Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hách Đằng đứng ngồi không yên bên cạnh, rất tò mò không biết mẹ Tô gọi điện đến nói gì, hơn nữa cậu còn là người bắt điện thoại, nhưng lại rất sợ sẽ nghe thấy, thế là dứt khoát dắt Đại Bảo xuống lầu đi dạo.

Hết vòng này tới vòng khác, Đại Bảo muốn về nhà rồi, đứng trước cổng tòa nhà cần mẫn cào cửa, Hách Đằng ngồi chồm hổm bên cạnh mặt mày ủ dột.

Đại Bảo thấy Hách Đằng không có vẻ định mở cửa, đứng bật dậy bám vào cửa nhìn mấy hàng số nhà, cái đó là số nhà trẫm đó!

“Đại Bảo, con nghĩ bọn họ nói điện thoại xong chưa?”

“Con nghĩ bây giờ chúng ta về có gì bất tiện không?”

“Con nghĩ bọn họ có cãi nhau không?”

“Con nghĩ… A Đại Bảo con làm gì vậy!”

Hách Đằng vội kéo Đại Bảo đang dán dính vào cửa xuống, “Chờ thêm một lát nữa.”

Đại Bảo: Mi tự đợi đi, bản đại vương muốn về nhà!

“Con lười quá đi, với hình thể của con, lẽ ra phải chạy suốt mười mấy cây số cũng không thở dốc chứ, con là chó săn đó có biết không!!” Hách Đằng kéo nó, “Đi, đi thêm vòng nữa.”

Đại Bảo kiên quyết không đồng ý, ngồi xuống không chịu nhúc nhích. Hách Đằng thấy nó không đi cũng không dám kéo mạnh, đành phải đẩy đẩy vài cái, rồi tự chơi vẫy dây.

Có lẽ nhìn mãi thấy hoa mắt, Đại Bảo cắn chặt sợi dây đang tung bay, lần này đến cả dây Hách Đằng cũng không có mà chơi nữa.

Cổng mở, có người bước ra, thấy Đại Bảo và Hách Đằng ngoài cổng, còn đẩy cửa giúp, “Vào đi, con chó này ngoan quá, có phải hôm nay cậu đi dạo trễ không? Bình thường thì lúc này cả hai đã về nhà lâu rồi.”

Hách Đằng vội nói cảm ơn, sau đó trả lời: “Dạ đúng, hôm nay đi trễ.”

“Lần nào tôi ăn cơm xong đứng ngoài ban công cũng thấy cả hai đi về.”

“Vậy chúng tôi về trước, cảm ơn anh, tạm biệt.”

Cười tươi vào đến trong thang máy, có người giữ cửa giúp, có lẽ là chuyện tốt, gặp được chuyện tốt, chứng minh cả ngày sẽ rất thuận lợi.

Nhất định sẽ thuận lợi.

Vừa tra chìa vào ổ, cửa đã bị mở mạnh ra, không có gì bất ngờ, là mặt của Tô Dật Tu, “Sao lâu quá vậy? Ra ngoài mà không mang di động theo, anh gọi điện thoại kết quả nó reo trong phòng ngủ!”

Thấy anh sốt ruột như vậy, Hách Đằng vội nói: “Em quên mất mà, em ra ngoài anh nói chuyện cũng tiện hơn.”

“Em ở nhà cũng tiện thôi , đâu phải ba mẹ anh không biết.” Tô Dật Tu không nói với cậu là khi nãy anh không tìm thấy cậu suýt chút đã phát điên, “Ra ngoài, nhất định phải mang di động theo, dù là xuống lầu bỏ rác cũng phải mang, em có thể quên đem chìa khóa, nhưng nhất định phải đem di động, có biết chưa?”

Hách Đằng căng thẳng, “Có phải, ba mẹ anh sắp đến không? Rồi, anh sợ hai người đánh em?”

“…”

“Anh yên tâm, nếu gặp phải thì em tuyệt đối cũng sẽ không xung đột với ba mẹ anh, dù hai người đánh em, em cũng không dám đánh lại, a, đương nhiên, để giữ mạng, em chạy được không?”

Tô Dật Tu cười nói: “Dù có bị đánh thì cũng là anh, ba mẹ còn chưa đến mức đánh em đâu, vẫn còn chút lý trí.”

Hách Đằng nhìn anh từ trên xuống dưới đầy nghi ngờ, “Ha ha.”

“Mẹ anh không nói gì, chỉ hỏi anh bị thương có nặng không, chuyện hôm đó hỗn loạn quá, chưa kịp xem thì anh đã đi rồi.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Còn hỏi em là ai, anh nói mẹ biết rồi còn hỏi.”

“Mẹ anh…”

Hai người ngồi trên sô pha thở dài, Tô Dật Tu choàng tay ôm cậu rồi nhân tiện vò tóc cậu, “Bây giờ chắc chắn mẹ anh còn chưa chấp nhận được, nhưng cũng tốt hơn ba anh một chút, dù sao anh cũng là con ruột của mẹ.”

Hách Đằng mở to mắt, “Anh không phải con ruột của ba anh à?”

“Bị đánh thành thế này, anh cũng nghi ngờ lắm.” Tô Dật Tu cười tà nói đùa.

“Thật sự không còn gì khác?”

“Hết rồi.”

Hách Đằng không hỏi tiếp, đứng lên đi vào bếp, cậu đi rồi Tô Dật Tu lại nhắm mắt ôm trán, lo lắng suýt chết.

“Em biết anh không nói thật với em, anh có chuyện giấu em.”

Tô Dật Tu mở mắt ra, thấy Hách Đằng đứng trước mặt anh.

“Em nghĩ có thể anh không muốn em lo, anh nghĩ có thể tự giải quyết, không muốn nói cho em nghe, thay vì hai người cùng lo chẳng bằng để mình anh lo, có đúng không?” Hách Đằng đẩy tay Tô Dật Tu định nắm tay cậu ra, “Đừng đụng vào em. Anh xem em là gì? Thủy tinh? Thú cưng? Hay là cậu tình nhân bé bỏng? Hay là, căn bản chỉ xem em như anh bạn nhỏ chưa thành niên.”

“Anh xem em là bầu bạn, bạn đời, người yêu, nhưng mà đúng là em giống anh bạn nhỏ chưa thành niên thật.”

Hách Đằng hung hãn trừng anh một cái, “Cái phía sau khoan chưa nói, chỉ nói khoản bạn đời người yêu, anh làm được chưa? Cả tâm sự cũng không chịu nói với em, căn bản là chê em không thể gánh vác cùng anh nổi.”

“Không, anh không có. Anh chỉ…”

“Anh chỉ thấy là anh tự giải quyết được.” Hách Đằng ngồi xuống trước mặt anh, “Em là đàn ông! Không phải phụ nữ.”

“Anh biết, hôm qua có xác nhận rồi.”

“Tập trung vào! Nói chuyện nghiêm chỉnh!” Hách Đằng rất giận, “Là người yêu thì khi có chuyện không phải sẽ cùng đối mặt sao? Hai người ở bên nhau không chỉ cùng vui vẻ, mà còn có thể cùng đối diện với khó khăn. Tin tưởng không phải mấy lời hứa đầu môi, em sẽ không vì chút trắc trở mà bỏ chạy.” Còn nữa, “Chỉ có khi ở bên người tình mới chỉ nói chuyện vui không nói gì khác, vì người tình chỉ cần vui sướng nhất thời, không hề suy xét đến chuyện cả đời, vui chơi trước mắt không lo ngày mai. Anh cũng nghĩ vậy sao?”

Hai tay Tô Dật Tu xoa mặt, sau đó nắm chặt tay cậu, “Tuy nhà này anh đứng tên, nhưng khi mua, ba mẹ anh trả trước, tuy sau đó anh đã trả hết số còn lại rồi, mẹ anh nói, bây giờ ba anh lấy chuyện này ra nói, nếu nhận sai, thì coi như không có gì, nếu không, ba anh bảo anh dọn ra ngoài.” Đương nhiên, không có khả năng ba anh dùng chữ văn minh như “dọn”.

“Cũng đúng, đánh anh thì anh chạy mất, muốn trói buộc anh chỉ còn mặt kinh tế thôi.”

“Đáng tiếc anh tương đối độc lập về kinh tế.”

Hách Đằng ngẫm nghĩ, “Chuyện nhà cửa nói lý là chắc chắn không được, anh có dự định gì không?”

“Anh đâu có gì sai, sao phải thừa nhận.”

“Vậy anh định trở mặt với ba mẹ luôn à?”

“Là với ba anh. Anh không lo phía mẹ anh, lâu dài rồi cũng sẽ nghiêng về phía anh, dù mẹ không thể chấp nhận em, thì cũng sẽ không phản đối.”

“Nếu như, anh định dọn ra ngoài…” Hách Đằng nhìn anh rất nghiêm túc, “Có muốn về nhà em ở không? Em bảo đảm ba mẹ anh không ý kiến.”

Tô Dật Tu cười cười, “Thật ra khi nãy anh cũng nghĩ vậy, chỉ là cảm thấy thiệt thòi cho em quá.”

“Ở nhà em thì có gì mà thiệt thòi, chỉ có điều nhà em nhỏ, thiệt cho anh và Đại Bảo ấy. Nó không thể có phòng riêng nữa, còn nữa.” Cậu nhìn quanh nhà, “Nhà em không được thế này, thiệt cho anh rồi.”

“Anh đã không còn nhà để về rồi, cảm ơn em thu nhận anh.”

“Nhưng mà như thế này có phải là chống đối ba mẹ anh không?”

“Không đâu, anh ngoan hết sức, ba anh bảo anh dọn ra là anh chuẩn bị dọn ra rồi nè.”

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, dù sao ba mẹ cũng lớn tuổi rồi.” Hách Đằng hơi lo.

“Chuyện này, chỉ có chờ thời gian, không còn cách nào khác.”

Hách Đằng nghiêng đầu rối rắm, “Cứ cảm thấy nếu anh dọn đi thật, ba anh nhất định sẽ bốc hỏa luôn.”

“Dù sao cũng là ông ấy bảo mà.” Tô Dật Tu an ủi cậu, “Chờ một thời gian cho dịu lại, anh xem thử có nói chuyện được không.”

“Ừm, nếu về nhà, anh không được về một mình đó.”

“Được. Đến lúc đó dẫn em đi gặp ba mẹ chồng.”

“Cút ngay!”

“Vậy, khi nào em dẫn anh đi gặp ba mẹ vợ?”

Hách Đằng nhìn anh, nhe răng cười, “Chờ anh khỏi hẳn đã, ít nhất cũng chờ mặt anh lành lặn, nếu không nhất định ba mẹ sẽ chê anh.”

Một tuần sau, vết thương của Tô Dật Tu lành lại nhiều, đi đứng cũng nhanh nhẹn, hai người gói ghém thứ cuối cùng rồi chuẩn bị dọn về lại nhà Hách Đằng, trước đây đã mang một ít đến rồi, lúc dọn thấy chẳng cần mang gì nữa, chỉ còn một ít quần áo, nhu yếu phẩm, vi tính và đồ của Đại Bảo, kết quả dọn ra lại thành một đống lớn, phải chia thành từng phần để chuyển, đi chuyến nào sắp xếp luôn chuyến đó, như vậy sẽ không quá mệt.

Cuối cùng cho hết đống đồ vào chỗ đã sắp sẵn là xong, căn nhà một phòng khách một phòng ngủ trở nên chật chội hơn nhiều, nhưng cũng có hơi người hơn, Hách Đằng thích loại cảm giác này.

Kéo ngăn tủ ra, bên trong là xâu chìa khóa dùng trong nhà, cậu từng đưa xâu chìa khóa này cho Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy, sau đó, bọn họ bán nhà của cậu, rồi mọi chuyện đến như sóng ập, hoàn toàn không để cậu kịp phản ứng.

Nắm chìa khóa trong tay, đi tới trước mặt Tô Dật Tu, “Cho anh.”

“Gì vậy?” Tô Dật Tu hơi cảnh giác, “Không phải sâu chứ.”

Hách Đằng ngẩn người rồi cười ha ha, “Không phải anh sợ sâu chứ.”

“Anh hơi sợ gián.” Tô Dật Tu rất muốn nhìn rõ, nhưng Hách Đằng nắm rất kín.

“Mau đưa tay ra đây.”

“Được rồi.” Tô Dật Tu nhắm chặt mắt đưa tay, “Liều mạng luôn.”

Cảm giác kim loại lạnh buốt chạm vào tay, và tiếng leng keng, mở mắt ra nhìn, “Chìa khóa nhà em?”

“Ừm.”

Tô Dật Tu nắm chặt xâu chìa khóa, ôm cậu vào lòng, “Cảm ơn.”

Bầu không khí rất tốt, bốn mắt nhìn nhau, không nói gì nhưng hơn ngàn lời nói.

Tô Dật Tu: Đây là nhà của Hách Đằng, cuối cùng cũng có thể tiếp xúc đến cuộc sống của cậu rồi, phải cảm ơn ba mình.

Hách Đằng: May mà chưa bán nhà, nếu không đúng là bi kịch trần gian.

Đại Bảo: Chỗ này rõ ràng không phù hợp với khí chất cao quý của bản đại vương, nhưng cũng không sao, ai bảo đây là nhà của cậu bảo mẫu chứ, miễn cưỡng ở lại!

“Có cần chúc mừng không?” Hách Đằng đề nghị.

“Chúc mừng chuyển nhà hay sống chung?”

“Sao cũng được.”

“Được rồi.”

Thế là, cách chúc mừng của hai người vô cùng vui tai vui mắt. Đương nhiên giường sẽ nhỏ hơn ở nhà Tô Dật Tu một chút, nhưng cảm giác ôm nhau rồi làm gì cũng dính chặt vào nhau thế này, thật sự rất tốt.

Lúc Hách Đằng nằm sấp xuống rồi, bộ não mơ màng của cậu phải phản ứng lại, cách chúc mừng này hiển minh không đúng!!

Hai người đã “tiếp xúc thân mật” nhiều lần rồi, chỉ cần Hách Đằng nghĩ người trước mắt là Tô Dật Tu, thì sẽ không từ chối anh thân mật, tuy Tô Dật Tu lên giường là sẽ hơi khó tả, nhưng chưa lần nào làm hết. Tuy về mặt tình cảm hai người đã đạt đến tầm cao mới, nhưng, không kinh nghiệm thì vẫn không kinh nghiệm, dù có thương nhau cả vạn lần, thì khi thật sự làm mấy chuyện chớ nên miêu tả đó, cũng vẫn chẳng có kinh nghiệm!

Thực tế chứng minh, cả đời người đều không ngừng học tập không ngừng tiến bộ.

Hách Đằng đau đến suýt chút đá anh ra, Tô Dật Tu cũng chẳng khá hơn.

“Nhìn một cái.”

“Đừng có nhìn!!” Hách Đằng dùng chăn che nửa người dưới.

“Chảy máu rồi, anh xem nào.” Tô Dật Tu nói, “Có lẽ bị rách rồi.”

Tuy là nam tử hán, tuy rất không muốn rơi nước mắt, nhưng, chỗ đó bị rách thật đau quá, không cử động thế nào cũng ảnh hưởng chỗ đó, cả người khó chịu, đúng là đứng ngồi không yên theo nghĩa đen.

Tô Dật Tu cũng chẳng có thời gian lau máu trên người mình, dỗ dành vị nào đó đã biến thân thành đà điểu, “Anh xem nào! Rách thì phải khâu lại!”

“Phắc!” Lần này Hách Đằng khóc không ra nước mắt nữa, “Đi đâu khâu chứ, em không muốn vào viện!”

“Vậy đến phòng khám thú ý là được rồi.”

“Phắc phắc em không đi!!”

“Vậy anh gọi điện bảo bọn họ mang đồ đến đây.”

“Mẹ nó em không phải con chó con mèo đâu!”

“Yên tâm, kĩ thuật của anh tốt lắm.”

“Không phải vấn đề đó!”

Tóm lại Hách Đằng đang chảy cả máu lẫn nước mắt không thắng nổi Tô Dật Tu, khi Bành Tường đến thì cười đến sắp rút gân, “Yên tâm yên tâm, không ai biết hết.”

Hách Đằng nằm bẹp trên giường giả chết, nhưng trong nhà chỉ có mỗi một cái giường, còn phải dùng làm giường phẫu thuật, Tô Dật Tu đành phải trải khăn trải giường ra bên cạnh, lót tấm vô trùng lên trên, “Qua đây đi.”

“Hừ hừ.” Mất hết mặt mũi rồi!!

Bành Tường cố nhịn cười, “Thật ra chỉ dẫn kĩ thuật quan trọng lắm đó.”

“Câm miệng!” Tô Dật Tu bảo Hách Đằng nhếch mông lên, Bành Tường cầm đèn pin chiếu, “Rách rồi.”

“Cũng may, xem thử bên trong, nếu bên trong không sao, một mũi là được.”

“Một mũi thì khỏi khâu cũng được đúng không.” Hách Đằng tranh thủ cơ hội.

“Tốt nhất là nên khâu, sẽ nhanh khỏi hơn.” Bành Tường đưa tay, “Đưa khẩu trang cho tôi, để tôi.”

Tô Dật Tu tuyệt đối không đồng ý, “Cậu chuẩn bị, để tôi.”

“Xí.” Bành Tường trề môi, “Một lát nữa run tay tôi không vào thế cho cậu đâu đó.”

Kiểm tra và khử trùng xong, tình hình khả quan, “Ngoài một mũi trong một mũi.”

Hách Đằng túm bông cúc lại, “Có phải còn phải tháo chỉ không.”

“Không cần, tôi có đem chỉ tự tiêu.”

“…”

Bành Tường hỏi Tô Dật Tu: “Cậu định khâu cho cậu ấy thế nào?”

“Phắc, đừng vậy mà có được không!” Hách Đằng kháng nghị.

Tô Dật Tu đeo khẩu trang dùng một lần lên, có vẻ giống hành nghề phi pháp, “Khâu thành chữ S được không?”

Tô, phiên âm là su, s. Ừm, rất tốt.

Cuối cùng vì để làm được chữ S, khâu ba mũi. Tô Dật Tu còn chụp hình. Chăm sóc cho phần sau của Hách Đằng rồi lau sạch máu xong, nhét cho cậu một viên thuốc giảm sưng, động tác vô cùng thành thạo. Bành Tường vỗ vai anh, “Được lắm, người bình thường không ai dám ra tay với người thân đâu.”

Tô Dật Tu nói vô cùng bình tĩnh: “Chỉ cần xem cậu ấy như con, thú cưng, là được rồi.”

Hách Đằng bất lực gào rú, lúc khâu không có cảm giác, nhưng chích thuốc tê rất khó chịu. Dứt khoát, không muốn trải qua chuyện này lần thứ hai.

“Cảm thấy thế nào?” Bành Tường hỏi cậu.

Hách Đằng hầm hừ một lúc, “Không muốn trả lời.”

“Kĩ thuật khâu của Tô điêu luyện nhất bệnh viện chúng tôi đó.”

Nhưng cũng là khâu cho động vật mà!

“Đưa đây.” Hách Đằng đưa tay.

Tô Dật Tu giao nộp di động, “Máy em chụp nét hơn, nên lấy xài.”

Nhìn một lần rồi tuyệt đối không muốn thấy lại lần nữa.

Nhưng Tô Dật Tu đã nhanh chóng gửi ảnh qua cho mình, rồi nhét cái khăn lót dính máu vào thùng rác, “Khăn trải giường giặt rồi dùng lại được.”

“Vứt đi.”

“Vậy em nằm đó một lát, anh tiễn Tiểu Tường xuống lầu.”

Mùi máu trong phòng khiến Đại Bảo cứ bồn chồn bất an, lúc thấy là máu của Hách Đằng thì đôi mắt hoang dã lập tức trở nên ôn hòa, thấy nó nằm xuống cạnh giường mình, Hách Đằng mới thở phào được, khi nãy suýt chút chết ngất, cậu không hề nghi ngờ sức công phá của Đại Bảo.

Tô Dật Tu cầm túi rác xuống lầu, hai người đứng hút thuốc, rồi nói chuyện khe khẽ, trọng tâm là kỹ thuật.

“Có số liệu chứng minh, trong số những vụ ly hôn của Trung Quốc những năm gần đây, 34,7% nguyên nhân ly hôn là vì “sinh hoạt chăn gối không đồng điệu”.”

“Nói gì hữu dụng chút đi.”

“Khi nào cậu đi làm?”

“Vài hôm nữa.”

“Vậy khi nào cậu đi làm rồi nói, ở đây…” Bành Tường nhìn nhìn mấy bà bác đi lên đi xuống, “Không tiện.”

Nhưng anh ta vẫn nói cho Tô Dật Tu biết một vài điểm cơ bản, Tô Dật Tu nhìn anh ta, “Đáng tin không?”

“Hỏi thừa, chưa từng làm bottom thì sao làm được một top đủ chuẩn, chỉ khi từng làm bottom, cậu mới biết như thế nào mới dễ chịu, như thế nào khó chịu, tư thế gì góc nào lực mạnh yếu, cậu không hiểu đâu.”

Tô Dật Tu dụi thuốc, “Tôi không cần hiểu thế giới của các cậu, tôi chỉ cần hiểu một mình cậu ấy là được.”

“…” Đột nhiên Bành Tường cười vô cùng lẳng lơ, “Thật ra tôi cũng không tệ đâu, có muốn suy nghĩ thử không, tôi có thể làm 0 để chỉ đạo cậu, bảo đảm cậu thành top chuẩn.”

“Cút mau lên, nếu không tôi khâu hết cả miệng trên miệng dưới của cậu lại bây giờ!”

“Phắc!” Trở mặt ngay được, cậu giỏi lắm.

Đùa thì đùa, nhưng những gì Bành Tường nói Tô Dật Tu vẫn tiếp thu, chỉ đạo chuyện này, lý luận cũng chỉ dừng lại ở biểu hiện, không có thực tiễn căn bản không biết được thật.

Lúc lên lầu gặp vài người trung niên, bây giờ Tô Dật Tu mới nhận ra hàng xóm chỗ Hách Đằng ở đa số đều có tuổi rồi, hơn nữa còn nhiệt tình vô cùng.

“Anh bạn, chưa từng gặp cậu đó, vừa mới đến à.”

“Dạ phải, chào bác.”

“Tầng mấy vậy.”

“Số 302 lầu 3.”

Bà bác phản ứng thần tốc, “Đó là nhà Hách Đằng mà? Nó bán nhà rồi à?”

“Dạ không, cháu là anh họ cậu ấy.”

“Đã lâu không gặp nó rồi, gần đây nó làm gì?”

Tô Dật Tu cười cười, “Gần đây cậu ấy làm tình nguyện viên ở nhà tình thương chó mèo.”

Bà bác nghe vậy lập tức cười tít mắt, “Tôi nói cậu nghe, Hách Đằng tốt lắm, rất nhiệt tình, lần nào cũng khiêng đồ giúp tôi, tôi thân với nó lắm, cậu là anh họ nó à, vừa khéo tôi có vài món đồ cậu khiêng lên giúp tôi nhé.”

“Dạ được.” Tô Dật Tu vẫn trưng nguyên nụ cười mê người, rồi thong thả nói: “Bác ơi, nhìn là biết ngay bác là người có lòng thương, rất nhiệt tình, hay san sẻ.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Bác thích động vật không?”

“Thích chứ.”

“Vậy thì tốt quá. Bác cũng biết bây giờ có rất nhiều gia đình nuôi thú cưng, lúc chuyển nhà hay không muốn nuôi nữa thì vứt bỏ, chúng nó đáng thương lắm.”

“Đúng vậy! Vô trách nhiệm quá.”

Tô Dật Tu theo bà bác xuống lầu, “Bác nói quá đúng, cho nên, tụi con xây nhà tình thương cho động vật, chuyên thu nhận những con thú cưng không còn nhà.”

“Nhìn biết ngay các cậu là người tốt.”

“Nhưng cháu nghĩ chắc chắn còn thua bác xa.”

“Ha ha ha ha, mấy đứa trẻ bây giờ thật thà quá.”

“Cho nên, bác ơi, bác cũng biết, chúng cháu nhận nuôi động vật hoàn toàn không công, đều tự bỏ tiền mình ra, chi phí rất eo hẹp, một khi thiếu vốn thì chúng cháu cũng không thể nhận thêm động vật được nữa, bác à, bác có tình thương như vậy… Ơ, bác ơi, bác đừng đi!”

“Không phải bác cần con giúp à! Bác ơi đừng đi mà, chúng ta nói chuyện thêm đi, tiền cho nhà tình thương…”

Tô Dật Tu nhìn theo bóng lưng đang cuống cuồng chạy, cảm thán: “Ai, thói đời ấm lạnh.”

Lúc về nhà, anh kể chuyện đó cho Hách Đằng nghe, Hách Đằng cười đấm giường thùm thụp, “Cười một chút rồi thôi, đừng để ảnh hưởng phía sau.”

Hách Đằng cắn môi nghẹn ngào nói: “Không nhịn được, hả hê quá!”

“Hôm nay gặp một người là anh biết đại khái bình thường cậu nhóc thật thà như em sống thế nào rồi, đi làm khuân vác cho người ta phải không.”

“Có phải ngốc lắm không?” Hách Đằng nằm sấp ra thở dài, “Trước đây lại còn thấy vui.”

“Nên giúp thì vẫn phải giúp, nhưng mà em đó, tôi giúp cậu, không có nghĩa là tôi phải giúp cậu. Có người hiểu, có người dù hiểu cũng vờ không hiểu.”

“Đúng là lòng người.”

Tô Dật Tu vuốt tóc cậu, nói: “Đúng vậy, lòng người khó dò mà.”

Hai người chợt im lặng, Hách Đằng nghĩ đến chuyện trước khi sống lại, Tô Dật Tu nghĩ chuyện giác mạc, cùng nghĩ đến một chuyện, nhưng không ai nói ra.

Vài hôm sau, Tô Dật Tu nhận được điện thoại của Bành Tường, nói có người đến phòng khám tìm anh, “Tên gì?”

“Họ Lâm, Lâm Văn Thụy. Anh ta nói là bạn của em họ cậu, hẳn là Hách Đằng, rồi thấy cậu trên tivi, là chương trình Dư Quang làm trước đây đó. Cho nên đến tìm cậu.”

“Anh ta có nói tìm làm gì không?”

“Không nói, nhưng có hỏi tôi có biết số của Hách Đằng không, chắc chắn tôi không biết rồi, dù có biết cũng không cho anh ta được.”

“Cậu nói số tôi cho anh ta biết rồi à?”

“Tôi nói cậu đang nghỉ bệnh, không tiện nghe điện thoại, cho nên đưa danh thiếp phòng khám cho anh ta.”

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn.”

“Chừng nào mới đi làm lại vậy, bận sắp chết!” Bành Tường than vãn.

Tô Dật Tu xoa mặt, đã gần khỏi hẳn rồi, “Tuần sau.”

Xem như địch tìm đến cửa rồi đúng không? Sốt ruột vậy sao, ha ha.

Mấy hôm nay Hách Đằng vô cùng bi kịch, vì chỉ ăn được thức ăn lỏng, còn không dám đi toilet. Lúc ngồi bồn cầu rất muốn sờ thử xem bị khâu thì thế nào, kết quả sờ thấy phía sau mình phồng to, ngay vào chỗ bị khâu, hệt như phồng nước, cậu hoảng hồn.

“Anh Nhất Hưu anh Nhất Hưu!!”

Tô Dật Tu thấy cậu hốt hoảng lao ra mà còn chưa kéo quần, “Sao vậy? Lại rách nữa sao?”

“Không phải! Anh mau xem cho em!” Nhổng mông.

“…” Một chỗ nào đó của Tô Dật Tu tức tốc phản ứng, cố nhịn, “Xem gì?”

“Sưng phồng lên đó!!!”

“Ở đây sao?” Tô Dật Tu đưa tay sờ, “Không sao, tại chỉ đang tiêu đó.”

“Không sao?”

“Khi chỉ tiêu hết thì sẽ không sao nữa.”

Hách Đằng xoay lại, “Không sao thật chứ?”

“Chứ em nghĩ là gì?”

“Ha ha ha ha.” Anh tưởng là em sẽ nói ra mấy chuyện phồng rộp đó à?

Hách Đằng xoay người định chạy, Tô Dật Tu nhanh trí túm cậu lại, “Anh cảm thấy mình lại bị em tổn thương lần nữa rồi.”

Ps: Tô Dật Tu: Anh quyết định ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.

Hách Đằng: Cái khỉ, đừng đi!

Tô Dật Tu: Không được, anh đau buồn quá độ rồi. Bây giờ anh thấy chai xịt muỗi là chảy nước mắt, thấy đèn pin là cả người co giật

Hách Đằng: Em sai rồi không được sao!

Tô Dật Tu: Được rồi, vậy đôi ta chơi cosplay đi.

Hách Đằng: Em không muốn làm chó!!

Tô Dật Tu: … Em có gì bất mãn với nghề nghiệp của anh sao!

___________________________

Nhị Bảo sao mà ngoan quá, hơi tự kỷ, nhưng vậy mới cưng, phải mà anh Nhất Hưu và Đại Bảo không có răng thì chắc cũng liều mạng bắt nó về nuôi rồi.

À, thịt có vẻ chưa được chín lắm nên chúng mình phải chờ tác giả nấu lại, khổ thân. Xin nhấn mạnh là đây hoàn toàn không phải tội của Yu. Thôi dù sao trên người Rất Đau bây giờ cũng đã có kí hiệu của anh Nhất Hưu rồi, kí hiệu vĩnh viễn nằm ở nơi vô cùng an toàn, bảo hiểm trọn đời luyên )))

Sẵn nói luôn cái vụ phồng rộp, đơn giản và dễ thấm là Rất Đau nó ám chỉ anh Nhất Hưu lây bệnh đường tình d*c cho nó đó mà.

Còn cái cuối cùng, nói kẻo quên, sau khi trăn trở suy nghĩ, thì có vẻ chương trước Nhị Bảo không có giật điện anh Nhất Hưu, mà là lấy đèn pin bổ đầu ảnh, chắc tác giả viết sai chính tả hay sao đó, nên thành thế, Yu sửa lại theo hướng này rồi, chứ màn giật điện nó vô lý quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.