Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân

Chương 58: Cấm túc




Yến Hành Dục gọi Kinh Hàn Chương: "Điện hạ."

Điện hạ giả chết.

Yến Hành Dục sợ hắn té ngã, vươn tay đỡ eo Kinh Hàn Chương nhưng bàn tay dùng sức hơi mạnh, hắn đang giả chết, đột nhiên không kịp phòng bị trở mình kinh ngạc nhìn y.

Yến Hành Dục nói: "Để Điện hạ khỏi té ngã."

Kinh Hàn Chương nổi giận đùng đùng: "Ngươi.."

Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã dí người lại đây, không chút khách khí dán sát lồng ngực Kinh Hàn Chương, bàn tay nắm chặt vạt áo không cho hắn đi.

Trái tim Kinh Hàn Chương bắt đầu kinh hoảng, gian nan nói: "Ngươi, ngươi, ngươi.. Đang làm cái gì?"

Yến Hành Dục nhắm mắt lại, cởi nỏ trong tay, tùy tiện ném xuống dưới giường, nói đúng sự thật: "Cọ Đế khí."

Kinh Hàn Chương: "..."

Hắn giống như chấp nhận số mệnh, nhắm chặt hai mắt lại, trái tim âm thầm rung động.

Hiện tại Kinh Hàn Chương không cách nào lừa mình dối người như trước đây, bây giờ đã bắt đầu rõ ràng -- hắn chính là đoạn tụ.

Những lúc Kinh Hàn Chương bài xích sự tiếp xúc thân mật của Yến Hành Dục, thật ra hắn đã động tâm, nhưng tính tình lại quá ngoan cố nên vẫn luôn không dám thừa nhận.

Hôm qua Kinh Hàn chương không đánh đã khai nói: "Ta mới không thích Yến Hành Dục." nhưng trong đầu thì vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Thụy vương lại không chỉ tên nói họ là người nào, vậy sao trong tâm trí của hắn lại nghĩ đến Yến Hành Dục đầu tiên?

Kinh Hàn Chương cả đêm không ngủ, hơn nữa Hoàng đế bị bệnh nặng khiến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Lại thêm Thụy vương báo cho hắn biết chuyện mấy năm gần đây Nhị hoàng tử âm thầm muốn tranh ngôi Thái tử.

Ngay lúc Kinh Hàn Chương hạ quyết tâm muốn trợ giúp đại ca lên ngôi đoạt vị, phản ứng đầu tiên của Thất điện hạ không ai bì nổi đó chính là..

"Nếu ta thất bại vậy Yến Hành Dục phải làm sao bây giờ?"

Ý niệm này đột nhiên đánh úp vào đầu, Kinh Hàn Chương phảng phất như người lạc vào mây mù nhìn thấy trời quang, hoàn toàn nhìn thấu nội tâm của mình.

Sau khi biết bản thân thích Yến Hành Dục, hắn luôn hồi tưởng lại việc bản thân trước đây bài xích sự đụng chạm của y, lập tức cảm thấy mình vừa ngu xuẩn lại ấu trĩ.

Nhưng dù vậy, sau khi nhìn rõ nội tâm của bản thân đối với Yến Hành Dục, hắn vẫn không tự chủ muốn trốn tránh.

Kinh Hàn Chương và Thụy vương hợp lực cùng nhau đoạt vị, không biết nắm được bao nhiêu phần thắng.

Nếu như thất bại, chỉ sợ đầu và thân thể phải nằm hai nơi, trở thành cô hồn dã quỷ.

Kinh Hàn Chương muốn nhân lúc Yến Hành Dục chưa có tình cảm sâu nặng với mình rời xa y, ít nhất đừng để cho tình cảm của bản thân đối với Yến Hành Dục lại tăng thêm, đỡ cho ngày sau đoạt vị thất bại, lại khiến cho y đau khổ.

Kinh Hàn Chương vốn nghĩ như vậy, nhưng vừa thấy Yến Hành Dục liền bay sạch hết tất cả tính toán trong đầu.

Tránh cái gì mà tránh? Tránh cái quỷ gì!

Loại chuyện liên quan đến tình cảm này, chỉ cần bảo trốn là có thể trốn được sao?

Hắn một mặt ngượng ngùng, mặt khác còn tức giận với mặt đất.

Nhưng bản tính Kinh Hàn Chương vẫn có chút ngoan cố, đành phải nằm lại trên mép giường.

Sau đó.. hắn đã bị Yến Hành Dục trắng trợn kéo lên trên giường, ôm một cái lấp đầy cõi lòng.

Kinh Hàn Chương mở to mắt, nhìn y nằm trong lòng ngực.

Yến Hành Dục mỗi lần nằm bên cạnh hắn đều ngủ rất ngon lành, cứ mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều mơ hồ đòi ôm mới chịu dậy.

Nhưng Kinh Hàn Chương từng hỏi A Mãn, cậu ta nói công tử nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngủ nướng, một khi dậy thì nhất định sẽ vô cùng tỉnh táo.

Hắn thế mới biết, người luôn nằm ngủ mê mang này chỉ thuộc về một mình mình.

Kinh Hàn Chương không biết sao lại có chút khổ sở.

Yến Hành Dục đối xử với hắn đặc biệt như thế, loại cảm tình này lại không phải là ái mộ.

Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm dung nhan y ngủ say không chút phòng bị, trong lòng đột nhiên thoáng hiện lên một ý niệm.

Hắn muốn mỗi ngày Yến Hành Dục đều ngủ giống như người thường, không cần lúc nào cũng phòng bị sẽ có người đến giết y. Không cần mơ thấy những cơn ác mộng toát hết mồ hôi lạnh, muốn cởi bỏ tất cả ám khí trên người nai nhỏ xuống. Dang rộng tay ôm ấp thỏa nỗi lòng thiếu hụt, nội tâm không có cảm giác an toàn của Yến Hành Dục.

Sau khi nghĩ ra ý niệm này, Kinh Hàn Chương ngơ ngác ngẫm nghĩ: "Mình toi rồi."

Hắn hoàn toàn thua dưới tay y.

Yến Hành Dục căn bản không biết trong đầu Kinh Hàn Chương suy nghĩ chuyện gì, y ngủ trên chiếc giường xa lạ, trong tay không có nỏ vốn nên tâm hoảng ý loạn không dám nhắm mắt. Nhưng ở trong cái ôm ấp của Kinh Hàn Chương, giống như những sự lo lắng bị mũi tên bắn lén, tất cả đau khổ đều bị ngăn cản bên ngoài.

Không cần duỗi tay là có thể chạm vào ám khí lạnh băng, cũng không có cơn ác mộng dai dẳng khiến y hoảng loạn kinh hoàng. Cũng không có đôi bàn tay ngọc muốn siết cổ y đến chết, lại không có sự đau khổ sau khi bị chặt đứt hai chân lâm vào bóng tối tuyệt vọng.

Yến Hành Dục ngủ một giấc cho đến khi màn đêm buông xuống rồi mới mơ màng tỉnh lại.

Kinh Hàn Chương đã tỉnh một lúc lâu, lại sợ rời đi khiến y ngủ không ngon nên không dám đi xa, hắn ngồi trên giường thả lỏng người khắc ngọc.

Nghe được động tĩnh, Kinh Hàn Chương hơi rũ mắt xuống, thuận miệng nói: "Ngủ đã rồi?"

Yến Hành Dục xoa xoa đôi mắt, hàm hồ trả lời: "Điện hạ.."

Y còn chưa nói xong yêu cầu tiếp theo, Kinh Hàn Chương đã tự nhiên cúi người ôm lấy y.

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục ngây người một lúc, đây là lần đầu tiên hắn chủ động ôm y.

Kinh Hàn Chương liếc mắt nhìn Yến Hành Dục, giả bộ như không có việc gì nói: "Buồn ngủ như thế, tối qua ngươi đi ăn trộm phải không?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta chép kinh Phật chơi."

"Chơi?" Kinh Hàn Chương chấn kinh rồi, không cách nào lý giải được có người lấy việc chép kinh Phật để chơi.

Hắn lập tức kính nể.

Yến Hành Dục ngồi dậy, nhìn sắc trời bên ngoài đã sẩm tối.

"Điện hạ, bây giờ là canh mấy rồi?"

"Ai biết được?" Kinh Hàn Chương căn bản không quan tâm thời gian, khắc nét hoa văn cuối cùng rồi hỏi: "Có đói bụng không? Không đói bụng thì ngủ thêm một lúc nữa."

Yến Hành Dục sờ bụng rồi gật đầu: "Đói bụng."

Kinh Hàn Chương bật cười một tiếng, sau đó xuống giường phân phó cung nhân dọn thức ăn chay cùng dược thiện lên.

Xiêm y bị Yến Hành Dục ngủ đến nhăn nhó, hắn đành lấy trang phục mình cho y thay.

Lần trước ở trong phủ Đại hoàng tử, Yến Hành Dục đã từng mặc xiêm y của Kinh Hàn Chương, thân thể gầy yếu mặc y phục to rộng, tay áo rủ xuống một đoạn dài, lúc ấy hắn cảm thấy chơi rất vui.

Hiện tại Kinh Hàn Chương nhìn thấy Yến Hành Dục ở tẩm điện của mình, ngủ trên giường hắn còn mặc y phục của hắn, trong lòng đột nhiên bùng lên một loại cảm giác thỏa mãn không giải thích được.

Yến Hành Dục khoác tấm áo choàng ngồi trên xe lăn, được Kinh Hàn Chương đẩy ra ngoại thất dùng bữa tối.

Dược thiện vẫn có món nấm khó ăn khiến lông mày y hơi nhăn lại, hắn thấy thế vội nói: "Không ăn thì đưa cho Điện hạ của ngươi."

Yến Hành Dục nghe vậy thì vội gật đầu lia lịa: "Đa tạ Điện hạ, Điện hạ thật tốt."

Sau khi y nói xong thì lập tức hối hận, vươn tay sờ soạng trên người nửa ngày mới ý thức được bản thân đang mặc xiêm y của Kinh Hàn Chương, liền vội vàng nói: "Điện hạ, hôm nay ta không mang theo vàng."

Hắn không nhịn được cười toe toét miệng: "Sau này nếu ngươi muốn cái gì thì cứ nói, không cần cho ta vàng."

Yến Hành Dục mở bừng mắt: "Là thật sao?"

Kinh Hàn Chương: "Quân tử nhất ngôn."

Đôi mắt Yến Hành Dục chất chứa những cảm xúc vui sướng không thể biểu đạt hết, suy nghĩ nửa ngày mới nghiêm túc nói: "Ta rất thích Điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương xém chút chọc chiếc đũa vào sâu trong mũi, sắc mặt bắt đầu đỏ, cúi đầu lí nhí nói: "Biết, biết rồi, đừng nói nữa."

Yến Hành Dục lại nói thêm vài câu "Ta rất thích", "Điện hạ rất tốt" khiến Kinh Hàn Chương hận không thể chui xuống dưới gầm bàn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu dùng bữa.

Hắn cúi đầu âm thầm cổ vũ bản thân.

"Quả thực muốn lấy mạng mà, y quá biết cách nói chuyện."

"Ta không thể thua, cần phải đáp lại cái gì mới được."

"Phải nói những lời.. Lớn mật hơn nữa? Để y cũng phải đỏ mặt?"

Không thì Kinh Hàn Chương vẫn luôn là người bị trêu chọc, cũng quá bị động rồi.

Hắn suy nghĩ, tỏ vẻ thong dong ưỡn ngực ngẩng đầu, trong lòng mặc niệm rất nhiều lần, mới nhàn nhạt nói: "Rất thích ta sao? Thích chừng bao nhiêu, ngươi khoa chân múa tay ước chừng thử xem."

Yến Hành Dục không chút nghĩ ngợi liền nói: "Giống như đem tất cả số vàng ta thích đều cho Điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương giống như bị bắn trúng một tên, khuôn mặt đỏ bừng ôm lồng ngực dựa lưng vào ghế, dường như là muốn nỗ lực tiêu hóa một lúc.

Yến Hành Dục dùng dược thiện xong xuôi, lúc này hắn mới từ trong sự bạo kích kia bình tĩnh lại, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, nghĩ thầm: "Lần sau nhất định sẽ không bị đánh bại!"

Sắc trời đã quá muộn, Kinh Hàn Chương cũng không giữ y ở lại lâu, tự mình tiễn Yến Hành Dục ra khỏi cửa cung, nhìn y bước lên xe ngựa Tướng phủ rồi mới quay về.

Trong xe ngựa Tướng phủ, A Mãn ngồi dưới mặt đất, nhìn Yến Hành Dục không chút để ý đếm vàng.

A Mãn nhỏ giọng hỏi: "Công tử, người không vui sao?"

Yến Hành Dục: "Không có, vì sao lại hỏi như vậy?"

A Mãn: "Vậy người ngồi đó đếm vàng làm gì?"

"À, cái này."

Yến Hành Dục đặt ba thỏi vàng trên chiếc bàn nhỏ, chia số vàng thành hai phần, một phần đặt một viên, phần còn lại đặt hai viên.

"Yến Trọng Thâm là người của Thụy vương." Y nói xong rồi chỉ vào chỗ có hai thỏi vàng còn lại.

"Yến Trầm Tích.. Đại ca hắn ta chỉ nguyện trung thành với Hoàng đế, hẳn là không có liên quan gì đến Nhị hoàng tử."

Y cầm một thỏi vàng tùy ý ném chơi, nhàn nhạt nói: "Ngươi nói thử xem Phong Trần Chu sẽ lựa chọn phe nào?"

A Mãn không dám nói quá vẹn toàn: "A Mãn nghe nói đoạn thời gian này, Thất điện hạ vẫn luôn làm khó Phong Trần Chu, chỉ sợ hắn ta sẽ không chọn Thụy vương đâu."

Yến Hành Dục nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, nhếch lên một nét cười nhạo, đặt thỏi vàng trong tay vào phía tượng trưng cho Thụy vương.

A Mãn hoảng sợ nói: "Công tử, Phong Trần Chu.. Hắn ta chính là một con dã lang khó thuần phục, hắn ta.."

"Hắn ta chơi rất vui." Đôi mắt Yến Hành Dục cong cong: "Càng khó thuần phục thì càng phải bị thuần phục."

Lông mày A Mãn nhăn lại.

"Người còn dư lại.." Y tùy tay búng thỏi vàng lên không trung, không chút để ý ném thỏi vàng vào trong lỗ hổng giữa hai phần kia.

"Quốc sư, Yến Kích, Yến Tu Tri, Lâm thái phó.."

Mỗi một cái tên nói ra y liền ném một thỏi vàng trên mặt bàn, cho đến khi lòng bàn tay chỉ còn một thỏi cuối cùng, y bất chợt nở nụ cười, tùy tiện nói ra một cái tên.

"An Bình."

* * *

Nửa khắc sau, xe ngựa chầm chậm dừng trước cửa Tướng phủ, Yến Hành Dục cũng vừa bước xuống xe ngựa, Triệu bá liền hốt hoảng mà chạy đến nói: "Thiếu gia, lão gia bảo người đến thư phòng một chuyến."

Yến Hành Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta đã biết rồi, đa tạ Triệu bá."

Đầu Triệu bá đầy mồ hôi: "Sắc mặt lão gia thoạt nhìn không tốt lắm, không biết có phải là do gặp chuyện khó chịu hay không?"

Yến Hành Dục sửng sốt, duỗi tay vỗ lên người Triệu bá, trấn an lão: "Không có việc gì đâu, đừng lo lắng, bây giờ ta sẽ qua đó liền."

Triệu bá gật đầu.

A Mãn đẩy y đi đến thư phòng Tướng phủ, Yến Kích đang đọc sách dưới ánh đèn, nghe được giọng nói liền ngẩng đầu lên nhìn Yến Hành Dục.

Y cho A Mãn lui xuống, hơi gật đầu, cung kính nói: "Phụ thân."

Yến Kích cất lá thư trong tay, ung dung nói: "Ngày mai, ngươi không cần đến Nam thư phòng đọc sách nữa, nếu muốn đọc sách thì đợi năm sau ta đưa ngươi đến phủ Thái học."

Yến Hành Dục cười mỉm, giọng nói ôn nhu cự tuyệt: "Thứ cho Hành Dục khó lòng phục mệnh."

Yến Kích cũng không tức giận, tông giọng vẫn trầm trầm bình ổn như cũ: "Ta chỉ thông báo cho ngươi việc này, không cần thông qua sự đồng ý của ngươi."

Yến Hành Dục so với ông ta còn thong dong hơn: "Phụ thân, người nên biết, nhi tử đọc sách đã được kha khá rồi, cho dù không có tiên sinh dạy, ta cũng.."

Yến Kích cắt ngang lời y: "Vậy ngươi đến Nam thư phòng làm cái gì?"

Yến Hành Dục nhấp môi cười, ôn nhu nói: "Không phải phụ thân đã biết rồi à, tại sao biết rõ còn cố hỏi?"

"Làm loạn!" Khuôn mặt Yến Kích vẫn luôn lãnh đạm cuối cùng cũng nổi giận, ông ta trực tiếp vứt quyển sách trong tay vào người y, cả giận nói: "Ngươi hãy nhớ rõ thân phận của mình! Kinh Hàn Chương là loại người nào hả?"

Yến Hành Dục thong dong vươn tay cầm lấy quyển sách suýt nữa bị đập trúng kia, cũng không tức giận mà ngược lại còn vuốt thẳng quyển sách, tâm tình nhàn rỗi nhìn bìa sách.

"《Tam Mệnh Thông Hội》 Phụ thân cũng xem loại sách này sao?"

"Đừng nói lảng nói tránh." Yến Kích trầm giọng nói: "Ngươi rõ ràng biết Kinh Hàn Chương và ngươi không phải người chung đường."

Yến Hành Dục vuốt vuốt trang sách, trầm mặc thật lâu mới nhẹ giọng bảo: "Đường không phải là để cho người đi sao?"

* * *

Hôm nay Kinh Hàn Chương dậy rất sớm, việc đầu tiên là đi thăm Hoàng đế, phát hiện ông ta đã tỉnh, lúc này mới đến Nam thư phòng học tiết sớm.

Đây là lần đầu tiên Thất điện hạ dậy sớm như vậy, đến cả Lâm thái phó cũng có chút kinh ngạc.

Tâm tình Kinh Hàn Chương rất tốt, chống cằm chờ Yến Hành Dục tới, lỗ tai thì buồn chán nghe Lâm thái phó giảng bài.

Chỉ là chờ rồi lại chờ, công khóa buổi sáng sắp sửa kết thúc rồi thế mà y còn chưa tới.

Lúc này hắn mới có chút luống cuống, rõ ràng hôm qua đã bàn rằng hôm nay sẽ cùng nhau đi học, Yến Hành Dục sẽ không vô duyên vô cớ nói miệng rồi lại không đi.

Vừa kết thúc công khóa buổi sáng, Kinh Hàn Chương đã trực tiếp phóng ngựa xuất cung.

Hắn vốn đang bị cấm túc, nhưng bây giờ Hoàng đế bệnh nặng cho nên không có người quản, vì vậy một đường rời cung rất thuận lợi.

Có điều đến Tướng phủ lại bị ngăn chặn.

Triệu bá tận tình khuyên bảo nói: "Điện hạ, thiếu gia nhà ta.. Thật sự mắc bệnh hiểm nghèo, không thể gặp ngài! Ngài.."

Kinh Hàn Chương đi thẳng vào chẳng buồn nhìn về phía sau, vừa nghe đến câu này liền đi nhanh hơn. Triệu bá có muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể đuổi theo phía sau kêu lên: "Điện hạ! Điện hạ vẫn là không nên đi!"

Điện hạ căn bản không nghe, một đường bị Triệu bá lải nhải theo đến Thiên viện.

Hắn đang muốn đá cửa đi vào, bên cạnh cửa đột nhiên xuất hiện hai hắc y nhân, ngăn cản bước đi của Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương sửng sốt, phát hiện trên người hai người họ có ấn ký Kinh Trập Vệ, nhíu mày nói: "Các ngươi có ý gì? Lấy gan ở đâu mà dám cản bổn Điện hạ?"

Kinh Trập Vệ che mặt nên không thấy rõ khuôn mặt, trầm giọng nói: "Điện hạ thứ tội, Thừa tướng có lệnh không cho Điện hạ đi vào."

Kinh Hàn Chương ngạc nhiên trừng to đôi mắt, hắn chưa từng nghe nói, có người lại dám ra lệnh cưỡng chế hắn không thể đi vào.

Lá gan Yến Kích thật lớn.

"Ngươi chắc chắn không cho ta vào?"

Kinh Trập Vệ: "Vâng, chỉ có duy nhất ngài."

Kinh Hàn Chương: "..."

Vừa nghe đến đây, hắn đại khái đoán biết được Yến Hành Dục không mắc bệnh hiểm nghèo gì, là do Thừa tướng không muốn để hai người gặp mặt mới làm ra chuyện này.

Vì sao chỉ có hai người không được gặp mặt?

Kinh Hàn Chương chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán được đại khái.

Yến Kích là người rất thông minh, ước chừng đã sớm phát hiện manh mối giữa hai người bọn họ, chỉ dựa vào một câu "Không thích khuê tú." trong buổi cung yến lần trước đã để ông ta sinh ra cảm giác nguy hiểm, lúc này mới sốt ruột cấm túc Yến Hành Dục.

Hiểu được chuyện này, hắn ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Yến Hành Dục không có chuyện gì là được.

Kinh Hàn Chương quét tầm mắt nhìn xung quanh, phát hiện không riêng hai tên tiểu nhân Kinh Trập vệ ở đây phá đám, trong tối còn ẩn giấu mấy chục tên Kinh Trập Vệ, bảo vệ Thiên viện đến một giọt nước cũng không lọt.

Hắn hừ lạnh, không lấy trứng chọi đá, trừng mắt liếc nhìn hai tên Kinh Trập Vệ rồi nổi giận phừng phừng phất tay áo rời đi.

Triệu bá thấy Kinh Hàn Chương đã đi xa mới lau mồ hôi trên trán.

Buổi sáng Yến Hành Dục ngồi trong sân phơi nắng, làn da của y nộn nộn trắng nõn phơi không đen, nhưng phơi chưa được bao lâu đã mơ màng sắp ngủ. A Mãn ngồi xổm xây người tuyết, cho nên lúc Kinh Hàn Chương náo động tĩnh lớn hai người cũng không biết.

Vào giờ cơm trưa, hạ nhân Tướng phủ đưa cơm và chén thuốc Ngư Tức đã sắc xong dọn lên bàn.

Y bị bắt phải tỉnh dậy, người có chút héo rũ ngồi trên xe lăn đến phòng ăn cơm.

Hạ nhân bưng từng đĩa thức ăn đặt trên bàn, sau đó còn lấy chén thuốc đã nấu xong -- bên cạnh còn đặt một cái đĩa lớn, trong đĩa có một khối mứt hoa quả.

Yến Hành Dục ốm yếu, đối mặt với chuyện gì đều không nhấc nổi tinh thần, nhưng vừa trông thấy khối mứt hoa quả kia lập tức sững người một lúc lâu.

Ngư Tức biết rõ y không thích ăn mứt hoa quả, cho dù thuốc đắng cũng sẽ không chuẩn bị mứt hoa quả.

Yến Hành Dục không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu, đối mặt với "hạ nhân" vẫn luôn cúi đầu kia.

Không biết Kinh Hàn Chương làm sao lại mặc trang phục vải thô của gã sai vặt, đầu cúi thấp, hướng về phía y nhếch môi lộ ra một nụ cười xấu xa giống như mưu kế đã thực hiện được.

"Công tử, mau uống thuốc."

Đôi mắt Yến Hành Dục ánh lên từng dải ngân hà, thân thể cũng trở nên sống động hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.