Hách Đằng cúi đầu nhìn Đại Bảo, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Dật Tu, “Không cần, em đâu phải con nít, hơn nữa, mai anh còn phải đi làm mà, có sốt thì cũng chỉ sốt nhẹ thôi, không sao đâu.”
“Cơ địa mỗi người mỗi khác, lỡ như em sốt cao thì sao? Mấy chuyện đó không chắc được đâu, hơn nữa em ngủ một mình, lỡ như sốt cao không ai biết rồi ngất xỉu thì sao? Nguy hiểm lắm!”
Hách Đằng giật mình, “Anh đừng hù em.”
Tô Dật Tu lập tức nghiêm mặt, “Anh phải có trách nhiệm với em, di chứng sau khi sốt cao nguy hiểm lắm.”
“Nếu anh đã biết di chứng nguy hiểm thì đừng bắt em đi chích chứ.” Hách Đằng cáu lên, gào.
“Có di chứng còn hơn là mười năm sau phát bệnh dại đúng không.” Tô Dật Tu dẫn Đại Bảo ra ngoài, “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho em, giúp em vượt qua thời gian tác dụng phụ của vắc xin, em lau người trước đi, anh dẫn nó đi dạo rồi về, em mang gối và chăn lên lầu đi. Đương nhiên, nếu em không quen, anh xuống đây ngủ cũng được.”
Cả hai đời Hách Đằng chưa từng ngủ chung giường với ai, Tô Dật Tu dẫn Đại Bảo đi rồi, cậu đứng trong phòng không biết phải làm sao.
Định làm gì vậy, ngủ cùng thật sao?
Vấn đề này tương đối nghiêm trọng.
Trước đây Hách Đằng hoàn toàn không biết thì ra giữa hai người cùng giới cũng có thể ấy ấy, đến khi bị một thằng đàn ông đè xuống, sự kinh hãi lúc đó thật không thể diễn tả bằng lời được.
Vừa nghĩ tới chuyện đó là lại thấy buồn nôn, nhưng khi Tô Dật Tu nói ngủ chung, dường như cậu không có phản ứng xấu nào.
Hách Đằng hai tay cắm eo đi qua đi lại trong phòng, trong đầu liên tục tua lại cảnh xông vào phòng tắm thấy Tô Dật Tu khỏa thân.
A a a! Đỏ mặt cái khỉ!
Lẽ nào mình thích anh ta?
Nói ra thì đúng là có thích thật, nhưng mà thích có rất nhiều loại, kiểu thích với Tô Dật Tu, chắc hẳn là với anh em bạn bè thôi. Nếu là loại kia…
Cậu lại thích một người cùng giới? Trời, đừng đùa vậy được không? Cậu sẽ không quên mình đã chết thế nào đâu.
Chà mặt, Hách Đằng không ngừng tự nói với mình, đừng nghĩ nhiều, anh ấy chỉ chăm lo cho mình như đứa em trai thôi, đừng có nghĩ xấu về người ta, đừng có làm hỏng tình cảm thuần khiết này.
Xoa xoa tim, cứ lo hão.
Thở dài nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, phiền quá. Giữa hai người đàn ông mà cũng thấy mờ ám, thì làm sao còn vui vẻ ở cạnh nhau được nữa.
Cậu tự cảnh cáo mình đừng có suy nghĩ linh tinh, trước mắt phải làm chuyện mà mình phải làm đã. Vào bếp rót nước tinh khiết cho Đại Bảo, rót nước khoáng cho Tô Dật Tu, bản thân thì đau khổ về phòng thay đồ, vào phòng tắm mở nước vào bồn lau người, đột nhiên nhớ ra đến lúc phải đăng kí tắm rửa cho Đại Bảo rồi, tuy ngày nào cũng chải lông, nhưng rõ ràng là không đẹp như lần đầu nhìn thấy.
Gội đầu xong thì cổ cũng mỏi nhừ, nhắm mắt mò tìm khăn lông trên giá, lau khô rồi mở mắt ra, đột nhiên nhìn vào kính thấy một người một chó đang đứng trước cửa, “Á!” Đây giết! Lại bị giật mình, không biết là lần thứ mấy rồi.
“Ha ha ha!” Tô Dật Tu hả hê cười to, cứ như đứa bé nghịch ngợm trộm được viên kẹo, Đại Bảo thì đi tới đứng lên gác chân lên vai Hách Đằng thở phì phì.
“Đi qua một bên! Chỉ biết theo ba mày hù tao.” Hách Đằng trùm khăn lên đầu Đại Bảo, “Không lương tâm, bình thường ai hầu hạ mày, quên rồi chứ gì!”
Tô Dật Tu đứng dựa bên cạnh, “Vốn định dẫn nó đi dạo, nhưng mà con nhớ em cứ chạy về nhà, anh cũng theo không kịp.”
“Hừ, lớn vậy rồi mà ngày nào cũng làm trò đó anh không thấy chán à.” Hách Đằng đi ra ngoài, “Đại Bảo ra uống nước.”
Đại Bảo tung tăng chạy đi uống nước, Hách Đằng ngồi xuống vén lông tai cho nó.
“Anh cũng muốn uống.”
“Trong bếp đó tự uống đi.”
Tô Dật Tu vào bếp thì thấy nước cho anh được rót sẵn trên bàn, cầm lên uống một ngụm, môi cong lên, không giống Đại Bảo nha, là nước khoáng mình thích.
Cuối cùng Hách Đằng vẫn không đến phòng Tô Dật Tu ngủ, khó khăn lắm mới ngủ quen giường được, đột nhiên lại đổi, chắc chắn ngủ không ngon, hơn nữa, ngủ cùng anh Nhất Hưu áp lực lắm.
Nhưng mà tới lúc cậu dọn dẹp xong đang định tắt đèn vào phòng lên giường thì Tô Dật Tu ôm gối chăn tới, “Đổi giường thì em không thích, anh đành phải xuống đây vậy.”
Không cần mà! “Em đâu có yếu ớt tới vậy.”
“Cái này không chắc.” Tô Dật Tu mặc kệ ánh mắt phản đối của Hách Đằng, xếp gối xuống, “Được rồi, ngủ thôi.”
Hách Đằng chỉ chỉ Đại Bảo, “Nó vào làm gì?”
“Thì anh sợ em ngại, Đại Bảo mãnh liệt yêu cầu cho vào hầu ngủ, con anh cũng quan tâm em, rất áy náy vì đã cắn em bị thương, cho nó cơ hội chuộc tội đi.”
Đại Bảo đứng lên gác chân trên giường vẫy đuôi.
Hách Đằng cắn môi nhìn nó, đừng có làm mặt tội nghiệp mà! Chen hết vào phòng này làm gì chứ!
“Ngoan, con trai, ngủ thôi. Ba cũng ngủ.”
Hách Đằng thấy Tô Dật Tu đã nằm ngay ngắn, cậu còn không dám thở.
“Đến đây nào.” Tô Dật Tu vỗ giường.
Người ta vô tư như vậy, cậu cứ quằn quại làm gì nữa!
Cứng người nằm xuống, anh Nhất Hưu tắt đèn, Đại Bảo cũng cuộn tròn cạnh giường Hách Đằng.
“Ngủ chưa?” Anh Nhất Hưu hỏi.
“…” Anh câm miệng được không! “Nói chuyện trước khi ngủ sẽ làm ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ.”
“Anh dạy em dùng điện thoại nha, ngày mai anh đi làm, lỡ em không biết xài thì sao?”
“Em… em biết.” Hách Đằng nắm chặt chăn, cố gắng thả lỏng cơ thể, “Gửi tin nhắn gọi điện thoại em đều biết cả. Dù sao cũng chỉ gọi cho mình anh.”
Câu này Tô Dật Tu thích, dù sao cũng đang lúc tối lửa tắt đèn, cười vui vẻ một cái cũng không ai thấy. Anh cũng tự thấy mình như thằng thần kinh.
Trong phòng tối đi, Hách Đằng nhắm mắt, nghe tiếng thở bên cạnh, cả người càng lúc càng căng thẳng, cảm giác như mù càng lúc càng rõ, không còn thị giác tất cả cảm giác dồn vào thính giác và khứu giác, âm thanh bên tai cũng càng lúc càng to, cả mùi hương của người bên cạnh cũng càng lúc càng đậm, là mùi tươi mát sau khi tắm, và thứ mùi chỉ thuộc về Tô Dật Tu, một chút kỳ quặc giữa dịu dàng.
Dần dần, cậu cảm thấy hơi ấm của đối phương càng lúc càng gần, cậu không dám thở mạnh, tất cả tâm trí đều muốn biết anh muốn làm gì.
Sau đó, cậu nắm chặt bàn tay Tô Dật Tu đưa đến gần mình, “Anh muốn làm gì?”
“Anh thấy em đột nhiên ngừng thở, định xác nhận thử.” Giọng Tô Dật Tu hơi hoảng, “Em không sao chứ.”
“Anh mà còn không ngủ thì em thật sự sẽ có sao đó.”
“Em có sao thì cứ nói với anh.”
Hách Đằng chần chừ một lúc, nói: “Em suy nhược thần kinh, phiền anh lúc trở mình hay gì đó khẽ một chút, đặc biệt là tuyệt đối đừng ngáy, như vậy em chắc chắn sẽ mất ngủ.”
“Em thế này thì sau này sao kết hôn được.”
“Anh phiền quá!” Để biểu hiện mình đang giận, Hách Đằng ngồi dậy, “Anh còn nói thêm câu nào nữa em bảo Đại Bảo tha anh ra ngoài!”
Đại Bảo nghe Hách Đằng gọi mình, thế là bắt đầu thở phì phì.
“Đại Bảo, ngậm miệng lại, ngủ đi. Tiếng của con to quá.”
Đúng là không biết lý lẽ.
Hách Đằng nằm xuống trở mình một cái nhắm mắt lại quyết định không thèm nhìn anh, nằm sát ra mép giường để tránh tiếp xúc thân thể. Có thể là ngủ một mình quen rồi, tuy là có thiện cảm với Tô Dật Tu, nhưng vẫn không thể quen với việc ngủ chung giường với đàn ông, cả đêm cứ mơ thấy đủ thứ, trước đây lẫn bây giờ, đột nhiên Đại Bảo xuất hiện trong đó, cậu thậm chí có thể cảm giác được Đại Bảo đang liếm mặt cậu, rồi lại nhìn thấy Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy, như họ đang đứng ngay cạnh giường cậu, cậu cố gắng quay đầu, hy vọng được nhìn thấy Tô Dật Tu, nhưng Tô Dật Tu đâu rồi?
Hách Đằng hoảng hốt, cậu nhận ra mình không cử động được, cả người nặng trĩu, cậu muốn bảo Đại Bảo đuổi hai người kia đi, như lại chẳng còn chút sức lực nào.
“Đừng nhúc nhích, đừng lo, em đang sốt, không sao, ngủ đi, anh đã xin nghỉ rồi, yên tâm, anh sẽ chăm sóc em.”
Tay được nắm chặt, có người sờ trán cậu, là tiếng của Tô Dật Tu.
“Em sao vậy?” Thều thào hỏi.
“Em bị sốt, sốt cao, không ngờ cơ thể em phản ứng mạnh vậy.” Tô Dật Tu dán một miếng dán hạ sốt lên trán cậu, “Không sao, ngủ đi.”
Hách Đằng mở mắt ra, mi mắt rất nặng, “Em choáng đầu.”
“Đương nhiên rồi.”
Sau đó có tiếng Tô Dật Tu mắng nhỏ, “Đại Bảo đi qua một bên, đừng nghịch.”
“Đại Bảo đang làm gì?” Cậu muốn biết có phải Đại Bảo liếm mặt cậu thật không.
“Nó biết em đang bệnh, rất lo cho em.”
“Vậy sao anh đuổi nó đi?”
Tô Dật Tu hậm hực nói: “Nó thừa lúc anh ra ngoài dám nằm lên liếm em.”
Quả nhiên.
Hách Đằng cười yếu ớt, “Ghét quá đi. Lau sạch sẽ cho em chưa?”
“Thôi em đừng cười nữa, trông hoảng quá.” Tô Dật Tu hỏi cậu: “Uống nước không? Đói bụng không?”
Hách Đằng thấy rất nóng, cổ họng rất khô, gật đầu.
Ống hút được đưa đến bên môi, cậu hé miệng, Tô Dật Tu chăm sóc rất chu đáo.
“Anh thường chăm sóc người khác à?”
“Không.” Tô Dật Tu để ly xuống, “Em là người đầu tiên, nửa đêm em phát sốt, em không biết à.”
Hách Đằng lắc đầu.
Anh nhận ra ngay.
Hách Đằng nhìn anh, không muốn nói gì nữa, nhưng lại muốn biết sao anh biết được? Chẳng lẽ mình mớ?
Tô Dật Tu cúi xuống xoa đầu cậu, “Tối qua em ôm tay anh ngủ, lúc sốt người nóng hực, làm anh tỉnh luôn.”
“Cút.”
Nói chẳng có khí thế chút nào, vào tai Tô Dật Tu cứ như đang làm nũng, lại thêm bộ dạng hổn hển của Hách Đằng lúc này, rất đáng yêu, khơi dậy hoàn toàn bản năng bảo vệ của anh.
“Ngủ đi, anh ở đây với em.”
Hách Đằng nhìn anh, im lặng một lúc, lo lắng hỏi: “Sẽ luôn ở cạnh em chứ?”
“Có, em mở mắt ra là thấy anh ngay, không phải anh thì cũng là Đại Bảo, nếu anh không ở đây thì nhất định trong bếp hoặc phòng tắm, em bảo Đại Bảo gọi anh là được.”
Nhắm mắt lại mắng nhỏ một câu: “Miệng quạ.” Khóe môi Hách Đằng cong lên, sây sẩm ngủ.
Tô Dật Tu đành phải nhận danh miệng quạ, nhìn khuôn mặt hồng bất thường của cậu bảo mẫu nhà anh, thò tay véo véo, “Cảm giác không tệ.”
Ps: Tác giả: Không ngờ tôi lại có thể viết ra thứ trong vắt như vậy, tôi cũng ngây thơ trong sáng lắm chứ bộ!
Tô Dật Tu: Mãnh liệt yêu cầu có gì đó xảy ra.
Hách Đằng: Em còn đang bệnh đó.
Tô Dật Tu: Anh sẽ chữa cho em khỏi mà, tin tưởng anh đi. Anh là bác sĩ thú y giỏi lắm đó.
Hách Đằng: Em là người!
Tô Dật Tu: Nhị Bảo, ngoan.