Vừa nhắc tới U Minh Thú, cậu càng nhớ Y nhiều hơn, giọng nói của cậu có phần trầm xuống, cậu nhớ lại lời dặn của U Minh Thú lần đó, cậu vừa đi vừa tường thuật lại, thời gian lúc đó là giất trưa, vừa tập luyện xong, cậu lên trên cái dốc gần đó, U Minh Thú cũng đang ngủ ở trên, cậu đến nằm ở một gốc cây bên cạnh với U Minh Thú:
...HỒI TƯỞNG...
Nhiếp Minh Nguyên: ( vừa leo trên dốc, nằm bên gốc cây cạnh U Minh Thú) NÀY!
U Minh Thú: ( nằm bên tay trái cạnh Nhiếp Minh Nguyên, đang chợp mắt thì khi nghe cậu nhóc lên tiếng, mắt bên phải mở ra) HỬM?
Nhiếp Minh Nguyên: NGƯƠI DẠY TA NHIỀU THỨ NHƯ THẾ. ĐỪNG NÓI LÀ NGƯƠI MUỐN TA TRẢ ƠN NGƯƠI ĐẤY CHỨ?
Nhiếp Minh Nguyên: ( cậu chăm chăm nhìn thẳng mặt U Minh Thú) KIM GIÁC CA CA TỪNG NÓI KHÔNG CÓ THỨ GÌ LÀ CHO ĐI MIỄN PHÍ.
U Minh Thú: ( đơ người trước câu hỏi ngớ ngẩn của cậu nhóc) { tên nhóc này nghĩ cái gì vậy trời }😑
U Minh Thú: ( nhìn về cánh rừng phía xa, vùng cấm địa mà mình cai quản) ( thở nhẹ một hơi) NGHĨ NHIỀU QUÁ. TA CHẢ QUAN TÂM MẤY THỨ TRẢ ƠN ĐÓ.
U Minh Thú: ( quay lại nhìn Nhiếp Minh Nguyên, Y cười nửa miệng) DẠY CHO NGƯƠI, CHỈ VÌ TA ĐANG RẤT RẢNH RỖI.
Nhiếp Minh Nguyên: ( ಠ_ʖಠ)
U Minh Thú: ĐỪNG NHÌN TA NHƯ THẾ. TA CÓ DẠY CÁI GÌ CAO SIÊU CHO NGƯƠI ĐÂU.
U Minh Thú: DÙ SAO ĐI CHĂNG NỮA, THÌ SAU NÀY NGƯƠI VẪN CẦN CÓ MỘT NGƯỜI THẦY CHỈ DẪN CHO NGƯƠI THÔI. TA NÓI SƯ PHỤ SAU NÀY CỦA NGƯƠI ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: SƯ PHỤ?
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Nhiếp Minh Nguyên, U Minh Thú đành giải thích, dù gì cậu nhóc toàn ở trong rừng sâu, làm sao hiểu được những văn hóa của loài người.
U Minh Thú lại hướng nhìn về phía xa xăm: SƯ PHỤ - CÓ THỂ LÀ NGƯỜI NAM HAY NỮ - HỌ VỐN KHÔNG CÓ QUAN HỆ MÁU MỦ GÌ VỚI NGƯƠI CẢ. NHƯNG HỌ LẠI LÀ NGƯỜI CHỈ DẠY CHO NGƯƠI NHỮNG BÀI HỌC QUÝ GIÁ TRÊN CON ĐƯỜNG TƯƠNG LAI CỦA CHÍNH BẢN THÂN NGƯƠI. HỌ VỪA GIỐNG MỘT NGƯỜI THẦY, VỪA GIỐNG MỘT NGƯỜI CHA.
U Minh Thú: NGƯƠI CHỌN CON ĐƯỜNG TU TIÊN, THÌ NGƯƠI CẦN SƯ PHỤ CHỈ ĐẠO CHO NGƯƠI HƯỚNG ĐI ĐÚNG ĐẮN.
Nhiếp Minh Nguyên: CHỈ THẾ THÔI Á! VẬY THÌ CHỈ CẦN TÌM NGƯỜI NÀO MẠNH LÀ ĐƯỢC.
U Minh Thú đưa tay ra, cốc vào đầu của cậu nhóc, nhóc ta phản ứng lại:
U Minh Thú: HẦU HẾT KẺ NÀO MUỐN BÁI SƯ, ĐỀU CÓ SUY NGHĨ GIỐNG NHƯ NGƯƠI VẬY.
U Minh Thú: TIỂU ĐỆ ĐỆ À. QUAN HỆ SƯ ĐỒ, CŨNG LÀ MỘT CÁI CƠ DUYÊN ĐẤY. CÁCH CHỌN THẦY KIỂU ĐÓ CHẲNG QUA LÀ TRỤC LỢI CHO BẢN THÂN THÔI.
Nhiếp Minh Nguyên xoa đầu, cậu không thể hiểu nổi lời nói đó.
U Minh Thú ôn tồn giải thích thêm: CHỌN NGƯỜI MẠNH! CHẮC CHẮN RỒI! SƯ PHỤ TƯƠNG LAI CHẮC CHẮN PHẢI MẠNH RỒI. ĐIỀU ĐÓ LUÔN COI LÀ ĐÚNG.
U Minh Thú: NHƯNG ĐÓ LÀ CÁI SUY NGHĨ CỦA KẺ CÓ KIẾN THỨC HẠN HẸP. CHẮC GÌ CHÚNG ĐƯỢC CHỌN LÀM ĐỆ TỬ CỦA KẺ MẠNH ĐÓ CHỨ?
U Minh Thú: MỘT CƯỜNG GIẢ MẠNH MẼ THẬT SỰ, HỌ SẼ LUÔN CHỌN KẺ CÓ TIỀM NĂNG PHÁT TRIỂN TỐT NHẤT ĐỂ LÀM NGƯỜI TRUYỀN THỪA.
U Minh Thú: DĨ NHIÊN, HỌ LUÔN MUỐN TÊN ĐỆ TỬ ĐÓ ĐẠT THÀNH QUẢ MÀ MÌNH MONG MUỐN ĐỂ XỨNG VỚI SỰ DẠY DỖ CỦA HỌ. VÀ CHÍNH HỌ HOẶC TÔNG MÔN CỦA HỌ SẼ ĐƯỢC RẠNG DANH TỪ CHÍNH CÁC ĐỆ TỬ CỦA MÌNH.
U Minh Thú: ( vừa nhìn vừa chỉ thẳng vào mắt Nhiếp Minh Nguyên, nhấn mạnh câu nói của mình) TA CHO NGƯƠI HAY, NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ TRỞ THÀNH CƯỜNG GIẢ MẠNH NHẤT, NẾU NGƯƠI CHỌN NGƯỜI THẦY NHƯ THẾ.
Nhiếp Minh Nguyên như đã hiểu được đôi ba ý trong câu nói của U Minh Thú:
- THẾ LÀM SAO TA MỚI TÌM ĐƯỢC SƯ PHỤ CHO CHÍNH MÌNH?
U Minh Thú có chút bất ngờ. Câu hỏi của cậu nhóc đã làm hài lòng U Minh Thú. Y nhắm mắt, nở nụ cười thỏa mãn, rồi chỉ vào lồng ngực của Nhiếp Minh Nguyên:
U Minh Thú: ( ấn nhẹ vào lồng ngực của Nhiếp Minh Nguyên) DỰA VÀO CÁI NÀY.
Nhiếp Minh Nguyên:!
U Minh Thú: SAU NÀY, CHỈ CẦN TRONG TRÁI TIM NGƯƠI THẤY NGƯỜI ĐÓ XỨNG ĐÁNG LÀM THẦY CỦA NGƯƠI. THÌ HỌ CHÍNH LÀ SƯ PHỤ CỦA NGƯƠI.
Nhiếp Minh Nguyên: TA?
U Minh Thú: ( nằm xuống ngủ tiếp) SAU NÀY NGƯƠI SẼ THẤY.
...KẾT THÚC HỒI TƯỞNG...
Nhiếp Minh Nguyên: ( kể lại mọi chuyện lúc đó cho trưởng lão) LÀ VẬY ĐÓ Ạ. CHÁU VẪN KHÔNG HIỂU TẠI SAO LẠI KHÔNG NÊN CHỌN VỊ CƯỜNG GIẢ MẠNH MẼ ĐỂ LÀM SƯ PHỤ MÌNH?
Sau khi nghe câu chuyện của Nhiếp Minh Nguyên, trưởng lão cứ gật gù:
Trưởng lão chỉ điểm cho cậu nhóc: NHƯ U MINH THÚ NÓI THÔI. SAU NÀY CẬU SẼ BIẾT.
Nhiếp Minh Nguyên: HẢ? ( ರ [] ರ)
Trưởng lão: TA ĐƯA CẬU ĐẾN GẶP MỘT NGƯỜI.
...Kể chuyện rát cổ họng, Nhiếp Minh Nguyên vẫn chưa tìm được đáp án đề vấn đề tìm sư phụ cho mình. Cậu đành tiếp tục đi theo trưởng lão....
.......
.......
.......
...Còn tiếp...