Bảo Hộ Hôn Thê

Chương 15: Đồng Ý




Giữa một thế giới màu trắng bởi tuyết rơi. Đao phiến sáng loáng cực kì dễ làm chói mắt người nhìn.

Nhanh chóng, trực tiếp và tàn nhẫn.

Mục tiêu của sát thủ là hai vị trí tim và cổ họng của Tần Lam. Ý đồ của hắn rất đơn giản – quyết lấy mạng nàng.

Khi nam sinh này lướt qua, vẻ mặt của hắn không chút thay đổi. Song Ngô Cẩn Ngôn vẫn nhạy bén phát hiện ra hắn có những biểu hiện bất thường.

Mặc dù hắn đeo một cặp kính tri thức, thế nhưng hai tròng mắt lại tinh nhanh một cách lạ lùng. Ngô Cẩn Ngôn dám khẳng định ánh mắt đó không thể của một người cận thị.

Bất ngờ không bằng phòng ngự...

"Cẩn thận." Nhĩ Tình ở phía sau hét lớn.

Thấy tiểu thư bị tập kích. Vài tên vệ sĩ cũng nhanh chóng lao tới, còn có một gã vệ sĩ sẵn sàng lấy ra một khẩu súng định bắn. Nhưng hắn không bóp cò vì Tần Lam đang đứng phía trên tên sát thủ.

Đây là một sát thủ có kinh nghiệm, khi hắn rút dao đâm, hai chân hắn dường như không chuyển động. Nếu không có sự tính toán kỹ lưỡng từ trước, hắn tất nhiên sẽ lui lại từng bước đến khi ba người cùng đứng ngang hàng mới ra tay.

Mà lúc này. Tần Lam bình tĩnh giống như một quái vật, cho tới bây giờ trên mặt nàng vẫn không hề lộ vẻ bối rối hay sợ hãi. Có chăng chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nàng lùi lại phía sau từng bước mà thôi.

***

Ngô Cẩn Ngôn phản ứng rất nhạy. Cô lập tức kéo nàng ra sau mình. Và không biết từ khi nào, giữa những kẽ ngón tay xuất hiện ngân châm bằng bạc.

Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt mang theo nồng đậm sát khí, chuẩn xác phóng vào cổ tay và bả vai của sát thủ.

"A..." Hắn đau đớn gào lên một tiếng.

Nhân cơ hội này, Ngô Cẩn Ngôn trực tiếp tung cước đạp thẳng vào xương đùi, một cước rất mạnh, mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương bị gãy.

"Người của tổ chức nào?" Ngô Cẩn Ngôn nâng cằm sát thủ lên. Đôi con ngươi xoáy sâu vào mắt hắn.

Tên sát thủ cười cười, sau đó trực tiếp cắn nát viên thuốc trong miệng.

Hành động của hắn hoàn toàn gây bất ngờ. Bởi vì sau khi hắn cắn viên thuốc xong, máu tươi lập tức từ khoang miệng tràn ra.

Cứ như vậy mà chết.

"Thu dọn." Tần Lam nhàn nhạt liếc nhìn cỗ thi thể trước mặt. Sau đó đạm mạc phun ra hai chữ, để vệ sĩ riêng xử lí tàn cuộc.

Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng.

"Không cần nhìn tôi như vậy. Đây là chuyện thường xuyên." Tần Lam giải đáp thắc mắc trong lòng cô. "Cho nên đồng chí Ngô... cô có thể tiếp tục ra tay cứu tôi được không?"

Lần thứ nhất gặp nhau, là cô cứu nàng. Lần thứ hai gặp nhau, cũng là cô cứu nàng.

Cho nên... có thể có lần thứ ba không?

Ngô Cẩn Ngôn lâm vào trầm mặc, nghĩ tới việc Tần Lam một mình xuất hiện ở Bạch gia, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ dự cảm không lành.

Nhiệm vụ trước mặt, coi như vì nàng mà đồng ý đi.

"Được, tôi theo cô." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu.

"Kể cả khi tôi nói cô là hôn phu của tôi?" Đôi mắt long lanh như nước của nàng dừng lại trước mắt cô.

Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Suy qua tính lại, dùng cái cớ theo Tần Lam để đột nhập vào Bạch gia... cũng là một cách hay.

"Ừ."

"Cảm ơn." Tần Lam vân đạm phong khinh nói.

Ngô Cẩn Ngôn không trả lời nàng, chậm rãi xoay gót bỏ đi.

Một nữ nhân đầu gỗ lạnh lùng...

Tần Lam đôi con ngươi ánh lên tia quỷ dị, nàng cao giọng gọi: "Khoan đã."

"???" Ngô Cẩn Ngôn dừng bước, xoay người nhìn nàng.

"Chẳng lẽ cô cứ như vậy mà đi?" Tần Lam dám thề, ngần ấy năm tồn tại trên đời, đây là lần đầu tiên nàng sinh lòng muốn đùa giỡn người khác.

Quả nhiên Ngô Cẩn Ngôn lạnh giọng hỏi: "Còn chuyện gì?"

"Cô không sợ tôi lại bị ám sát?" Tần Lam hơi cúi đầu, dáng vẻ giống một tiểu cô nương nhà hàng xóm bị khi dễ.

"Không liên quan tới tôi."

"Ân...?" Cắn cắn môi.

Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Cái nữ nhân thần kinh này là đang làm nũng với cô đấy à?

Rốt cuộc, đồng chí Ngô cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp tiêu sái bước đi. Trước khi bóng lưng hoàn toàn khuất hẳn còn không ngại châm chọc: "Mấy cái biểu cảm đó không hợp với khí chất trên người cô đâu. Bỏ đi."

***

Nhĩ Tình chứng kiến một màn vừa rồi, sống lưng không khỏi chảy mồ hôi.

Tiểu thư... tiểu thư nhà nàng đang làm cái gì vậy?

"Nhĩ Tình, có phải tôi thất bại rồi không?" Tần Lam thu hồi biểu cảm 'không hợp với khí chất trên người' ban nãy, lạnh lùng hỏi.

"Là do Ngô Cẩn Ngôn là phụ nữ, cho nên mới không động lòng." Nhĩ Tình thật tâm chia buồn.

"Nếu nói như thế... có nghĩa là cô cũng không động lòng?" Nàng đột nhiên chuyển tầm mắt về phía Nhĩ Tình, hơi nhíu mày.

Cái khuôn mặt vô cùng yêu nghiệt.

Nhĩ Tình nuốt khan: "Không tiểu thư... thực sự khẩu vị của Ngô Cẩn Ngôn quá kì lạ, cho nên mới không động lòng với tiểu thư."

"Trở về thôi."

"Dạ?"

"Cô muốn tôi lặp lại lần hai?" Nâng tông.

"Vâng." Nhĩ Tình nuốt khan, có trời mới biết nàng lúc này nàng đang hoảng sợ như thế nào.

***

Ngô Cẩn Ngôn trở về khu căn cứ. Việc đầu tiên là tìm tới đại tá Trần xin hắn kí giấy chấp nhận để mình đi làm nhiệm vụ.

Đại tá Trần thấy cô đột nhiên chủ động nhận nhiệm vụ, ánh mắt trở nên vô cùng kinh ngạc.

"Vì sao vậy?"

"Vì tôi muốn đi." Ngô Cẩn Ngôn ngắn gọn đáp.

"Cô thực muốn trà trộn vào trong đó?"

"Phải. Tôi đã có an bài cả rồi."

"Cẩn Ngôn, ban đầu tôi cũng hy vọng đám người các cô có thể tham gia vào chuyện này. Nhưng nghĩ kĩ lại... chúng ta vẫn nên bảo đảm an toàn để dành cho những nhiệm vụ lớn khác thì hơn."

"Đại tá Trần, tôi tự cảm thấy bản thân có trách nhiệm. Cho nên tôi muốn tham gia." Ngô Cẩn Ngôn trời sinh cứng đầu. Khi cô đã quyết định thì khó lòng thay đổi.

Đại tá Trần biết tính tình cổ quái của Ngô Cẩn Ngôn. Cuối cùng thở dài, chấp nhận đặt bút xuống kí. Nào ngờ khi kí xong, hắn đột nhiên giật mình, ngẩng đầu hỏi: "Hình như Tần gia cũng có mặt ở buổi tiệc. Không phải cô muốn... bảo vệ Tần tiểu thư đấy chứ?"

"Ân." Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận mình với nữ nhân kia mặc dù không có nửa xu quan hệ. Nhưng dù sao cuộc đời nàng cũng không được an toàn cho lắm.

Ví dụ như hôm nay, vừa dừng chân tại trường đại học một chút liền bị người ta ám sát.

Cho nên, Ngô Cẩn Ngôn không hy vọng nàng bị thương. Chí ít thì hiện tại cô có suy nghĩ như vậy.

***

"Cẩn Ngôn. Ngươi không bàn với mọi người, tự chủ trương đi nhận nhiệm vụ ư?"

Khương Tử Tân và bốn người còn lại không hẹn mà chặn cửa phòng Ngô Cẩn Ngôn.

"Tránh ra." Ngô Cẩn Ngôn hơi nhíu mày. Bản tính lãnh khốc lại nổi lên.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc có coi chúng ta là bạn bè không vậy?" Khương Tử Tân hóa giận, chỉ tay vào mặt cô quát lớn.

"Ta vẫn luôn coi mọi người là bạn bè."

"Cẩn Ngôn, ngươi là vì cô gái xinh đẹp đó sao?" Tô Thanh là người nhạy bén. Mặc dù chưa ai nói với nàng về chuyện Ngô Cẩn Ngôn có hôn thê. Song nàng đã lờ mờ nhận ra cô gái xinh đẹp lần trước tới đây có quan hệ với đồng đội của mình.

"Phải." Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận.

Đoạn, cô liếc mắt qua Trương Gia Nghê, chỉ thấy đôi con ngươi nàng ánh lên vài tia mờ mịt.

"Xin lỗi đại tỷ, em đã không nói với chị tiếng nào." Ngô Cẩn Ngôn chân thành nhận lỗi.

"Không sao. Em nhớ bảo trọng." Trương Gia Nghê gật đầu.

Bỏ qua đám người bát quái, Ngô Cẩn Ngôn vươn tay mở cửa phòng, tìm về thế giới của riêng mình.

***

"Đại tỷ, Ngô Cẩn Ngôn như vậy đúng là quá đáng. Chúng ta lo cho cho cậu ta như vậy, thừa thãi mà." Khương Tử Tân uất ức giậm chân.

"Ta cảm thấy lão đại làm gì cũng đúng." Hứa Khải thản nhiên mở miệng. Vương Quán Dật không ngại gật đầu tán thưởng.

"Làm việc với hắc đạo..." Tô Thanh thở dài. Đúng là đánh cược mạng sống.

"Đừng lo, cô gái đó sẽ bảo vệ Cẩn Ngôn tốt thôi." Trương Gia Nghê yếu ớt cười. "Giải tán đi, chúng ta nên tôn trọng quyết định của em ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.