Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 1




“Hách Đằng, mấy ngày rồi bác không gặp con, bận lắm sao.”

“Cũng tạm.” Hách Đằng nhìn bà bác cười tủm tỉm trước mặt, bụng kêu ùng ục, “Con đi ăn cơm trước.”

Bà bác vẫn cười hì hì, “Bây giờ mới ăn à, khoảng mấy giờ con về?”

Hách Đằng cảm giác bụng mình quặn đau, cậu biết tiếp theo bà bác này sẽ nói gì, “Khi nào về giúp bác khiêng gạo lên nhé, bác lớn tuổi rồi không khiêng nổi.”

Có những chuyện đã thay đổi, nhưng cũng có những chuyện không hề khác. Tuy chuyện bà bác nhờ cậu khiêng gạo trễ hơn trước khi sống lại mấy ngày, nhưng vẫn xảy ra giống hệt, vậy có phải nghĩa là…

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình đã sắp nôn ra rồi.

“Bác à, con ăn xong còn phải ra ngoài, không biết mấy giờ mới về.”

“Ai cha…” Bà bác khó xử, “Bác mua mấy kí gạo, khiêng không nổi, định là nhờ con khiêng giúp, không phải chỉ cách nhau một lầu thôi sao.”

Hách Đằng cười cười, “Vậy thì ngại quá, con không ăn cơm cả ngày nay rồi, đói đến đau bụng, buổi chiều còn có việc bận, hay là bác cứ để ở chỗ bảo vệ, chờ khi con trai bác về bảo anh ấy khiêng giúp bác.”

“Con bác bận lắm.”

“Vậy thì lần sau bác mua ít thôi! Chào bác.” Hách Đằng mỉm cười bước đi không hề quay đầu lại, đương nhiên cậu biết bà bác sau lưng sẽ trừng cậu liếc cậu mắng mỏ cậu, nhưng vậy thì đã sao chứ? Liên quan gì đến cậu. Cậu không còn muốn làm cậu thanh niên tốt đơn thuần lại nhiệt tình lại ngu ngốc thường khiêng đồ giúp người khác nữa.

Cho dù cậu là một nhà giáo nhân dân có đạo đức có trình độ có phẩm chất, thì cũng là chuyện trước đây rồi. Làm người không thể quá cao thượng, nếu không sẽ chết rất thê thảm, giống như cậu vậy.

Đi vào cửa hàng nhỏ mà trước đây cậu hay ăn, gọi một tô mì thịt bò tiêu cay.

“Ăn thêm gì nữa không?” Ông chủ hỏi.

Hách Đằng nhìn nhìn thấy trong quán không có mấy người, hai giờ trưa mới ăn cơm, nếu không phải loại người hạnh phúc trốn trong nhà ngủ trưa mới dậy thì là loại vất vả làm việc đến quá trưa vẫn chưa ăn cơm.

Trước đây cậu là loại thứ hai, bây giờ là loại thứ nhất.

Rất hạnh phúc, thoắt cái trở lại năm năm trước, không chỉ căn nhà đã quay lại tay mình, mà mắt cũng có thể nhìn thấy được, hạnh phúc đến độ muốn khóc.

“Thêm một phần thịt bò tiêu cay, một chén canh đậu xanh.”

“Được, chờ một chút.”

Trước khi sống lại Hách Đằng hai mươi tám tuổi, cậu luôn cảm thấy mình là một thanh niên tốt tích cực cầu tiến, tuy không tính là tuổi trẻ thành danh, nhưng cũng không phải không ai biết đến. Công việc của giáo viên tương đối ổn định, còn có kí túc xá chung, bình thường chi tiêu cũng ít, cố gắng dành dụm tiền về sau còn mua được một căn nhà bên ngoài, không to nhưng cũng đủ sống, đối xử với bạn bè cũng hết lòng, nhân phẩm đạo đức luôn theo đúng lời cha mẹ nói, nhận một giọt nước trả một con sông.

Chỉ là con sông này thật sự quá dài, không chỉ mất căn nhà của mình, còn bị lừa mất cặp giác mạc, cuối cùng cả người cũng mất. Trả thật sự vô cùng thê thảm.

Đáng tiếc cha mẹ đã qua đời nhiều năm, nếu không thật sự muốn lắc cho bọn họ tỉnh ra, làm người không thể quá tử tế được!

Tô mì chẳng mấy chốc đã lên bàn, bốc khói nóng hôi hổi, thịt bò được xắt lát mỏng, vì giá cả leo thang nên rất nhiều cửa hàng bắt đầu tăng giá, ông chủ tiệm này thì tương đối khéo, khách đến cũng toàn khách quen, Hách Đằng nhìn lớp thịt bò phủ kín mặt tô, hơi nóng xông cho nước mắt gần như rơi xuống.

“Phần thịt bò gọi riêng, canh đậu xanh.” Chủ tiệm để đĩa xuống trước mặt Hách Đằng.

“Cảm ơn.”

Cầm đũa lên gắp ăn, như cách một đời.

Nhớ lại sau khi mất giác mạc rồi, Hách Đằng từ hoảng loạn đau đớn sợ hãi ban đầu, rồi đến khi chai sạn về sau, cậu vẫn luôn xem Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy là bạn tốt nhất, cậu có rất ít bạn, khi còn nhỏ gia đình không giàu có, cậu biết mình trong chuyện tiền nong mình bủn xỉn thế nào, cho nên rất trân trọng những người chịu ở bên làm bạn với cậu. Bình thường gặp phải chuyện gì bọn họ đều giúp đỡ không ít, đặc biệt là khi cha mẹ mình qua đời, hai người ấy vừa bỏ tiền vừa giúp sức, cuối cùng sao lại thành đến nông nỗi mình bỏ mạng chứ? Cậu không hiểu được.

Trong lòng đau xót, di động trong túi rung lên, mấy hôm trước cậu đã nghỉ việc dạy học, cho nên sẽ không phải là đồng nghiệp trong trường gọi, vậy thì có thể là Hứa Nhạc hay Lâm Văn Thụy, cậu không muốn nhìn một chút nào.

Thử nghĩ xem, sau khi bạn chết được sống lại năm năm trước, nhưng bạn biết trong tương lai hai người này sẽ lừa bán nhà bạn, lừa lấy giác mạc của bạn cho người khác, cuối cùng thậm chí còn cưỡng bức bạn, làm bạn sợ hãi chạy bừa mà rơi xuống lầu, vậy thì bạn còn có thể bình tĩnh mà liên lạc với hai bọn họ nữa không?

Căn bản là không.

Hận sao? Không đủ là hận, cậu chỉ không hiểu, thậm chí là sợ hãi, rốt cuộc tại sao lại như thế, cậu không sao nghĩ ra được.

Khi mở mắt ra biết mình đã sống lại, thậm chí cậu đã hy vọng, nếu như có thể, tốt nhất là sống lại sớm vài năm nữa, tốt nhất là không quen biết bọn họ.

Không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng mà, chưa nói đến việc cậu không tiền không thế, hiện tại Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy lại đối xử với cậu rất tốt, vẫn chưa làm hại cậu, cũng chưa hại chết cậu, vậy thì phải báo thù thế nào? Lỡ như vì cậu sống lại mà mọi chuyện không còn giống như trước khi cậu chết nữa, vậy chẳng phải cậu đã thành kẻ vong ân phụ nghĩ rồi sao.

Đầu đau muốn chết.

Tránh xa bọn họ ra một chút, bây giờ chỉ có thể như thế thôi, tốt nhất là sau này không gặp nhau nữa.

Vùi đầu ăn thịt bò, trước khi không nỡ ăn không nỡ xài, được sống lại một lần, không còn gì quan trọng hơn mạng sống, tiền chẳng là gì, chỉ là thứ bỏ đi, xài hết rồi kiếm tiếp.

Một lúc sau, di động lại kêu lên, Hách Đằng lấy ra, tên của Hứa Nhạc hiển thị trên màn hình làm tay cậu run lên.

Tắt đi rồi nó lại kêu lên ngay.

Hách Đằng thở sâu, bấm nút nghe, Hứa Nhạc ở đầu dây bên kia gần như bùng nổ, “Chuyện gì vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không sao không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại vậy hả!”

“Không có gì, đang ăn cơm.” Hách Đằng hơi nghẹn ngào.

Hứa Nhạc bên kia thở phào, “Bị cậu dọa suýt chết, thật sự không có gì chứ?”

Hách Đằng không nói gì, ‘Không sao đâu, cậu còn có bọn tớ.’ Đây là câu mà hai người đó thường nói nhất, liên kết với kết quả của mình, sống lại rồi ngẫm lại câu này, đúng là khôi hài.

“Tối qua đây ăn không, Lâm Văn Thụy nấu sườn.”

“Không đi, tớ có chút việc.”

Hứa Nhạc thấy cậu từ chối thì hơi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Đừng nghĩ là cậu không nói thì bọn tớ không biét, sao lại nghỉ dạy? Không phải cậu thích làm thầy giáo lắm sao? Có phải có chuyện gì không?”

Hách Đằng cảm thấy rất khó chịu, hiện tại Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy vẫn còn rất tốt với cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này, là cậu không thể nào tiếp tục liên lạc với bọn họ như không có gì được.

“Không có gì, chỉ là mệt quá, muốn nghỉ ngơi ít lâu, vậy đi, tớ ngủ đây.” Tắt điện thoại xong cậu dứt khoát tắt máy cho yên tĩnh.

Ăn sạch đồ ăn, no đến chướng bụng, như mà như vậy mới có được cảm giác chân thực, biết là mình thật sự đã sống lại rồi, không phải nằm mơ.

Trên đường về nhà nhân tiện ghé trung tâm môi giới kiểm tra giá nhà hiện nay, so với năm năm sau, giá nhà hiện nay rất rẻ, bán căn nhà hiện tại, cậu không nỡ. Nếu để lại, lại cảm thấy không yên tâm.

Vào nhà khóa cửa, Hách Đằng nằm trên sô pha, mở tivi để nghe tiếng ngủ một lúc, khi nhà quá yên tĩnh cậu không thể ngủ được, nhắm mắt lại rồi những cảnh tượng trước đây cứ ùa về.

Bên ngoài có tiếng bước chân, là tiếng chân lên cầu thang, Hách Đằng giật mình vội nín thở không dám lên tiếng. Cậu quá quen thuộc, là tiếng bước chân của Hứa Nhạc và Lâm Văn Thụy, trước đây chỉ cần nghe được tiếng người lên lầu là cậu đều mở sẵn cửa trước, bây giờ lại sợ đến cùng cực.

Tiếng gõ cửa cốc cốc và tiếng nói chuyện bên ngoài, Hách Đằng rón rén về phòng ngủ dùng chăn trùm đầu lại.

Người bên ngoài thấy không ai mở cửa, điện thoại cũng không gọi được, chẳng bao lâu đã bỏ đi.

Hổn hển thò đầu ra khỏi chăn, cứ tiếp tục như vậy không phải cách. Mình mà còn ở nhà thì sớm muộn gì cũng gặp phải bọn họ.

Cậu nằm đó suy nghĩ, phải tìm việc, tốt nhất là có chỗ ở, như vậy mình có thể cho thuê nhà. Nhưng nếu là ký túc xá công ty cung cấp thì rất có thể là phải ở chung, cậu đã hơi sợ hãi mối quan hệ giữa người với người rồi, làm sao đây?

Rời giường mở vi tính lên, tiếng máy khởi động cũng làm cậu cảm thấy như cò súng có thể nổ bất kỳ lúc nào. Mở web lên mạng, bắt đầu đọc tin trên trang tuyển dụng, tiếc là chẳng có chỗ nào bao ăn ở, dù có cũng là ở tỉnh ngoài, nếu đến một nơi hoàn toàn xa lạ chẳng may lại bị lừa thì biết làm sao, được sống lại một lần đã là quá may mắn, nói không chừng may mắn của cả đời cậu đã trở thành lần chết đi sống lại này rồi.

Cho nên, tỉnh khác, vẫn không nên thử.

Có chỗ ở, cùng thành phố, còn phải được ở lâu dài, công việc tốt nhất không phải ra ngoài đối diện nhiều người mỗi ngày, thời gian tự do, nếu có thể, tốt nhất là bao ăn!

Má ơi, có công việc nào như vậy chứ?

Hách Đằng đánh chữ vào trang tìm kiếm rồi bắt đầu đọc, kết quả bên dưới toàn bộ rơi vào hai ngành, một là nhân viên phục vụ quán bar, một là bảo mẫu tại nhà.

Rõ ràng là bảo mẫu khiến Hách Đằng động lòng hơn.

Bao ăn ở chưa nói, mua thức ăn cũng không cần bỏ tiền, cả vật dụng hằng ngày của mình cũng không lo, làm việc nhà rồi nấu cơm, thời gian còn lại muốn làm gì thì làm nấy, hơn nữa, chủ thuê không ở nhà, vậy thì cậu ở nhà sẽ rất tự do!

Nhưng mà, cậu là nam giới, có ai chịu thuê bảo mẫu nam không?

Bà thím baidu là vạn năng mà, gõ ‘tuyển bảo mẫu nam’ vào tìm tiếp.

Hách Đằng xem từng hàng trong trang, càng đọc càng tuyệt vọng, chẳng có ai cầm tìm bảo mẫu nam. Nghĩ lại cũng thấy rất dễ hiểu, vấn đề an toàn là hàng đầu. Nhưng nếu đăng kí qua công ty giới thiệu việc làm thì không chỉ mất phí đăng kí mà còn phải giao thêm một phần tiền lương mỗi tháng. Huống chi cậu cũng không muốn đến đó cho người ta soi mói như con tinh tinh.

Khi cậu cảm thấy đã tuyệt vọng rồi thì có một tin làm cậu chú ý, một trạng thái weibo.

“Tìm người ăn cùng, tìm người chơi cùng, tìm người ngủ cùng! Ba không có ở nhà, chỉ có một mình rất là cô đơn!”

Avatar là một cái bát ăn trống không và hai… miếng giẻ rất sạch?

Xem đi xem lại tấm hình mãi Hách Đằng mới tỉnh ngộ thì ra hay miếng giẻ đó là cái chân chó, lông dài thật!

Bấm vào trang chủ xem thì thấy chủ weibo tên “Ba của Đại Bảo”, trong thông tin viết là bác sĩ thú y. Tài khoản weibo này có cũng lâu rồi, cậu đọc hết từng tin đăng trong đó, trong mục hình ảnh đa số là chân chó và bóng của nó, không có bức hình toàn thân con chó nào, nội dung quá nửa cũng là, “Hôm nay lại bị đói rồi.”, “Kẹt phẫu thuật, về nhà Đại Bảo đã đói rũ.” Cho nên cậu vẫn không biết được rốt cuộc miếng giẻ trông thế nào!

Lúc Hách Đằng thấy được dòng weibo này thì con chuột sững lại, hai mắt phát sáng:

“Tiếp tục tuyển người, bây giờ tuyển người khó quá. Đại Bảo con nói có đúng không?”

Mặc xác nó có đúng không, nói chung đối với Hách Đằng đây là một cơ hội tốt.

Thấy yêu cầu của chủ weibo là tìm người chăm sóc con chó ở nhà, Hách Đằng tìm xem hết cả weibo cũng không biết là chó gì, đừng nói là hình chó, cả hình người cũng chẳng có tấm nào.

Mặc kệ, cậu quyết định gửi cho ba của Đại Bảo một tin nhắn, dù là con chó nhập tràng cậu cũng nhận, hơn nữa trước đây cũng đã từng nghe nói, những người thích chó đều là người tốt, huống chi người này còn là bác sĩ thú y. Nếu như không có hồi âm thì cậu sẽ tự vào diễn đàn nào đó post bài xin làm bảo mẫu!

Có nguyên tắc chưa hẳn là chuyện tốt, không có cũng không phải chuyện xấu, dù sao thì cũng tốt hơn là gặp phải kết thúc như trước, nếu đã chọn vứt bỏ nguyên tắc, thì cũng phải vứt luôn mặt mũi vào ngăn kéo. Nói chung là phải cắt đứt mọi liên hệ tới cuộc sống trước đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.