Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Dương Tiễn, chàng...! Chàng......" Thốn Tâm vân vê góc áo, không biết nên nói thế nào, tuy vừa rồi nghe Tiểu Ngọc nói rất an tâm, nhưng biểu hiện của Thường Nga......
"Ta làm sao?" Dương Tiễn thầm buồn cười, mỗi lần nàng muốn nói gì mà không dám nói thì đều thích vân vê góc áo.
"Không có gì!" Thốn Tâm không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói cho hắn thật ra mình phát hiện Thường Nga cũng có ý với hắn? Sau đó thì sao? Để hắn rời đi? Thôi, tất cả đều xem ý trời đi! Đột nhiên lắc đầu, ném Dương Tiễn lại, chạy về phía xa.
[Nữ nhân này rốt cuộc nghĩ gì vậy?] Dương Tiễn lắc đầu, cũng nhanh chóng đuổi kịp.
"A!" Chạy quá vội, Thốn Tâm đụng phải một nữ nhân.
"Ai ui! Đau chết mất! Tang môn tinh từ đâu ra?!" Nữ tử bị đâm yêu thanh yêu khí mắng.
"Thật xin lỗi!" Dù sao cũng là mình đâm người ta, hơn nữa giờ tâm mình còn đang loạn như ma, Thốn Tâm chỉ muốn mau chóng rời đi.
Căn bản không nghĩ tại sao nơi hoang sơn dã lĩnh này lại có nữ tử xuất hiện.
"Xin lỗi có tác dụng à?!" Mày liễu của nữ tử dựng ngược, "Giết người nói một câu xin lỗi thì không cần đền mạng chắc!"
Thốn Tâm nhíu mày, nghiêm trọng như vậy sao?! Vừa định mở miệng đã bị ngắt ngang.
"Nha, con này không tệ.
Như Yên, sao rồi?" Một nam tử phóng đãng một tay ôm lấy nữ tử gọi là Như Yên kia, ngả ngớn nhìn Thốn Tâm.
"Lý công tử à! Nàng ta bắt nạt nhân gia!" Như Yên ngọt nị nói, ngoan ngoãn trốn trong lòng người nọ.
Thốn Tâm cảm thấy ghê tởm, lại không tiện động võ với đám phàm nhân này, lắc mình muốn đi, lại bị một đám người vây quanh.
Một mùi hương ngọt ngào, thân mình có hơi nhũn ra, Thốn Tâm luống cuống, Dương Tiễn, chàng ở đâu?
"Bắt nạt người ta xong còn muốn chạy?" Lý công tử cười dữ tợn, "Trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy!"
"Ngươi muốn thế nào?" Thốn Tâm cố gắng kéo dài chút thời gian, hy vọng Dương Tiễn có thể đuổi đến kịp lúc.
"Thế nào? Chờ một lát nữa ngươi sẽ biết!" Lý công tử đẩy nữ tử trong lòng ra, giương nanh múa vuốt nhào về phía Thốn Tâm.
Thốn Tâm thấy không thể né tránh, lại không ngờ đúng lúc ngã vào một vòng ôm quen thuộc.
Hơi ngẩng đầu, đôi mặt với đôi mắt đang chứa ý giận của Dương Tiễn, ủy khuất chảy nước mắt.
"Tiểu tử thúi từ đâu ra?! Dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thiếu gia!" Lý công tử bị một cơn gió quạt ngã xuống đất, giận không thể át! Nhìn kỹ lại, người tới một thân bạch y, khuôn mặt tuấn mỹ, hơi giật mình, vậy mà lại nổi lên tà tâm, "Tới đây, bắt lấy cả hai người bọn họ! Cẩn thận đừng làm thương mặt! Bổn thiếu gia muốn ăn cả nam lẫn nữ!"
Thốn Tâm nghe vậy, xiêu xiêu, cười thành tiếng.
Đường đường là Nhị Lang Chân Quân mà lại bị......!Haha......
Sắc mặt Dương Tiễn xanh mét, hung hăng trừng Thốn Tâm một cái, lặng lẽ ái muội nói bên tai nàng, "Còn cười nữa xem buổi tối ta phạt nàng thế nào!"
Thốn Tâm tức khắc đỏ bừng mặt, chôn đầu vào ngực Dương Tiễn, không dám cười ra tiếng.
Thân mình bủn rủn, mí mắt thật nặng.
Dương Tiễn vừa lòng vuốt lưng Thốn Tâm, "Nàng trúng Cấm Long Hương.
Ngủ lát đi." Thốn Tâm đột nhiên ngẩng đầu, Dương Tiễn lại cười nhẹ, vỗ má Thốn Tâm, lập tức niệm một chú ngữ, Thốn Tâm nặng nề ngủ.
Ánh mắt trở nên sắc bén, mặc phiến nhẹ quơ, lãnh đạm nói, "Không nhìn ra Lý Thiên Vương có nhã hứng như vậy." Nhìn quanh bốn phía, cười khẽ, "Ma gia Tứ tướng cũng tới."
"Tiểu tử ngươi ve vãn đánh yêu đủ chưa? Lý Thiên Vương cái gì?! Tiểu tử, muốn nịnh hót tiểu gia ta đúng không?" Lý công tử khó hiểu.
"......." Dương Tiễn cũng không để tâm, mặc niệm vài chú ngữ, liền thấy Lý công tử và mấy người liên quan lập tức biến thành một đám cóc.
"Còn không hiện thân sao?" Lạnh giọng.
"Dương Tiễn, ngươi quả nhiên không đơn giản! Vậy mà cũng bị ngươi phát hiện." Lý Tịnh hiện thân khen.
"Chút tài mọn."
"Ngươi!" Ma gia Tứ tướng cũng hiện thân, vậy mà dám coi thường chúng ta!
"Aiz, các vị huynh đệ đừng giận.
Chúng ta và Chân Quân......"
"Được rồi, cùng lên đi......" Dương Tiễn không kiên nhẫn ngắt ngang, "Ta không rảnh chơi với các ngươi."
"Được! Chân Quân quả nhiên sảng khoái! Bày trận!" Lý Tịnh vừa nghe thấy lời này, vốn cảm thấy năm đánh một có hơi không công bằng, nhưng nếu ai một mình đấu với Dương Tiễn, Lý Tịnh nghĩ đó là tìm chết......
Dương Tiễn lúc này tay trái ôm Thốn Tâm, không ham chiến, càng giận họ dám dùng Cấm Long Hương đối phó Thốn Tâm, quyết tâm cho họ ăn chút giáo huấn.
Nhìn bốn phía chung quanh, mặc phiến biến thành Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, ánh mắt sắc bén, cũng không khách khí, dùng ba tầng chân lực lướt qua, đám người Lý Tịnh thoáng chốc cảm nhận được áp lực nặng nề từ phía trước úp lại, vội dùng chân lực chống cự.
Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, phiêu nhiên bay lên, đám người Lý Tịnh còn chưa phản ứng lại, đã ngã xuống đất.
[Không ngờ pháp lực của Dương Tiễn đã thâm hậu đến mức này! Lần này hạ giới chính là lành ít dữ nhiều rồi] Lý Tịnh thầm tiếc thương cho bản thân, nhìn Ma gia Tứ tướng chung quanh dần ngã xuống hôn mê bất tỉnh, đảo mắt, "Chân Quân! Là Vương Mẫu nương nương......"
"Các ngươi tổn thương nàng." Dương Tiễn nhàn nhạt ngắt lời, chỉ cúi đầu nhìn Thốn Tâm.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của Thốn Tâm.
Lý Tịnh không tiếp thu được sự thật, hắn thật sự không thể hợp nam tử ôn nhu đa tình trước mặt với Tư Pháp Thiên Thần lãnh khốc vô tình kia.
Nhưng vì mạng nhỏ của bản thân, chỉ có thể căng da đầu nói: "Là đám phàm nhân kia tổn thương Tam Công...!Phu nhân!"
"Hừ! Phàm nhân có thể có Cấm Long Hương?"
"......."
"Nếu ngươi còn có mạng về thì nói cho Vương Mẫu, lần này Dương Tiễn không so đo với bà ta, nhưng nếu bà ta lại trêu chọc Dương Tiễn, Dương Tiễn bảo đảm làm Kim Trì Dao Mẫu chết không có chỗ chôn!"
"Dương Tiễn! Ngươi!" Lý Thiên Vương rống lên.
Không đợi hắn nói xong đã cảm giác thân mình nhẹ đi, bị ném thẳng ra ngoài, mắt nhìn bốn phía, có Ma gia Tứ tướng đi cùng.
Nghe nói, từ đó về sau, đám Lý Tịnh rất lâu không xuất hiện ở Thiên Đình.
Nghe nói, rất lâu rất lâu sau này, Na Tra du ngoạn nhân gian phát hiện năm khất cái rất giống Lý Tịnh và Ma gia Tứ tướng.
Nghe nói từ đó về sau, Lý Tịnh và Ma gia Tứ tướng mới lại xuất hiện.
Nghe nói rất lâu rất lâu sau đó, bọn họ gặp lại Thốn Tâm, lập tức quay đầu chạy, nói là sợ Thốn Tâm lỡ không cẩn thận ho khan một tiếng, Dương Tiễn sẽ lại đem bọn họ......
Mắt thấy một đám người phá đám đã bay thẳng về phía chân trời, Dương Tiễn ôm Thốn Tâm cũng bay đi.
[Xem ra hai vị trên trời đã không kìm nén được.] Dương Tiễn hơi nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra một kế sách, khóe miệng cong lên, xem ra Thiên Đình lại náo nhiệt rồi đây.
Nhân nhi bên cạnh giật giật thân mình, Dương Tiễn cười khẽ, [Nha đầu này sắp tỉnh.] Nhắm mắt lại, chuẩn bị trêu Thốn Tâm.
Duỗi cái eo lười một cái, Thốn Tâm từ từ mở đôi mắt to ra, thật thoải mái.
"Dương Tiễn?" Thốn Tâm chú ý tới Dương Tiễn bên cạnh còn nặng nề ngủ, thầm nghĩ, [Ha hả, thành thân ngàn năm, đây là lần đầu tiên mình tỉnh sớm hơn chàng! Mỗi lần tỉnh lại, bên cạnh đều trống trơn.] Tinh tế đánh giá Dương Tiễn lúc ngủ, mái tóc tùy ý vắt trên trán, mày kiếm nhập tấn, đôi mắt đẹp thường ngày giờ lại nhắm chặt, môi không hồng nhuận như người thường, lại có một vẻ đẹp thuần tịnh.
Thốn Tâm bất giác có chút si mê, [Đẹp quá...!Thật muốn hôn một cái......] Thốn Tâm vỗ khuôn mặt đỏ ửng của mình, mất mặt quá! Vội xoay người định không xem nữa, lại không ngờ Dương Tiễn đột nhiên duỗi tay qua ôm hông nàng, thân thể hai người lại sát gần nhau thêm chút.
Thốn Tâm âm thầm thở dài, hoài nghi gia hỏa này cố ý!
Hơi thở như có như không của Dương Tiễn phả vào mặt, Thốn Tâm lại ý loạn tình mê, [Được rồi.
Ta hôn trộm chút đi.
Chắc chàng không biết đâu?]
Thốn Tâm âm thầm thuyết phục bản thân, rốt cuộc không nhịn được ngẩng khuôn mặt nhỏ, môi hồng nhẹ nhàng chạm vào môi mỏng, lập tức muốn rời đi, lại phát hiện quyền chủ động đã không còn nằm trong tay mình.
Thốn Tâm cả kinh trừng lớn mắt, sao lại thế này? Còn chưa nghĩ thông, Dương Tiễn đã nhẹ nhàng cạy hai hàm răng của nàng ra.
Môi răng dây dưa, Thốn Tâm bắt đầu ý loạn tình mê, từ từ nhắm hai mắt lại......
Dương Tiễn mở đôi mắt đẹp, cười buông đôi môi nộn bị kiềm chế lâu.
"Chàng...!Tỉnh từ lúc nào?" Thốn Tâm xấu hổ muốn chết, xong rồi, bị phát hiện!
"Từ lúc người nào đó nhìn chằm chằm ta chảy nước miếng." Dương Tiễn cười nói.
"A? Vậy sao chàng còn giả vờ ngủ?!" Thốn Tâm rống to, biết ngay là chàng cố ý mà!
"Không giả vờ ngủ thì người nào đó sao có thể tự mình dâng tới cửa?" Dương Tiễn nghiêng người, đè Thốn Tâm dưới thân.
"Chàng...!Chàng lại muốn làm gì?" Thốn Tâm có chút hoảng loạn, không dám nhìn Dương Tiễn.
"Tính sổ." Nhìn Thốn Tâm thẹn thùng, tâm tình của Dương Tiễn rất tốt, chậm rãi vuốt ve mái tóc đen của nàng, đáp.
"Hả?" Thốn Tâm khó hiểu nhìn Dương Tiễn, "Ta lại đắc tội chàng lúc nào?"
"Hôm qua có người cười đến rất vui vẻ......" Dương Tiễn híp nửa mắt, giúp Thốn Tâm nhớ lại.
"Quỷ hẹp hòi!"
"Nói đúng rồi.
Ta keo kiệt lắm." Dương Tiễn cười tà, không nói chuyện nữa, cúi đầu xuống.......
Màn giường nhẹ buông..