Bao Nhiêu Nỗi Nhớ Hóa Hư Không

Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi mắt sắc bén của Mạc Thiệu Khiêm như đọc được suy nghĩ của cô, cười khẩy: "Đồng Tinh Nguyệt, nhìn cái đầu ngu ngốc của cô đi, coi chừng ngày nào c.h.ế.t cũng không biết, chuyện của nhà họ Đồng là do tôi làm đấy."

Đồng Tinh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên hít một hơi: "Cái gì? Tại sao anh lại làm như vậy với em!"

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn cô, kiên định thốt ra từng chữ, "Là cô bắt nạt Đồng Khiết, cô vu khống cô ấy, hủy hoại gia đình cô ấy!"

Đồng Tinh Nguyệt điên cuồng hét lên, vẻ mặt hung dữ: "Hủy hoại gia đình? Đồng Khiết không phải đang sống rất tốt sao, thoải mái khỏe mạnh. Mà anh chỉ vì mấy lý do này mà muốn hại em?”

Mạc Thiệu Khiêm lười tranh cãi với cô ta, chỉ lạnh nhạt nhờ nhân viên bảo vệ kéo cô ta ra ngoài.

Anh ta lo lắng nhìn Đồng Khiết, sợ cô ấy nghĩ anh ta quá tàn nhẫn.

Những người đang yêu luôn lo được lo mất, tình cảm quá sâu đậm sẽ khiến người ta điên cuồng, nhưng bên cạnh đó, tình yêu cũng vừa có sự kiềm chế, không ai muốn hình ảnh của mình bị tổn hại nặng nề trong tâm trí người yêu.

Đáng tiếc, Đồng Khiết chỉ tỏ ra hơi bất ngờ, xong chẳng thể hiện gì khác.

Cô ấy đã chán ngấy nhà họ Đồng từ lâu lắm rồi, họ sống c.h.ế.t ra sao không liên quan đến cô ấy.

Nếu Mạc Thiệu Khiêm muốn chơi đùa nhà họ Đồng, hãy để họ thoải mái bày trò đi.

Đồng Khiết một mình đi đến căn tin công ty, dưới ánh mắt run rẩy của các nhân viên, cô đi đến cửa sổ lấy bữa ăn.

Mạc Thiệu Khiêm vội vàng bưng đĩa cho cô trước: “Để anh làm, Đồng Khiết, sao để em động tay động chân được?”

Đồng Khiết: “Anh tự ăn đi, tôi đi đây.”

Mặc dù không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, nhưng Mạc Thiệu Khiêm suốt ngày đi theo cô ấy, khiến người ta cứ bàn tán lung tung, làm cô đau hết cả đầu.

"Em đi đâu vậy? Anh đi cùng em."

"Đủ rồi, anh chơi đủ chưa hả?!"

Đồng Khiết giơ tay tát anh ta một cái!

Chát!

Căn tin vốn nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn họ.

Mạc Thiệu Khiêm bị đánh mạnh đến mức đầu nghiêng sang một bên, anh ta cứng ngắc quay đầu lại, vết tát đỏ thẫm in trên má, trông cực kỳ buồn cười.

Anh ta cẩn thận nắm lấy tay Đồng Khiết, cười khổ nói: "Đồng Khiết, tay em có đau không? Nếu có thể trút giận lên anh, giúp tâm tình em tốt hơn thì cứ đánh thoải mái đi.” 

Đồng Khiết nhìn bộ dáng hèn mọn lấy lòng của anh, nhất thời không nói nên lời.

Cô ấy im lặng ăn cơm, mặc kệ Mạc Thiệu Khiêm muốn làm gì thì làm, còn anh ta cứ chốc chốc ngồi bắt chuyện với cô. 

Đúng như Mạc Thiệu Khiêm đoán, Đồng Khiết quả thực có chút hứng thú.

Dù sao trước đó anh ta cũng đã điên cuồng điều tra sở thích của Đồng Khiết, hiện tại anh ta biết rất rõ lịch trình và thói quen của Đồng Khiết.

Mạc Thiệu Khiêm chuyển đến sống cạnh Đồng Khiết.

Anh ta quan sát cô ấy hồi lâu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ấy tạm thời không có ý định tự tử. Chỉ khi đó anh ta mới có thể tập trung vào những thứ khác.

Ngày chuyển nhà, Dung Ngọc đến thăm nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Mạc Thiệu Khiêm, đùa cợt nói: “Này, Thiệu Khiêm, cuối cùng cậu cũng ngộ ra rồi à? Cậu quyết định thay đổi rồi sao? Định trở thành một người tốt à?"

Mạc Thiệu Khiêm vừa đặt đồ đạc vừa nói: "Ừ, tôi yêu cô ấy, tôi muốn ổn định cuộc sống và dành phần đời còn lại của mình cùng cô ấy."

"Thật không giống cậu chút nào! Trước đây cậu đã nói với tôi, cậu hy vọng Đồng Khiết sẽ sớm biến mất, để anh và Đồng Tinh Nguyệt có thể kết hôn…"

Trước khi Mạc Thiệu Khiêm kịp cảnh báo anh ta, Dung Ngọc đã quay mặt về phía cửa, dường như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, vội nuốt chửng những lời chưa nói lại trong miệng.

21

"Ôi, cô Hứa và cô Đồng, sao hai người lại đến đây? Thật trùng hợp."

Đồng Khiết và Hứa Nguyệt đen mặt đứng ở cửa. 

Mạc Thiệu Khiêm vội vàng xoay người, lao về phía trước hai ba bước, ôm Đồng Khiết, “Đừng nghe Dung Ngọc nói bậy, lần này anh nghiêm túc thật đấy.”

"Này, anh Mạc, anh có ý gì?" Hứa Nguyệt chế nhạo, mỉa mai nói: "Ba năm nay anh thờ ơ bỏ mặc người khác, bây giờ lại muốn chơi đùa tình cảm người ta sao?"

Mạc Thiệu Khiêm không tức giận, anh ta đi lại trong giới kinh doanh nhiều năm rồi, nên đương nhiên sớm quen mấy lời châm chọc móc mỉa.

“Lát nữa anh sẽ nấu bữa trưa, hai người ở lại ăn một bữa đi.”

Dung Ngọc mở to mắt: "Không thể nào! Thiệu Khiêm, cậu biết nấu ăn hả? Cậu tự nấu ăn hả?!"

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, "Bây giờ Đồng Khiết không muốn tha thứ cho tôi cũng không sao, tôi sống cạnh nhà cô ấy, hàng ngày chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy chịu tha thứ, quay lại bên cạnh tôi"

Dung Ngọc tặc lưỡi: "Khó trách, tôi nghe nói cậu khiến nhà họ Đồng phá sản? Còn khiến Đồng Tinh Nguyệt lưu lạc đầu đường xó chợ, cậu đúng là đồ tàn nhẫn, xem ra lần này nghiêm túc thật rồi."

Nghe vậy, Hứa Nguyệt nghi ngờ, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Thiệu Khiêm.

Cô cũng biết mọi chuyện mấy ngày qua.

Hứa Nguyệt lúc đầu oán giận Mạc Thiệu Khiêm, cô thương người bạn tốt Đồng Khiết chịu khổ, cảm thấy anh ta đúng là tên chẳng ra gì.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.