Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 39: Nói dối




Edit: phongsunuong.

Yến Hành Dục chờ Kinh Hàn Chương uống thuốc xong, thì sau đó y mới đứng dậy đi tìm Ngư Tức.

Ngư Tức ở tại phòng khách cách vách, Yến Hành Dục vừa tới gần đã ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc.

Ngư Tức đang nấu thuốc, hắn mặc một bộ bạch y vừa bẩn vừa cũ nhìn vô cùng nghèo túng, cũng không biết hắn lăn lộn ở đâu mà bẩn như vậy.

Sớm thấy Kinh Hàn Chương tới đây, hắn hơi nhướng mày nói: "Ta còn chưa thích ứng được bộ dạng này của ngươi, hai người bọn ngươi tự nhìn khuôn mặt của chính mình, rốt cuộc làm sao mà trò chuyện được hay vậy?"

Yến Hành Dục ở trong Hàn Nhược Tự nên đã quen thanh tâm quả dục, từ nhỏ tới lớn rất ít khi soi gương, chỉ ngẫu nhiên thấy ảnh ngược mơ hồ của mình trong chậu nước, nên y chẳng thấy có gì kỳ quái khi nhìn vào khuôn mặt của mình.

Khi đổi thành Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục nhìn khuôn mặt tràn đầy kiêu căng ngạo mạn kia, vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ.

——Vẻ mặt trương dương tự đắc mà cả đời y sẽ không làm ra được.

Ngư Tức nấu xong thuốc, ngửi ngửi hương vị, lại cau mày đổ thuốc đi.

Yến Hành Dục thập phần quen thuộc với hành động này, thuận miệng nói: "Hiệu quả của thuốc vẫn không đúng à?"

"Ừ." Ngư Tức nói, "Thiếu Phật Sinh Căn, nên đơn thuốc này căn bản không chữa được bệnh tim của ngươi."

Từ nhỏ tới giờ Yến Hành Dục đã nghe qua những lời này vô số lần, cũng không cảm thấy nổi giận: "Nếu không tìm được Phật Sinh Căn, thì ta còn sống được bao lâu?"

Tay Ngư Tức chợt dừng lại, ngẩng đầu mặt không đổi sắc nhìn y: "Ta đã nói rồi, có ta ở đây thì ngươi sẽ không chết."

Yến Hành Dục cười một tiếng, đại khái là thấy lời này của hắn ta thật sự buồn cười.

Ngư Tức cực kỳ không thích dáng vẻ này của y, hắn cau mày lau sạch chỗ dược liệu, mặt đầy bình tĩnh đi vào trong phòng.

"Đến đây, ta bắt mạch cho ngươi."

Yến Hành Dục quen thuộc mà vào trong phòng cùng Ngư Tức, đặt tay lên trên một chiếc nệm nhỏ có hoa văn cũ nát, thản nhiên nói: "Chiếc nệm này của ngươi cũng quá nát rồi, đợi ta trở về cho ngươi một cái mới."

Ngư Tức ngoài cười nhưng trong không cười: "Đa tạ công tử ban thưởng, nếu ngài hào phóng như vậy, thì bao giờ mới trả phí khám bệnh suốt mấy năm nay đây?"

Yến Hành Dục lập tức không lên tiếng.

Ngư Tức liếc mắt nhìn y một cái, đưa tay đặt trên cổ tay của Yến Hành Dục, nhắm mắt bắt mạch.

Yến Hành Dục chờ tới nhàm chán, hỏi: "Độc trong người Lâm thái phó lấy ra hết rồi sao?"

Ngư Tức chuyên tâm bắt mạch: "Hết rồi, ta còn từ trong miệng hắn biết được thứ không nên nói ra."

"Nói cái gì?"

"Ít nói nhảm."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục im miệng.

Một lát sau, Ngư Tức giống như phát hiện ra gì đó, phút chốc mở mắt, đôi mắt vẫn luôn buồn ngủ chợt lóe sáng, hắn nhìn chằm chằm Yến Hành Dục, bàn tay tựa hồ cũng đang run rẩy.

Yến Hành Dục bị hoảng sợ, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngư Tức hít sâu một hơi, mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc nội tâm, không nói một lời mà đi ra ngoài, chưa đầy một khắc thì hắn mang theo một chén thuốc mới được điều chế xong.

Hắn ta lấy ra một chiếc ngân châm, lấy một giọt máu từ đầu ngón tay của Yến Hành Dục.

Giọt máu rơi vào trong chén, rất nhanh chén thuốc màu trắng kia thế nhưng từng chút một biến thành màu đen tối.

Yến Hành Dục đang cau mày vân vê vết máu trên đầu ngón tay, thấy thế sửng sốt một chút: "Đây là cái gì?"

Trên mặt Ngư Tức xuất hiện thần sắc vui mừng như điên, ánh mắt hắn sáng như mặt trời, cực kỳ phấn khởi mà dùng sức nắm chặt tay Yến Hành Dục.

"Có được mà chẳng mất chút công sức nào." Ngư Tức nhanh chóng nói, "Phật Sinh Căn, trong cơ thể của Thất hoàng tử này thậm chí có độc của Phật Sinh Căn!"

Yến Hành Dục ngẩn ngơ.

Không trách được Ngư Tức lại kích động như vậy, mấy năm nay hắn ta dường như đã sử dụng toàn bộ nhân mạch có được để tìm vị trí của Phật Sinh Căn, vì bệnh tim của Yến Hành Dục chỉ còn thiếu một vị thuốc này.

Ngư Tức đã đi khắp Nam Cương cũng không tìm thấy Phật Sinh Căn, vốn khi hồi kinh đã chuẩn bị từ bỏ, không nghĩ tới lại tìm thấy dễ dàng như vậy.

Tay Ngư Tức đều đang run rẩy, hắn cái gì cũng không quan tâm nữa, từ trong giày lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo, kéo tay Yến Hành Dục định rạch một đường để lấy máu.

Lúc này Yến Hành Dục mới lấy lại tinh thần, thấy thế lập tức rút lại tay lui về phía sau.

Y ngạc nhiên nói: "Ngươi làm gì vậy?!"

"Lấy máu." Ngư Tức làm như rất là đương nhiên mà nói, "Làm thuốc dẫn. Phật Sinh Căn lấy từ trong máu người không biết có dùng được hay không. Ta muốn lấy nhiều chút để nghiên cứu kỹ hơn, Tiểu Ngọc Nhi, lại đây."

Yến Hành Dục cầm tay giật mình lui về sau, y giống như bị dọa tới, môi đều có chút tái nhợt: "Ngươi, ngươi có phải chẩn sai rồi không? Trong người điện hạ làm sao có Phật Sinh Căn được, không phải ngươi từng nói... Phật Sinh Căn có kịch độc sao?"

Ngư Tức đã thấy qua nhiều loại độc dược cổ quái, cả người đều có chút khùng điên, không biết hắn ta đang nói với Yến Hành Dục hay đang lầm bầm lầu bầu với chính mình: "Phải, Phật Sinh Căn có kịch độc, một chiếc lá cũng có thể kiến huyết phong hầu. Hắn, hắn sao có thể sống được tới bây giờ?"

Yến Hành Dục thần tình hoảng sợ mà giấu tay ra sau thắt lưng, làm như chỉ cần như vậy là Ngư Tức không thể bắt y lấy máu nữa.

Từ sau khi hồi kinh, sự hoảng sợ của y thường là do y giả vờ làm ra.

Nhiều năm ăn chay niệm phật trong Hàn Nhược Tự đã sớm khiến y biết giấu đi cảm xúc, nhưng khi Ngư Tức nói trong người Kinh Hàn Chương có độc của Phật Sinh Căn, Yến Hành Dục lại cảm giác được lòng bàn chân y lạnh đến kinh người.

Đó là cảm giác mà trước giờ y chưa từng cảm nhận được, so với việc năm đó y suýt nữa bị Yến phu nhân sống sờ sờ bóp chết thì còn đáng sợ hơn.

Ngư Tức căn bản không nhìn y, vẫn còn tự hỏi tự đáp mà nói thầm: "Thuốc dẫn làm từ Phật Sinh Căn có thể triệt tiêu toàn bộ độc trong phương thuốc, phương pháp trị liệu của ta không có vấn đề, chỉ cần lấy đúng liều lượng thì sẽ không có việc gì cả."

Cổ họng Yến Hành Dục run rẩy mà gọi hắn ta: "Ngư Tức."

Ngư Tức vẫn là dáng vẻ đó nói không đầu không đuôi: "Độc tính của Phật Sinh Căn khi vào trong cơ thể, trước tiên sẽ hủy đi cốt tủy. Cũng khó trách vì sao Kinh Hàn Chương từ nhỏ tới lớn lại có tính tình cổ quái như vậy, hóa ra là đầu óc bị tổn thương. Hắn hẳn là vẫn còn những bệnh trạng khác..."

Hắn chớp mắt đã bắt được Yến Hành Dục, cử chỉ điên rồ tự hỏi: "Hắn biết chữ không? Nhận diện được không? Trong ngày thường có những biểu hiện kỳ quái nào không?"

Yến Hành Dục đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mặt không đổi sắc mà nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng: "Ngư Tức."

Khi Ngư Tức đối diện với ánh mắt không biết khi nào đã tràn ngập lệ khí của Yến Hành Dục, hắn sửng sốt một chút, mới lúng ta lúng túng buông tay xuống.

Yến Hành Dục hờ hững nói: "Ta không chữa nữa."

Ngư Tức có chút không dám tin tưởng lỗ tin của mình: "Cái gì?"

Yến Hành Dục nói từng chữ một: "Ta nói ta không chữa nữa."

Ngư Tức giật mình nhìn y nửa ngày, đột nhiên cả giận nói: "Chúng ta thật vất vả mới tìm được Phật Sinh Căn, thế nhưng ngươi nói không chữa là không chữa nữa?! Ngươi muốn chết sao?!"

Trên mặt Yến Hành Dục không có chút biểu tình, trong mắt y đã là một mảnh tro tàn: "Ta đã nhìn qua phương thuốc chữa bệnh tim của ngươi, phải liên tục uống thuốc một tháng không ngừng. Nếu ngươi dùng Phật Sinh Căn làm thuốc dẫn, là muốn rút cạn máu của Kinh Hàn Chương sao?"

Ngư Tức nổi giận: "Vậy thì có sao?! Ai bảo trong người hắn có độc Phật Sinh Căn lại để ta phát hiện ra? Vận mệnh của hắn là như vậy!"

Yến Hành Dục vẫn không có bất luận biểu tình gì.

Ngư Tức nổi giận đùng đùng mà mắng xong, sau đó lại có chút hối hận, hắn tiến lên đỡ lấy vai Yến Hành Dục, có gắng bình tĩnh lại thương lượng với y: "Hành Dục, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi ngoan ngoãn một chút. Chỉ là lấy chút máu thôi, ta nhất định không để hắn xảy ra vấn đề gì, ngươi không tin ta sao?"

Yến Hành Dục không chút dao động.

Lấy máu trong một tháng, dù sống thì cũng đi luôn nửa cái mạng.

Ngư Tức lời hay ý đẹp mà khuyên y nửa ngày, nhưng Yến Hành Dục vẫn thờ ơ.

Ngư Tức lầm bầm lầu bầu nửa ngày, rốt cuộc triệt để bạo phát: "Chỉ là một mạng người mà thôi!"

Hắn nhanh chóng bắt lấy tay Yến Hành Dục, khiến y nhìn lòng bàn tay không hề dính chút máu tươi của mình, lạnh lùng nói: "Mấy năm nay ngươi giết bao nhiêu người chính ngươi còn không biết hay sao?! Mỗi lần giết một người là ngươi lại muốn chép một lần kinh Phật, ngươi có biết trong rương của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu kinh Phật rồi hay không? Yến Hành Dục, đi trên con đường không có lối về này, hiện tại ngươi muốn quay đầu, có phải quá chậm rồi không?"

Yến Hành Dục hờ hững nói: "Sau này bất kể chuyện gì ta cũng có thể nghe lời ngươi, nhưng riêng chuyện này thì không được."

Ngư Tức tức giận đến nỗi bắt đầu nói không lựa lời: "Nếu không có Phật Sinh Căn, thì ngươi còn có "sau này" sao? Ngươi còn sống không tới lúc làm lễ cập quan!"

Thân thể Yến Hành Dục cứng đờ.

Ngư Tức nói xong lập tức hối hận, cả người hắn phát run, trong nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn đầy người.

Hắn ép bản thân tỉnh táo lại, đưa tay mất tự nhiên mà đỡ trán lau mồ hôi, lúng ta lúng túng nói: "Hành Dục..."

"Ta biết." Yến Hành Dục giống như đang nói về chuyện của người khác, lạnh nhạt nói, "Ta không để bụng."

Y hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía lồng chim được treo trên song cửa sổ, trong đó có một con chim hoàng yến cực kỳ xinh đẹp, đang líu ríu mổ lấy thức ăn.

Không biết như thế nào, thấy một cảnh như vậy, Yến Hành Dục đột nhiên cười chút, nhưng trong mắt phảng phất có gợn nước nhộn nhạo đi qua.

Y lẩm bẩm nói: "Từ trước đến nay thứ ta để ý cũng không phải cái này."

Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm hai người Ngư Tức và Yến Hành Dục tan rã trong không vui.

Tuyết bay lả tả, Yến Hành Dục không mở dù, từng bước từng bước một đi xuyên qua cơn tuyết lớn về tới thiên viện.

Kinh Hàn Chương đang lười biếng mà dựa vào xe lăn, từng miếng từng miếng mà ăn mứt hoa quả trong hộp—— đó là mứt hoa quả chính tay Kinh Hàn Chương đưa, nhiều ngày như vậy mà Yến Hành Dục chỉ ăn có ba viên, Kinh Hàn Chương thì khác, hắn ăn một lúc là hơn mười viên.

Cũng không chê ngọt đến rợn người.

Yến Hành Dục chậm rãi đi vào, trên người đã đọng đầy tuyết, như là người tuyết biết di chuyển vậy.

Kinh Hàn Chương nhìn thấy, liền vui vẻ: "Là người tuyết ai đắp vậy, sao mà còn biết di chuyển nữa?"

Yến Hành Dục sầu muộn nói: "Điện hạ, là ta đắp."

Kinh Hàn Chương không ngừng cười được, đứng dậy cởi áo khoác trên người y xuống, phủi tuyết trên đầu cho y, nói: "Đi tới bên chậu than mà sưởi ấm đi, tuy thân thể ta cường tráng, nhưng cũng là người bằng xương bằng thịt."

Yến Hành Dục gật đầu, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chậu than, ngồi xổm sưởi ấm.

Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên, tràn đầy hưng trí nhìn khuôn mặt của mình làm ra dáng vẻ u buồn, cảm thấy rất mới lạ.

Hắn cũng không biết là nhìn khuôn mặt của bản thân làm ra vẻ mặt khác lạ có gì kỳ quái, chỉ cảm thấy chưa bao giờ được chơi vui như này.

Kinh Hàn Chương từ nhỏ đã không giống người khác, cảm xúc rất dễ bị kích động, dường như vô số cảm xúc đều được giấu dưới lớp da thịt mỏng kia, nhưng chỉ vừa suy nghĩ tới là có thể bộc phát cảm xúc ra ngoài.

Cực kỳ vui vẻ, hoặc cực kỳ phẫn nộ.

Hoàng thất không có gì có thể làm cho hắn vui vẻ, thì hắn đành phải nổi giận, vậy nên sau khi lớn lên hắn đã từng cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng vẫn không thắng được bản năng của thân thể.

Nếu đánh không lại thì thuận theo nó đi.

Dần dà Kinh Hàn Chương mới dưỡng thành tính khí rất dễ tức giận, nhưng cũng rất dễ dỗ.

Yến Hành Dục sưởi ấm một hồi, khuôn mặt tái nhợt mới có chút huyết sắc.

Kinh Hàn Chương lúc này mới nói: "Nói đi, Ngư Tức nói gì với ngươi vậy?"

Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, có chút nan kham mà quay đầu đi chỗ khác, không muốn trả lời.

Kinh Hàn Chương "chậc" một tiếng, nói: "Ngươi còn muốn đếm kim quả tử không?"

Yến Hành Dục vẫn không lên tiếng.

Lúc này Kinh Hàn Chương mới hiểu được sự tình lần này có vẻ rất nghiêm trọng, vì tiểu mỹ nhân này ngay cả kim quả tử cũng không muốn đếm.

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh chậu than mà ngồi xổm xuống, nhìn thần sắc của Yến Hành Dục, nhíu mày nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Yến Hành Dục nhìn than cháy trong chậu than, lẩm bẩm nói: "Điện hạ, ta có thể nói dối không?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương buồn bã nói: "Ngươi học được sao?"

Yến Hành Dục: "Còn chưa học được."

"À." Kinh Hàn Chương nói, "Vậy thì không thể."

Yến Hành Dục: "..."

Hai người ngồi xổm cạnh chậu than, ngọn lửa thiêu đốt than hoa phát ra tiếng lách tách mỏng manh, cực kỳ dễ nghe.

Yến Hành Dục nhìn chằm chằm viên than đang cháy hồi lâu, đến khi ánh mắt mau chua sót, mới sầu muộn nói: "Ta nói, điện hạ đừng nóng giận."

Kinh Hàn Chương hừ nói: "Vậy điện hạ của ngươi nên suy nghĩ một chút—— ngươi nói mau."

Yến Hành Dục lắc đầu: "Điện hạ viết giấy cam kết trước đi."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương âm lãnh nhìn y: "Ngươi là người đầu tiên dám bảo bản điện hạ viết cam kết đấy."

Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là "Không viết giấy cam kết thì ta sẽ không nói".

Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa không nhịn được cười, hắn cảm thấy chơi rất vui, cũng vui vẻ chơi cùng Yến Hành Dục: "Được, viết."

Yến Hành Dục lúc này mới đứng dậy đi đến cạnh bàn viết vài chữ.

Nói là giấy cam kết nhưng thật ra chỉ có vài chữ.

"Điện hạ không tức giận."

Kinh Hàn Chương cười không ngừng, nhấc bút viết vài nét mực nguệch ngoạc thô bạo.

Yến Hành Dục cũng như người kỳ lạ mà vẽ cái đầu nai con nhỏ, thổi khô vết mực, lúc này mới ngẩng đầu, hỏi: "Mẫu phi của điện hạ chết như thế nào?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Trong nháy mắt sắc mặt của Kinh Hàn Chương trầm xuống.

Yến Hành Dục lập tức cầm giấy cam kết che trước mặt, có chút lúng túng mà đưa cho hắn nhìn, ý bảo điện hạ cũng đã viết cam kết rồi, không thể tức giận.

Kinh Hàn Chương: "..."

Lúc này Kinh Hàn Chương không biết nên khóc hay nên cười, đại khái là biết Yến Hành Dục không có ác ý với mình, đành phải nói: "Mẫu phi của ta bệnh nặng mà chết, lúc ấy phụ hoàng bận rộn việc triều chính, ngay cả gặp mặt mẫu phi lần cuối cũng không đi."

Cũng bởi vậy hoàng đế mới sủng Kinh Hàn Chương như thế.

Yến Hành Dục truy vấn: "Thật sự là bệnh nặng sao? Thái y nói vậy ư?"

Kinh Hàn Chương khẽ nhăn mày: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Yến Hành Dục lúng ta lúng túng nói: "Ta vừa nhờ Ngư Tức bắt mạch cho điện hạ, hắn nói... Thân thể ngài bị trúng độc."

Kinh Hàn Chương cứng đờ.

Trong mắt hắn xuất hiện sự mê mang hiếm thấy: "Trúng độc? Là độc gì?"

"Phật Sinh Căn."

Yến Hành Dục vừa nói vào vấn đề vừa tới bên giá sách tìm sách ghi chép thuốc, nhưng chữ trên sách y không nhìn ra là chữ gì, đành phải dựa theo ký ức mà lấy ra một quyển, đưa cho Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương rũ mắt nhìn thoáng qua,《Thanh lâu và đoạn tụ》.

Kinh Hàn Chương: "???"

Yến Hành Dục còn không biết, vẫn nghiêm túc mà nói: "Đây là《Bệnh nan y và triệu chứng》, trang năm mươi chín có ghi chép lại về Phật Sinh Căn, điện hạ có thể lật xem thử."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương vốn đang cực kỳ mờ mịt và luống cuống khi biết mình bị trúng độc, nhưng vì Yến Hành Dục đột ngột nhầm lẫn, khiến cho nỗi buồn của hắn còn chưa kịp ngưng kết thành hình thì đã tan thành mây khói.

Kinh Hàn Chương nhìn không được bật cười, vỗ vỗ sách: "Ngươi từ lúc nào mà đọc loại sách này vậy?"

Yến Hành Dục nghi hoặc nhìn hắn.

"Thanh lâu và đoạn tụ."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục đứng phắt dậy, lấy tư thế sét đánh mà lấy lại cuốn sách khó coi kia từ trong tay Kinh Hàn Chương giấu vào trong ngực mình, có chút lo lắng mà giải thích: "Ta... Ta chỉ là không hiểu, nên bảo A Mãn mua cho ta xem thôi."

Kinh Hàn Chương cố ý hỏi: "Vậy ngươi xem hiểu sao?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta chỉ kịp nhìn một tờ thì đã bị huynh trưởng phát hiện, còn mắng ta một trận nữa."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương còn chưa gặp ai nghe lời huynh trưởng như vậy, quái dị mà nhìn Yến Hành Dục: "Hắn không cho ngươi đọc thì ngươi không đọc nữa à?"

Yến Hành Dục thuận theo gật đầu.

Kinh Hàn Chương: "..."

Được rồi.

Y cũng không nên xem quyến sách này, Kinh Hàn Chương chỉ cần nghĩ đến chuyện nói cho y nghe những chuyện kia thì đã cảm thấy tội lỗi vì đã dẫm nát một bông tuyết trắng rồi.

Kinh Hàn Chương đứng dậy chủ động đi tìm sách, rất nhanh đã tìm được.

Hắn lật tới trang năm mươi chín nhìn lướt qua, phát hiện trên đó rậm rạp các vết mực đỏ ghi chú thích, cuốn sách thuốc này cũng cực kỳ cũ nát, xem ra là do thường xuyên mở ra.

Kinh Hàn Chương nhìn không chớp mắt mà đọc lướt qua, chờ sau khi triệt để hiểu rõ, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Ý của ngươi là..." Kinh Hàn Chương đóng lại sách, thay đổi cách nói: "Ngươi đang hoài nghi... Mẫu phi ta năm đó không phải chết do bệnh, mà là bị hạ độc?"

"Không phải." Yến Hành Dục lắc đầu, "Có thể khiến người kiến huyết phong hầu, nhất định phải điều chế độc từ nguyên một lá của Phật Sinh Căn, nhưng lâm bệnh chết và chết do trúng độc thì sự khác nhau rất lớn, liếc mắt một cái là biết."

"Nếu bỏ một ít Phật Sinh Căn vào trong thức ăn, độc tính dần tích lũy sẽ dâng trào, cũng có thể giết chết người."

Kinh Hàn Chương có chút trầm mặc.

Yến Hành Dục nói: "Tuy trong người ngài có Phật Sinh Căn, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, ta suy đoán là độc của ngài là từ trong bụng mẹ."

Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm quyển sách kia một hồi lâu, mới thở phào một hơi.

Yến Hành Dục sợ hắn phát bệnh, vội hỏi: "Điện hạ?"

"Không có gì." Kinh Hàn Chương khoát tay chặn lại, trên mặt cũng không có bất cứ thần sắc kỳ quái nào cả, hắn thấp giọng nói: "Ta cũng đã từng có phỏng đoán như vậy, cho nên việc này cũng không có gì ngoài ý muốn."

Mấy năm nay Kinh Hàn Chương đã thấy được nhiều sự dơ bẩn trong hoàng thất, sớm tiếp xúc nhiều nên không trách được, hắn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh: "Từ nay trở đi cho đến lúc đại ca ta hồi kinh, đến lúc đó ta sẽ nhờ huynh ấy điều tra chuyện này."

Yến Hành Dục thấy hắn thật sự không để ý, lúc này mới yên lòng: "Vâng."

"Ngược lại là ngươi." Kinh Hàn Chương nhướng mày nói, "Trước đó không phải ta đã khuyên bảo ngươi phải thận trọng từ lời nói đến hành động rồi hay sao? Tại sao lại nói mấy câu đại nghịch bất đạo trước mặt ta như vậy?"

Lần trước là tranh vị trị Thái tử, hiện tại là hoàng đế mưu sát phi tử.

Yến Hành Dục này gan đúng là lớn thật.

Yến Hành Dục vẫn nói câu nói kia: "Ta chỉ nói vậy với điện hạ."

Kinh Hàn Chương rất vừa lòng với đãi ngộ riêng biệt này, lại hỏi: "Còn gì muốn nói nữa sao?"

Yến Hành Dục ngơ ngác: "A?"

Kinh Hàn Chương "chậc" một tiếng: "Ngươi cả gan làm loạn như vậy mà điện hạ của ngươi còn chưa tức giận, chẳng lẽ ngươi không nên nắm chắc cơ hội này thị sủng mà kiêu, đưa ra vài yêu cầu sao?"

"Ví dụ như muốn kim quả tử hay gì đó."

Yến Hành Dục lắc đầu: "Nếu muốn tra sự việc năm đó, nhất định là cần bạc, kim quả tử điện hạ cứ giữ lại mà dùng."

Kinh Hàn Chương trực tiếp bật cười, lúc này cũng không trêu y nữa, đưa một hòm kim quả tử cho Yến Hành Dục, kiêu căng nói: "Ta cũng không thiếu bạc. Cầm lấy, điện hạ của ngươi cho ngươi làm yếm thắng tiền*."

*Yếm thắng tiền: thường được gọi là bùa tiền cổ của Trung Quốc, mang ý nghĩa tiền may mắn, trấn áp ma quỷ hoặc tránh tai ương.

Yến Hành Dục còn chưa kịp tỏ vẻ ghen tị với câu "Cũng không thiếu bạc", thì cúi đầu nhìn xuống thấy trên một đống kim quả tử, quả nhiên có một sợi dây đỏ buộc xuyên các đồng yếm thắng tiền với nhau.

Lần đầu y nhận được yếm thắng tiền, cầm lên nhìn nhìn, thì phát hiện một mặt bên khắc hoa văn hoa đào rỗng, mặt còn lại có sáu chữ—— yểm tai họa, tụ như ý*.

*Yểm tai họa, tụ như ý: tránh tà ác, hội tụ những điều suôn sẻ, may mắn.

Kinh Hàn Chương thấy trên mặt y không che giấu được sự vui mừng: "Thích không?"

Yến Hành Dục gật đầu: "Thích."

Kinh Hàn Chương cũng vui vẻ theo.

Yến Hành Dục vui mừng mà cất đi yếm thắng tiền, sau đó mới "A" một tiếng, nghi hoặc nói: "Nhưng mà điện hạ..."

Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Hử?"

Yến Hành Dục: "Ta chính là tai họa a."

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục đùa nghịch yếm thắng tiền, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Kinh Hàn Chương.

Toàn bộ kinh thành đều biết y là đại hung chi sát, khi còn bé trước khi rời kinh, từng có người chỉ thẳng mặt y mắng y chính là tai họa, bảo y mau cút khỏi kinh đô.

Kinh Hàn Chương ở kinh đô nhiều năm như vậy cũng không gặp điều gì kỳ quái,

Mà từ lúc Yến Hành Dục trở về từ Hàn Nhược Tự không tới vài ngày, hai người như thấy ma quỷ mà trao đổi hồn phách với nhau, là ai đi nữa, đều sẽ cảm thấy Yến Hành Dục y là tai họa đang tác quai tác quái.

Nếu không nhận ra Kinh Hàn Chương là ca ca từng cứu mạng y lúc còn bé, thì y cũng sẽ không hề quan tâm hắn có suy nghĩ gì.

Những sau khi nhận ra, Yến Hành Dục có chút khổ sở, y sợ Kinh Hàn Chương cũng sẽ xem y là một tai họa.

Yến Hành Dục đang khẩn trương, liền nhìn thấy Kinh Hàn Chương vươn ra một bàn tay đưa tới trước mặt y.

Yến Hành Dục mờ mịt ngẩng đầu.

Kinh Hàn Chương nổi giận đùng đùng mà nói: "Không muốn yếm thắng tiền của ta thì nói thẳng ra, không phải quanh co long vòng như vậy! Trả cho ta, bảo đại ca nhị ca kia của ngươi cho ngươi đi."

Yến Hành Dục: "..."

"Tức chết ta rồi."

Kinh Hàn Chương nghĩ thầm vậy, nhưng lại e ngại vì chính mình đã viết giấy cam kết không thể tức giận, đành phải khoanh lại hai tay, cân nhắc vào thời điểm nào nên "Hừ" một tiếng để gia tăng sức mạnh của nộ hỏa.

Yến Hành Dục lập tức nói: "Ta muốn ta muốn!"

Y cầm chặt chuỗi yếm thắng tiền kia, mím môi nhỏ giọng nói: "Dù ta có chết, cũng mang chuỗi tiền này vào quan tài."

Y tỏ rõ quyết tâm là mình rất thích chuỗi yếm thắng tiền này, khiến Kinh Hàn Chương đang tính toán "Hừ" không biết vì sao không thể tức giận nổi nữa.

Hắn cứ cảm thấy lời này cứ quái quái thế nào ấy, nhưng không thể nói rõ là quái chỗ nào.

Kinh Hàn Chương nhăn mày, nói: "Ngươi còn việc gì giấu ta sao?"

Yến Hành Dục "A?" một tiếng, thấy hắn không có ý định lấy lại yếm thắng tiền, mới thở phào một hơi, lắc lắc đầu, thuận miệng nói: "Không có a."

"Thật không?"

Yến Hành Dục: "Thật hơn cả kim quả tử."

⭐⭐⭐


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.