Bảo Hộ Hôn Thê

Chương 19: Chất Cấm




Dưới sự hướng dẫn của Bạch Tử Hạo, ba người Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn và Diệp Tư Đồ cùng nhau đi tới phòng khách của bữa tiệc. 

"Này." Diệp Tư Đồ đột nhiên nhỏ giọng vỗ vai cô.

Ngô Cẩn Ngôn cước bộ chậm lại, vân đạm phong khinh nhìn hắn: "Có chuyện gì?"

"Đừng giả bộ nữa, cô chính là hôn phu nữ nhân của nhà họ Tần?" Diệp Tư Đồ cười cười, để lộ đôi mắt sắc lẹm tò mò.

"Phải thì sao mà không phải thì sao?"

"Ai ui, tiểu cô nương đúng là dễ sinh khí nha. Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Thực ra tôi không thích đám người Bạch gia. Ân... Bạch Tử Hạo hắn thích Tần Lam lâu lắm rồi, thật không ngờ hiện tại cô lại xuất hiện, hahaha..."

"..."

"Tôi đùa chút thôi, cô đừng tưởng thật. Diệp Tư Đồ tôi trời sinh thô nhưng mà thật. Kẻ nào không thuận mắt thì tôi chửi, chửi không thỏa thì chà đạp. Ví dụ tôi dám mắng Bạch Tử Hạo ngốc, hắn cũng không dám mắng lại tôi, là vì sao? Bởi vì hắn muốn giữ hình tượng đấy." Diệp Tư Đồ cười ha hả nói.

Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng kì quặc. Chẳng lẽ Diệp Tư Đồ dựa vào tính cách chẳng giống ai này của hắn để chinh phục đàn em?

Giọng nói của Diệp Tư Đồ không nhỏ, càng không có ý né tránh Bạch Tử Hạo. Bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy, Bạch Tử Hạo đi bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy

Nhưng vẻ mặt tủm tỉm của hắn không có bất kỳ biến đổi gì, giống như một lớp da giả bên trên vậy, điềm đạm mà gần gũi, khiến cho người khác không hề phản cảm.

Tần Lam xoay đầu nhìn Ngô Cẩn Ngôn một cái, sau đó không biểu tình tiếp tục theo sau Bạch Tử Hạo.

***

Bạch lão gia tử sớm đã ở phòng khách sang trọng chờ mọi người.

Toàn thân lão vận một bộ đồ tây vừa vặn, không đeo cà vạt, giày da bóng loáng, mặt mũi tươi cười niềm nở, mái tóc đen nhánh không biết là nhuộm hay tự nhiên, đôi mắt sáng có thần, sắc mặt hồng hào mạnh khỏe, đúng là một dáng vẻ tràn đầy tinh lực.

Trông thấy tướng mạo của ông già này, Ngô Cẩn Ngôn liền biết thành công của Bạch gia cũng không phải là ngẫu nhiên.

Bạch Tử Hạo chào hỏi mấy cụ già trong phòng trước, sau mới nói với Bạch lão gia: "Ông, tiểu Lam và Tư Đồ đến chúc thọ ông."

Diệp Tư Đồ tiến nhanh một bước, quỳ phịch xuống trước mặt lão, nói to: "Chúc Bạch lão gia phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn."

Bạch lão gia vội bước khỏi ghế sofa, vươn tay nâng Diệp Tư Đồ đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Hài tử này, có lòng là được rồi, đâu cần phải hành lễ như vậy?"

"Lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ là đương nhiên. Khi còn nhỏ đi chúc tết cũng đều như vậy." Diệp Tư Đồ cười nói.

"Tốt." Bạch lão gia hình như rất yêu quý Diệp Tư Đồ, kéo tay hắn, nói: "Nghe nói mấy ngày trước cháu chạy đến rừng Phong Vân săn gấu hả?"

"Bạch lão cũng nghe rồi à? Con gấu đó cũng được mấy tuổi rồi đấy. Nó bỗng nhiên từ trong rừng nhảy ra, thân hình cao lớn, làm cháu giật cả mình." Diệp Tư Đồ vẻ mặt hoan hỉ kể.

"Nghe nói cháu dùng cung bắn chết nó hả, sao không mang súng? Thật quá nguy hiểm." Bạch lão gia nhắc nhở.

"Ấy, dùng súng không hay, đối với con gấu ấy mà nói thì không công bằng, một phát súng là chết thì còn gì là thú vị? Nó có răng có vuốt, cháu dùng cung tên, mặc dù cũng vẫn là không công bằng, nhưng dù sao cháu cũng đã cho nó cơ hội." Diệp Tư Đồ cười nói.

"Hay cho cái không công bằng, thằng nhỏ này làm cái việc khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác, điểm này ta rất thích." Bạch lão gia vỗ mu bàn tay Diệp Tư Đồ nói.

Một già một trẻ gần gũi thân tình, người không biết còn tưởng Diệp Tư Đồ là cháu yêu của Bạch lão gia ấy chứ?

Tần Lam cũng bước lên trước, khẽ cười: "Tần Lam chúc Bạch gia gia mạnh khỏe, vạn sự như ý."

Vừa nói vừa đưa món quà sinh nhật mà mình chuẩn bị: một mảnh ngọc phật cực đẹp.

"Hay cho một thân thể khỏe mạnh, già rồi cũng muốn mạnh khỏe, con cháu hạnh phúc. Tiểu Lam này, lâu lắm rồi cháu không tới thăm Bạch gia gia của cháu đấy nhé." Bạch lão gia nhìn Tần Lam cười hề hề.

Không biết có phải bản thân quá nhạy cảm hay không, bởi vì Ngô Cẩn Ngôn bỗng cảm thấy khi Bạch lão gia nói chuyện với Tần Lam. Thật ra là đang dùng khóe mắt quan sát mình.

Nghe nói lão rất yêu mến Tần Lam, cũng rất cố gắng cưới nàng cho Bạch Tử Hạo. Bây giờ một người xa lạ như cô đứng bên cạnh nàng, đương nhiên sẽ khiến lão hoài nghi.

Bởi vì Tần Lam hầu như không có bạn bè.

"Xin lỗi Bạch gia gia." Tần Lam thành thật đáp.

Mặc dù ngoài mặt phải tỏ ra hài lòng, song bên trong cảm thấy phi thường khó chịu.

Không đến chỉ vì không muốn đến.

Bạch lão biết tâm tư của Tần Lam, cũng rất thích phong cách làm việc độc lập của nàng. Lão cười nói: "Xin lỗi cái gì? Ta đã dõi theo sự trưởng thành của cháu và Tử Hạo. Bây giờ chúng ta già rồi, thế giới sau này là của các cháu, nhìn các chác vùng vẫy trên thương trường, ta cũng vui mừng yên tâm."

Đoạn, lão đánh mắt nhìn mặt Ngô Cẩn Ngôn, cười hỏi: "Cô gái này là...?"

"Cô ấy là Ngô Cẩn Ngôn, bạn của cháu." Tần Lam trả lời.

"Hậu bối Ngô Cẩn Ngôn, chúc Bạch lão mừng thọ vui vẻ, càng sống càng trẻ". Ngô Cẩn Ngôn cười chúc phúc nhưng lại không đưa ra món quà gì.

Thực ra cô không nghĩ ra mình có gì hay để tặng, đắt quá thì tiếc, rẻ quá thì cầm không bõ.

Tóm lại cũng không thể mang tặng bao lì xì một nghìn tệ được.

Bạch lão gia nhìn Ngô Cẩn Ngôn một cái, lại nhìn Tần Lam, cười nói: "Cảm ơn cháu, rất vui được biết người trẻ tuổi ưu tú như cháu tại đây."

Dứt lời, lão quay sang nói với Bạch Tử Hạo: "Cháu dẫn khách ra sân sau chơi đi, những người trẻ tuổi đều ở đấy, ở cùng những người già chúng ta sợ lại khiến các cháu không tự nhiên."

"Vâng thưa ông." Bạch Tử Hạo đáp lời, dẫn đoàn người đi ra ngoài.

Trước khi rời khỏi, Ngô Cẩn Ngôn rõ ràng cảm nhận được đôi mắt sáng quắc đằng sau đang chăm chú nhìn mình.

***

Sân sau là một khu lớn, bày ra không ít bàn, trên bàn trải vải đỏ, có đầy đủ rượu, trái cây, bánh ngọt. Còn có mấy người thanh niên túm năm tụm bảy ngồi uống rượu nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.

Ngô Cẩn Ngôn đi cuối cùng, thuận tiện cúi đầu nhìn đồng hồ thông minh hiện tại đang hiển thị tin nhắn của Hoàng Trụ.

– Khởi động thiết bị liên lạc.

Ngô Cẩn Ngôn đảo mắt nhìn quanh. Hoàng Trụ lúc này đang đứng ở nơi dành riêng cho vệ sĩ, ánh mắt thâm thúy phóng về phía cô.

Ngô Cẩn Ngôn nhấc tay, bấm vào cái khuyên thứ hai trên tai mình.

Đây là thiết bị liên lạc do Khương Tử Tân tự tay nghiên cứu và chế tạo. Bên ngoài trông giống như một khuyên nhỏ bình thường. Song thực chất nó có thể nghe và trao đổi được với nhau. Thậm chí sau vài lần nỗ lực cải thiện, cái khuyên tai nhỏ này còn có chức năng định vị chủ nhân của nó.

Lại nhớ vào đêm sinh nhật năm mười tám tuổi, Khương Tử Tân mặt mày hớn hở đem nó đưa cho cô, tự hào nói: "Bởi vì ngươi bấm quá nhiều lỗ tai, cho nên ta đây vì ngươi mà đặc biệt cất công nghiên cứu. Hảo hảo bảo vệ tâm huyết của chị đây thật tốt a~"

Từ đó về sau, Ngô Cẩn Ngôn một tấc chưa bao giờ rời.

***

Ở khu căn cứ, sau khi Ngô Cẩn Ngôn khởi động định vị, màn hình lớn tại phòng họp bí mật lập tức hiện lên bản đồ khu đất nhà họ Bạch và các tuyến đường xung quanh.

"Có thể chuyển thành bản đồ dạng 3D không?" Người trực tiếp chỉ đạo hỗ trợ là Trương Gia Nghê. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt hơi nheo lại.

"Có thể." Khương Tử Tân gật đầu, sau một tràng gõ bàn phím liên tục, rốt cuộc bản đồ toàn cảnh khu đất nhà họ Bạch chuyển thành 3D.

Trương Gia Nghê chuyển kết nối tới thiết bị liên lạc của Ngô Cẩn Ngôn, sau đó nói: "Cẩn Ngôn, lát nữa tiểu Tân sẽ gửi bản đồ cho em. Nhân lúc không ai chú ý hãy đi một vòng thị sát."

"Rõ." Ngô Cẩn Ngôn nhàn nhạt đáp lại.

***

Tiện tay cầm ly rượu vang đỏ mà người phục vụ mang tới lên, Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc đứng ở một góc, toàn thân tỏa ra khí chất cao ngạo lãnh đạm.

"Làm sao vậy?" Rời khỏi sự chào hỏi của mọi người, Tần Lam lại gần cô, hỏi.

"Không có gì, chỉ là đang quan sát xung quanh mà thôi." Ngô Cẩn Ngôn thành thật đáp. Hơn nữa còn bổ sung một câu: "Bệnh nghề nghiệp."

Tần Lam bật cười: "Như vậy đã tìm ra điểm đáng ngờ chưa?"

Ngô Cẩn Ngôn liếc qua nàng. Lại thấy Tần Lam đang dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn mình. Nhất thời không thể thấu nổi nội tâm sâu như biển kia.

Ngô Cẩn Ngôn trấn định bản thân, dời tầm mắt về phía đám hoa hoa công tử, nói: "Tần đại tiểu thư không tham gia cùng mọi người sao?"

"Không có hứng thú." Tần Lam thẳng thắn trả lời.

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu, vừa vặn che đi nét khác thường trên khuôn mặt...

Bởi vì Hoàng Trụ vừa thông báo với cô: "Ở trong Bạch gia tàng trữ chất cấm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.