng yên ổn lại.
Thạch Liên Sinh hắng giọng, từng bước dẫn cá vào rọ: “Nhưng mà em có muốn đổi người không?”
Từ Niên không hiểu hắn nói gì, hỏi lại: “Đổi gì ạ?”
Thạch Liên Sinh: “Thì đổi người bao dưỡng đấy.
Anh nghe nói mẹ em bệnh nặng lắm, hay là em sang đây với anh? Anh có thể cho em tiền chữa bệnh cho mẹ, còn có thể…”
“Có phải anh hiểu lầm gì không?” Từ Niên đột ngột ngắt lời hắn, rồi lại tự rót cho mình chén trà, ngồi vắt chéo hai chân, thần thái chuẩn bà chủ của gia đình: “Thật ra quan hệ của em với anh Sâm không phải là quan hệ bao dưỡng đâu anh.”
Đến đây lại đổi thành Thạch Liên Sinh không hiểu lời cậu: “Vậy là gì?”
Từ Niên nhíu mày, nhếch môi cười lộ răng, vừa ung dung vừa ngọt ngào nói: “Chúng em đang yêu nhau.”
“…”
Lúc bức bình phong ngã xuống, trong đầu Thạch Liên Sinh chỉ còn lại duy nhất một câu.
Đạ mấu thằng Sâm, chân mày là máy đóng cọc đấy à?!.