(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 7:30 giờ tối, cô ấy cất công chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, anh ta vẫn chưa quay lại.
8:00 giờ tối, cô ấy chuẩn bị nước tắm cho anh ta, anh ta vẫn chưa quay lại.
11:00 giờ tối, cô ấy ủi thẳng quần áo mà anh ta sẽ mặc vào ngày mai.
11:59 giờ tối, cô ấy thẫn thờ nhìn bàn thức ăn sớm ngụi ngắt cùng căn nhà lạnh lẽo trống rỗng.
Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, anh ta cuối cùng cũng chịu về nhà trước 12 giờ đêm.
Trước khi kết hôn, cô ấy đã cảnh cáo anh ta, mỗi ngày bắt buộc phải về nhà trước trời sáng, từ đó mỗi ngày anh ta đến canh đến phút cuối cùng mới bước vào nhà, tuyệt đối không thèm dư ra thêm một giây một phút nào.
Mạc Thiệu Khiêm làm theo giao hẹn, nghiêng mặt hôn cô ấy một cái, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như thường ngày, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch, bộ không mệt hả? Mỗi ngày cất công xuống bếp nấu mấy món này, biết là tôi sẽ không ăn mà.”
Nói xong, anh ta móc gói quà cất trong túi ra, ném vào lòng cô.
“Của cô này, quà tặng kỷ niệm ba năm ngày cưới mà cô đòi đây.”
“Ngày kia.” Đồng Khiết nói
“Gì chứ?” Mạc Thiệu Khiêm cau mày hỏi.
“Kỷ niệm ngày cưới, là hôm kia cơ.”
Mỗi năm anh ta đều tuân thủ theo quy định của hợp đồng tặng quà cho cô ấy, nhưng mỗi lần đều nhớ nhầm, với lại….
Món quà nào anh mua, cô cũng đều không thích.
Vòng cổ hình ngôi sao, mặt dây chuyền hình mặt trăng.
Đúng là nực cười, người trong lòng anh ta, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Cho dù đã kết hôn với cô ấy rồi, nhưng anh ta luôn luôn dùng mọi cách nhắc nhở cô ấy: Đồng Khiết, cô đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu mới giành được cuộc hôn nhân tẻ nhạt này, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí, tôi còn cảm thấy ghê tởm cô.
Có lẽ vì đã chịu dày vò tận ba năm rồi, Đồng Khiết tự dưng phát hiện ra sức chịu đựng của mình lại nâng lên một tầm cao mới, cô ấy nhận quà, cố gắng nở nụ cười: “Em rất thích món quà này, lại đây xem thử quà em chọn cho anh đi nè.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa định mở miệng từ chối, ngay lập tức, Đồng Khiết đã giành trước, kiên trì nói: “Em đặt ở trên bàn đấy, anh nhất định sẽ thích mà.”
Mạc Thiệu Khiêm cau mày khó chịu, chậm rãi đi về phía bàn, nhưng chỉ nhìn thấy một lá đơn.
Là đơn ly hôn?
“Mạc Thiệu Khiêm, chúc mừng kỷ niệm ba năm ngày cưới.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng, nói rõ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Mạc Thiệu Khiêm khó chịu ra mặt, “Cô lại bày trò gì nữa đây, tôi không rảnh chơi với cô đâu.”
“Anh mau đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh tự do rồi.”
Ba năm trước, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh m.á.u trắng, cuống cuồng tìm tủy tủy thích hợp để cấy ghép, mà thân làm chị gái cùng cha khác mẹ với cô ta, tủy của cô ấy lại vừa hay phù hợp, vì thế, Mạc Thiệu Khiêm đến cầu xin cô ấy.
Thiếu gia Mạc Thiệu Khiêm tài hoa xuất chúng, chưa từng phải cúi đầu trước bất cứ ai, nay lại vì Đồng Tinh Nguyệt, mà hạ mình cầu xin Đồng Khiết.
Lúc đó, nhìn dáng vẻ hèn mọn khẩn thiết cầu xin của Mạc Thiệu Khiêm, hốc mắt cô ấy bất giác đỏ hoe, nói ra điều kiện trao đổi.
Cô ấy có thể đồng ý hiến tặng, nhưng Mạc Thiệu Khiêm, bắt buộc phải lấy cô ấy.
Cô ấy nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh phải yêu em, thương em, mặc kệ anh bận bịu cỡ nào, cũng phải về nhà trước 12 giờ đêm, mỗi ngày phải hôn em một lần, mỗi lần đến ngày kỷ niệm ngày cưới phải mua quà tặng em, hai chúng ta phải gắn bó với nhau cả đời.”
Cô ấy chỉ đang mô tả cảnh tượng mà cô ấy hằng mơ ước, nhưng thật không ngờ Mạc Thiệu Khiêm lại có thể hy sinh vì Đồng Tinh Tuyết nhiều đến vậy.
Anh ta chỉ trầm mặc trong giây lát, rồi sảng khoái đồng ý: “Được.”
Anh ta ngẩng đầu khó chịu, ánh mắt lộ rõ tia m.á.u do mấy ngày thức đêm chăm nom Đồng Tinh Nguyệt: “Còn yêu cầu nào nữa không? Nói lẹ đi, Tinh Nguyệt không đợi được nữa rồi.”
Giây phút đó, Đồng Khiết nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Rõ ràng cô ấy đang có được anh ta, nhưng dường như đã đánh mất tất cả.
Chán rồi, Đồng Khiết giật mình tỉnh lại, nhìn người đàn ông cao ngáo đang đứng trước mặt cô, ánh mắt bất giác mờ mịt.
“Chuyện ba năm trước, là lỗi của em, em không nên chia cách anh và Đồng Tinh Nguyệt, là em bỉ ổi vô liêm sỉ, rút củi dưới đáy nồi, em xin lỗi, anh đừng hận em.”
Em chỉ là, quá khát khao có được anh mà thôi.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn xuống lá đơn ly hôn, “Nếu chuyện đã rồi, sao giờ cô lại buông tha cho tôi?”
Đồng Khiết biết rõ, anh ta không phải đang níu kéo cô, anh ta chỉ cần một cái cớ giúp anh ta hoàn toàn tự do.
“Chán rồi.” Đồng Khiết thở ra một hơi, “Đã ba năm rồi, mà em vẫn chưa thể bước vào trái tim anh, có lẽ, em đã sai ngay từ đầu rồi, vậy nên, em quyết định thích người khác.”
Chán hả?
Quyết định, thích người khác?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");