Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 1




1.

Tôi thích An Dạng, đó là điều không thể tránh khỏi.

Bởi vì sao ư?

Vì người ta lớn lên đẹp trai, khí chất hơn người, và quan trọng nhất là nhiều tiền đó nha.

2.

An Dạng và tôi cũng xem như là lớn lên cùng nhau.

Mẹ tôi mất sớm, lão già khốn kiếp Kiều Khánh Quốc trừ việc chỉ biết rượu chè đàn đúm thì chẳng hề quan tâm gì đến tôi.

Nhà tôi ở đối diện nhà An Dạng.

Đó là một căn nhà trệt lụp xụp, mùa mưa vừa dột vừa ẩm thấp, và căn bếp thì bám đầy bụi bẩn vào mùa đông.

Nhà của tôi và An Dạng chỉ cách nhau một con đường, nhưng sự khác biệt lại tưởng chừng như hai thế giới.

Đối diện nhà tôi đều là những căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, mặc dù tôi chẳng hiểu tại sao ngôi nhà của chúng tôi lại nằm lẻ loi lạc loài như thế, nhưng tôi vẫn rất biết ơn cái thiết kế chẳng có đầu óc này. Nó đã giúp tôi gặp được An Dạng.

Năm tôi tám tuổi, An Dạng và bố mẹ anh mới chuyển đến đây chưa đầy một tháng, lũ trẻ ngốc ngếch chúng tôi đều thích chơi với anh.

Cậu nhóc vừa đẹp trai vừa có gia giáo, bốn năm đứa trẻ cứ thế vây quanh anh tíu tít ngưỡng mộ.

Tôi lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi trước hiên nhà, vừa nhặt đậu vừa ngóng cổ nhìn về phía bên kia đường, thầm nghĩ: mấy đứa nhỏ này cũng thú vị quá ha.

An Dạng lớn hơn tôi hai tuổi, không phải người ta đều nói cách nhau ba tuổi là đã tồn tại khoảng cách thế hệ sâu như biển hay sao?

Tôi ở một bên nhìn anh chơi cùng đám nhóc đó, cảm thấy người này rất thâm nha.

Rõ ràng là đã vô cùng không kiên nhẫn, nhưng vẫn muốn bày ra bộ dạng nho nhã lễ độ.

Thành thật mà nói, đúng là thấy ghê muốn chết.

3.

Lần đầu tiên nói chuyện với An Dạng, là anh tìm đến tôi trước.

Anh đi từ bên đường đối diện sang, hỏi tôi "Em đang làm gì đấy?"

Tôi liếc nhìn căn nhà lớn phía sau lưng anh, sau đó cúi đầu: "Lột vỏ cây"

"Bắp", anh sửa lại.

Thiếu tế nhị quá nha.

Tất nhiên là tôi biết anh đang tìm đề tài bắt chuyện, tôi mới không thèm vạch trần anh đâu, vì vậy tôi nói "Ừm".

"Em tên gì đó bé?"

"Kiều Tích."

"Chữ Tích nào cơ?"

Lúc đó tôi thực sự ghét anh quá chừng.

Tôi nhìn thấy đám ngốc thường cười nhạo tôi là đồ không có mẹ đi tung ta tung tăng phía sau anh, tôi thấy anh bước ra từ ngôi nhà rộng lớn đó, băng qua đường, đi đến chỗ tôi, và nghe anh hỏi tên tôi.

Tôi biết mỗi một hành động của anh đều là vô ý, nhưng tất cả những hành động đó đều khiến tôi đau đớn.

Lúc đó tôi mới tám tuổi, An Dạng cái gì cũng chưa làm, anh chỉ mới hỏi tôi vài câu mà đã suýt làm tôi khóc.

Giọng điệu của tôi không tốt lắm: "Em không biết!"

An Dạng chắc cũng cảm thấy không thể giải thích được, anh nhìn tôi cúi đầu đứng bật dậy, quay vào nhà mà không nói một lời, anh ngơ ngác không hiểu đã làm gì chọc đến tôi.

An Dạng đúng thật là vô tội.

——Có một điều mà tôi không dám thừa nhận, là vào ngày anh mặc chiếc áo hoodie trắng, chuyển đến gần nhà tôi, tôi đã rất muốn kết bạn với anh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.