CHƯƠNG 7
-Anh họ, vụ án này có liên quan đến Chính Trung, chuyện Dư Thắng Lân chỉ là một nhánh rẽ ngoài ý muốn, tội phạm nhất định sẽ xuất hiện lần nữa, anh phái người theo dõi Chính Trung có thể tìm ra đầu mối.
-Biết rồi, anh biết lo liệu, thay vì chú nhàn rỗi lo chuyện người khác sao không lo cho mình đi, công việc của chú thế nào, không ảnh hưởng gì chứ.
-A, anh họ, em chợt nhớ còn vài việc chưa làm, vậy nhé, bye bye…
Hướng Thiên mặc kệ đối phương lải nhải cái gì, nhanh nhảu cúp điện thoại.
Vì lo điều tra vụ Lăng Chính Trung, công việc ngày mai quản lý Hồng giao anh còn chưa làm xong.
Hướng Thiên tranh thủ lấy hồ sơ và máy tính ra đặt trên bàn trà, phấn đấu làm việc.
Chỉ chốc lát sau, Dương Nhất Tình từ phòng ngủ chạy ra, hắn không thấy Lăng Chính Trung, nhỏ giọng hỏi Hướng Thiên.
-Anh là… tên gì ấy nhỉ? Chính Trung đâu?
Hình như đa số bạn bè của Lăng Chính Trung đều có thần kinh thô hơn người, Hướng Thiên cười cười.
-Tôi là Hướng Thiên, Chính Trung đang trong phòng tắm.
-A, anh chính là Hams… Khụ khụ, Hướng Thiên, tôi là Dương Nhất Tình, bạn của Chính Trung.
Tuyệt tuyệt, biệt danh Hamster quá chuẩn, lớn lên mi thanh mục tú, y chang con hamster đáng yêu mà.
Vì sự kiện trần truồng lần trước vô cùng xấu hổ nên Lăng Chính Trung hôm nay mặc đồ ngủ chỉnh tề mới bước ra khỏi phòng tắm. Dương Nhất Tình vừa thấy hắn, lập tức xông lên nhéo hắn quát nhỏ:
-Dư Thắng Lân bị tớ lừa ngủ, đêm nay tớ ngủ phòng cậu, cậu qua ngủ chung với hắn đi.
Lừa ngủ?
Lăng Chính Trung nhìn Dương Nhất Tình, nhớ tới Dư Thắng Lân hồi nãy kích động như vậy, lừa hắn ngủ quả là không dễ à nha, xem ra luật sư Dương Nhất Tình cũng có chút tài năng. Nhưng mà vai áo hắn ướt nhem như vầy là thế nào? Không phải vừa…
Dư Thắng Lân kiêu ngạo khóc sao? Lăng Chính Trung suy nghĩ hồi lâu cũng không tưởng tượng được đành dẹp phắt nó qua một bên, mặc kệ Dương Nhất Tình:
-Hướng Thiên cũng ở lại, đêm nay cậu ngủ với Dư Thắng Lân, tớ ngủ chung phòng với Hướng Thiên.
Hắn đoán trúng phóc, biết thế nào Dương nhất Tình cũng đề nghị như vậy mà, hắn đã mời Hướng Thiên ở lại sẵn rồi.
-Không được, tớ mới vừa rồi vì an ủi Dư Thắng Lân đã kiệt sức rồi, tớ tư vấn là tính phí theo giờ đó, không thể làm không công như vậy được, hơn nữa Hướng Thiên…
Dương Nhất Tình liếc mắt nhìn Hướng Thiên đang cắm cúi làm việc bên kia, đang định nói thêm thì bị Lăng Chính Trung bịt miệng lại, cấm hắn phát biểu lung tung.
-Dương Nhất Tình, cậu phải biết đây là nhà CỦA TỚ, cậu tư vấn tính phí theo giờ hả, phòng của tớ hay là cũng tính tiền theo phút luôn đi, cậu thấy sao?
Miệng bị bóp chặt, Dương Nhất Tình ú ớ không được, phải ra sức lắc đầu, Lăng Chính Trung thấy thằng bạn chịu thỏa hiệp mới hài lòng bỏ tay ra.
-Hướng Thiên đang làm việc, cấm cậu làm phiền anh ấy, mau đi tắm rồi ngủ đi.
Lăng Chính Trung cậu khá lắm, chúng ta quen biết bao nhiêu năm mà trong mắt cậu tôi không bằng một con hamster vừa gặp vài ngày, vì nó mà cậu đuổi tôi…
Dương Nhất Tình sôi máu trừng mắt liếc Lăng Chính Trung chán chê rồi mới cam lòng xoay người đi tắm.
Xong rồi!
Lăng Chính Trung hài lòng ngồi xuống bên cạnh Hướng Thiên, nói:
-Hướng Thiên, công việc để mai làm, anh làm nhiều cũng đâu được tiền thêm giờ.
-Nếu soạn không xong mấy bản kế hoạch này sáng mai nghe chửi là cái chắc. Chính Trung, anh đi ngủ trước đi.
-Ok, tôi để đồ ngủ cho anh, không nên làm việc muộn quá, sớm đi ngủ đi.
Dương Nhất Tình thường xuyên tị nạn tại nhà Lăng Chính Trung, cho nên hắn chuẩn bị rất nhiều đồ ngủ mới, không ngờ hôm nay có dịp dùng tới.
-Cảm ơn.
Hướng Thiên viết hợp đồng, tắm rửa xong cũng đã hơn mười một giờ khuya. Anh lanh tay lẹ chân đi vào phòng Lăng Chính Trung.
Lăng Chính Trung đã ngủ say, trong phòng chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn ngủ đầu giường, Hướng Thiên đến bên giường, kéo chăn nằm vào, sau đó tắt đèn.
Người đang ngủ say cảm thấy bên cạnh mát lạnh vô thức nhích đến gần, Hướng Thiên sợ đánh thức hắn nằm thẳng không dám nhúc nhích. Anh chạy rong một ngày cũng mệt nhoài, nhắm mắt mơ màng đi vào giấc ngủ. Bỗng cảm giác có chân ai gác lên người mình, tiếp theo là Lăng Chính Trung cả người vồ qua, xem anh như cái gối ôm.
Người này thật đáng yêu, Hướng Thiên cười cười, anh cố đẩy gọng kìm ra nhưng càng cố càng bị ôm chặt hơn, anh đành chịu thua, không thể làm gì khác hơn là tùy ý để đối phương ôm, trong vòng vây thân thể ấm áp đi vào mộng đẹp.
Lăng Chính Trung nằm thẳng trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà không nhúc nhích.
Tối hôm qua là chuyện gì? Hắn mơ hồ nhớ là mình ôm “gối ôm” bên trái, nhưng mà gối ôm thật của hắn lại nằm bên phải, nói như vậy rõ ràng bên trái của hắn chính là Hamster, nói cách khác…
Không phải đâu, hắn sao có thể ôm Hướng Thiên ngủ một đêm, hơn nữa thân thể đối phương vừa ấm áp vừa rắn chắc, ôm thiệt là thích.
May mắn Hướng Thiên thức dậy khi hắn còn ngủ say, nếu không phải đối mặt với tư thế ôm ấp không phải vừa quái đản vừa xấu hổ sao?
Lăng Chính Trung nhìn đồng hồ trên tường, còn sớm một chút, hắn trở mình định xuống giường, chợt nghe tiếng cửa mở, Hướng Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hỏi:
-Chính Trung, anh dậy rồi sao? Tôi làm điểm tâm rồi, ăn cùng nhé?
Ăn điểm tâm? Trong từ điển của hắn sớm không còn chữ “điểm tâm” rồi. Hắn thường ngủ thẳng đến giờ làm mới bò xuống giường, sau đó luôn làm một điệp khúc vắt giò lên cổ chạy trối chết đến công ty. Coffee Nhạc Hoa đưa hắn mỗi sáng chính là điểm tâm ngày đó.
-Chính Trung, bạn anh đã ăn rồi, nếu anh không nhanh lên sẽ mất phần đấy.
Mấy lời này của Hướng Thiên làm cho Lăng Chính Trung bật dậy.
Không được, cơm Hamster nấu sao có thể để người khác ăn trước? Hắn vội kêu:
-Tôi ra ngay.
-Hướng Thiên, phần tôi đâu?
Lăng Chính Trung vẻ mặt ai oán nhìn Hướng Thiên, trứng rán của hắn sao giờ chỉ còn chén dĩa nhìn nhau vậy, Hướng Thiên nhìn Dương Nhất Tĩnh hạnh phúc ngất trời ngồi đối diện cắm đầu ăn, đành cười trừ xin lỗi Lăng Chính Trung.
-Tôi sẽ làm cho anh phần khác, nhanh lắm.
Thấy Hướng Thiên vội chạy vào nhà bếp, Lăng Chính Trung tức giận tiến lên bóp cổ Dương Nhất Tình.
-Tên thối tha chết dẫm này, chiếm phòng ngủ của ông, còn ăn bữa sáng của ông, ăn nhiều làm cái đệt gì, không sợ vỡ bụng mà chết hả?
-Này, này, trời đánh tránh bữa ăn đến con nít 3 tuổi cũng biết nữa là, cấm sử dụng bạo lực, Lăng Chính Trung, cậu buông tay mau, nghĩ tới hậu quả đi, có nhớ tớ làm nghề gì không hả?
Đối phương nghe vậy bỏ tay ra, Dương Nhất Tình chưa kịp thở đã nhận một đấm của Lăng Chính Trung, hắn cười hắc hắc nói:
-Chứng cớ đâu? Cậu cho rằng cậu là luật sư thì ông đây sợ à? Ông đánh!
-Cứu tôi với…
Dương Nhất Tình sợ bỏ chạy, chạy vòng vòng quanh nhà.
-Tôi xin phép đi trước, giám đốc Lăng, cảm ơn anh!
Dư Thắng Lân đang ngồi ăn sáng thấy bọn họ náo loạn liền đứng dậy chào Lăng Chính Trung.
Lúc này mới chú ý trên bàn còn có người khác, Lăng Chính Trung có chút khó xử, hắn ngừng đuổi bắt Dương Nhất Tình, bọn họ là bạn tốt từ nhỏ, mấy trò náo nhiệt điên điên này xảy ra như cơm bữa, chỉ là người ngoài nhìn vào không quen.
-Ồ, giám đốc Dư, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?
Ánh mắt Dư Thắng Lân không biết vô tình hay cố ý quét qua Dương Nhất Tình.
-Tốt lắm.
-Hay anh nghỉ phép vài ngày đi, tôi giúp anh xin phép cho, dù sao còn một ngày nữa là Tết Nguyên Đán rồi, công ty cũng cho nghỉ, không có chuyện quan trọng nữa.
Kỳ thật Lăng Chính Trung nhìn thấy sắc mặt Dư Thắng Lân không tốt nên mở lời như vậy, hắn rất đồng cảm với cảnh ngộ Dư Thắng Lân, ngài Lăng của chúng ta đã quên khuấy thù hằn trước đây giữa hai người.
Thấy Dư Thắng Lân do dự, Lăng Chính Trung vội nói:
-Dứt khoát để cậu ta chăm sóc anh đi, cậu ta chỉ có cái mác luật sư thôi, cái gì không có chứ thời gian thì có thừa!
Lăng Chính Trung nghĩa khí gật đầu, lập tức đá thằng bạn trời đánh ra ngoài.
-Này, tớ…
Dương Nhất Tình há mồm, nhịn lắm mới không phản bác.
Nếu như không phải Dư Thắng Lân ở đây, anh sớm đã vung nắm đấm ngàn cân của mình vào mặt thằng r*m thối kia, dám nói anh dư thừa thời gian? Trên đời này có ai không biết phí tư vấn của luật sư Dương lẫy lừng anh đây đắt thế nào, thời gian của hắn quý ra sao, tối hôm qua là phá lệ khai ân làm phúc thôi. Hắn cãi mười vụ cũng nói không nhiều bằng hôm qua an ủi Dư Thắng Lân, mà miễn phí mới chết chứ, không phải vô tình qua đây ăn bám uống bám thôi sao? Sao chi phí đắt quá vậy.
Dư Thắng Lân thấy Dương Nhất Tình khó chịu, liền cười cười nói với Lăng Chính Trung:
-Giám đốc Lăng, vậy phiền anh xin nghỉ phép giúp tôi, tôi có chút chuyện riêng cần xử lý, cảm ơn.
Hắn cảm ơn xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Lăng Chính Trung nhìn Dương Nhất Tình.
-Thật sự mặc kệ?
-…
-Mặc kệ thì mặc kệ, dù sao cũng không phải thân chủ của tớ…
Lời còn chưa dứt, Dương Nhất Tình đã cầm lấy áo khoác, chạy đuổi theo.
Lăng Chính Trung cười hắc hắc, thằng bạn này của hắn mặt lạnh tâm ấm mà, không bỏ mặc người ta đâu, mình biết mà.
Hướng Thiên làm xong bữa sáng bưng ra.
Trứng rán nóng hổi, bánh mì vàng óng, hai phần đặt trên bàn ăn.
-Họ đi rồi?
-Đúng vậy, họ ăn no chuồn mất rồi.
-Chính Trung, tủ lạnh nhà anh để trang trí à, không có thứ gì cả, tôi chỉ có thể làm như vầy thôi.
-Vầy tốt lắm rồi, ha ha, đã lâu rồi không ăn bữa sáng.
Lăng Chính Trung ăn ngấu nghiến, ngon quá đi, chỉ là trứng rán thôi mà sao Hướng Thiên làm được ngon thế này, quả là ngoài tiệm không bằng mà.
-Chính Trung, ăn từ từ thôi, tôi phải đi làm đây.
Khi Lăng Chính Trung còn đang tận hưởng mỹ vị, Hướng Thiên đã ăn xong từ đời thuở nào rồi, anh cầm cặp rời nhà.
-Còn sớm mà.
-Tôi phải đến sớm một chút, trễ sẽ bị mắng.
-Tôi gọi xe cho anh nhé.
-Không cần, anh từ từ ăn đi.
Nhìn bầu trời, Lăng Chính Trung tranh thủ ăn nhanh, cầm lấy áo khoác xông ra ngoài.
Nhạc Hoa vô cùng ngạc nhiên thấy Lăng Chính Trung đi làm sớm, cô sửng sốt hơn nửa ngày mới nói:
-Giám đốc Lăng, nhất định có người làm bữa sáng cho anh có phải không? Sao? Có bạn gái mới?
-Đoán vớ vẩn gì chứ? Trừ cô ra, tôi có quen người phụ nữ nào biết nấu cơm sao?
-Chọn vợ chọn người đảm đang, giám đốc Lăng anh kén quá.
Không để ý tới lời trêu của thư ký xinh đẹp, Lăng Chính Trung cởi áo khoác đi tới phòng ban của Dư Thắng Lân. Nơi đây ngoài Dư Thắng Lân còn có một vị phó giám đốc tên là Lâm Huy, vừa hơn ba mươi, mặc dù năng lực làm việc tầm thường nhưng gia đình vợ có chút thế lực cho nên sau khi kết hôn nửa năm từ một nhân viên quèn bay lên chức phó giám đốc.
Lăng Chính Trung đi tới phòng làm việc của Lâm Huy, gõ cửa đi vào.
Lâm Huy tựa vào ghế giám đốc tay cầm thứ gì đó, thấy có người tiến vào vội vàng trở mặt thảy lên bàn, Lăng Chính Trung tùy ý nhìn lướt qua, hình như là một xấp ảnh chụp.
-Giám đốc Lâm, giám đốc Dư nói mấy ngày này phải giải quyết chuyện riêng, xin nghỉ từ đây đến qua Tết, nhờ tôi qua đây báo lại anh giùm.
Bởi vì bình thường quan hệ giữa Lăng Chính Trung và Dư Thắng Lân rất tồi, hơn nữa mới vừa phát sinh tin đồn tình yêu tay ba, nên Lâm Huy cảm thấy việc hắn đến đây xin nghỉ phép giùm rất quái lạ.
-Cảm ơn, giám đốc Dư không phải bị… ờ, vào tù sao?
-Không thể nào, anh ấy tốt chán ấy chứ, ngày hôm qua trên đường đi làm tôi tình cờ gặp giám đốc Dư, cho nên mới chuyển lời giúp anh ấy, dù sao ngày mai cũng bắt đầu nghỉ rồi, sau Tết anh ấy mới đi làm lại.
Lâm Huy vừa nghe, cười hì hì.
-Là như thế hả, biết rồi, giám đốc Lăng, mấy chuyện này anh cứ gọi trực tiếp cho tôi là được rồi không cần đích thân qua đây… Thì ra tin đồn đều là tin đồn, lời ra tiếng vào trong công ty gần đây đều vớ vẩn cả, tôi đang lo cho giám đốc Dư, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Không có Dư Thắng Lân độc đoán bên cạnh Lâm Huy làm việc thuận lợi hơn nhiều, bình thường hắn ta nịnh bợ hết người này đến người khác, Lăng Chính Trung luôn có cảm giác hắn ta không quan tâm như những gì hắn ta nói. Khi Lâm Huy đứng lên tiễn hắn về, tay hắn tay đụng trúng tập ảnh trên bàn vì vậy ảnh vương vãi đầy sàn, trong chớp mắt Lăng Chính Trung thấy trong ảnh là một người phụ nữ tóc dài xinh đẹp, gương mặt rất quen, Lâm Huy hoảng hốt nhặt hình lên vội nhét vào áo.
Người phụ nữ này không phải là vợ Lâm Huy, có ai lại che giấu hình vợ mình như thế, nhưng Lăng Chính Trung cũng không để tâm nhiều, nói tiếng chào rồi xoay người đi.
Giờ nghỉ trưa, Lăng Chính Trung gọi điện cho Dương Nhất Tình, bên kia nửa ngày mới bắt máy, hơn nữa chung quanh ầm ĩ không chịu nổi, Lăng Chính Trung không nghe đối phương nói cái gì, hắn tức giận rống to:
-Cậu đang ở đâu thế hả? Tìm chỗ yên tĩnh nghe điện thoại đi.
Qua hơn nửa ngày, đầu dây bên kia mới yên tĩnh, sau đó là tiếng Dương Nhất Tình oán giận.
-Anh hai, tôi bây giờ đang ở khu trò chơi điện tử đấy.
-Hả…
-Luật sư như tớ chắc có một không hai trên đời quá, cậu có nghe luật sư cùng thân chủ đi đánh game bao giờ chưa hả?
-Sao hai người lại đến đấy?
-Còn không phải nhờ ơn mấy câu nói sáng nay của cậu, hại tớ đến bây giờ cũng không dứt ra được…
-Dư Thắng Lân thế nào rồi?
-Tâm tình coi như ổn định, nhưng cậu ta nói không muốn về nhà, tớ nghĩ chắc nhà cậu ta có chút kỉ niệm không vui nào đó, nên bọn tớ đi dạo lòng vòng, Chính Trung, nói không chừng tối nay chúng tớ qua nhà cậu đấy.
-Cái gì?
Lăng Chính Trung gào lên:
-Nhà tớ không phải khách sạn, cậu bị nghiện sao?
-Cậu cho là tớ nguyện ý sao? Tớ bây giờ không nhà để về, Dư Thắng Lân có nhà mà không về, hay là tớ cứ mặc kệ cậu ta, đàn ông trưởng thành rồi chẳng lẽ tự sát?
Uầy uầy, bây giờ đá người ta không tốt lắm à nha, hơn nữa tính tình Dư Thắng Lân hơi cực đoan nữa, nếu thật là nghĩ quẩn…
-Quên đi quên đi, muốn tới thì tới đi, hai người cũng đừng lang thang chơi game nữa, đi dạo cũng được hay là đi tập thể hình chỗ em cậu đi. Cậu xem Dư Thắng Lân gầy như vậy, vừa khỏe mạnh tinh thần lẫn thể chất, cậu dạy anh ta cách luyện, vận động nhiều sẽ không chuyện không vui.
Dương Nhất Tình được giáo dục sáng mắt sáng lòng, suy nghĩ một chút.
-Nói cũng đúng, xế chiều chúng tớ qua đấy.
Lăng Chính Trung cúp điện thoại, nghĩ buổi tối hai người kia đến ở, cấp tốc nhấn số di động Hướng Thiên.
-Chính Trung, chuyện gì?
-Là vầy… Hướng Thiên này, buổi tối không có việc gì đến nhà tôi đi, Nhất Tình cùng Dư Thắng Lân cũng đến, một mình tôi lo không xuể, anh biết, tôi vừa không biết nấu cơm…
Kỳ thật nấu cơm không phải là vấn đề, cái chính là không có ai cùng giường.
-Được, vậy tôi đây mua nhiều thức ăn qua.
-Hướng Thiên, anh thật tốt quá, may mắn quen biết anh, nếu không tôi sẽ bị Nhất Tình hại bi thảm luôn. Công việc thế nào? Quản lý Hầu kia có ăn hiếp anh không?
Hướng Thiên còn chưa nói, đã có người nói chen vào:
-Hướng Thiên, hợp đồng làm xong rồi sao? Suốt ngày chỉ biết gọi điện thoại!
Hướng Thiên nghe thấy giọng nam thô đó liền vội vàng nhỏ giọng nói với Lăng Chính Trung:
-Chính Trung, tôi không nói chuyện được nữa, tí gặp nói tiếp nha.
Nói xong cúp điện thoại.
Giọng nam chanh chua kia chính là quản lý Hầu rồi, nghe mà thấy tức, không biết tại sao Hamster lại chịu đựng lão.
Nghĩ đến có người bắt nạt Hướng Thiên, Lăng Chính Trung bực bội, trong lòng tính toán làm sao cho anh sớm bỏ việc này đi.
Ngay lúc Lăng Chính Trung bất bình vì Hướng Thiên, Hướng Thiên giờ phút này cũng không nhàn rỗi.
Quản lý Hồng năm nay gần năm mươi tuổi, thân hình phốp pháp khệ nệ ôm chồng văn kiện cao ngất thảy lên bàn Hướng Thiên, bắt đầu lải nhải không dứt.
-Bán bảo hiểm không có gì đặc biệt còn chưa tính, ngay cả viết bản kế hoạch cũng lâu như vậy, cậu có biết bởi vì cậu phòng ban chúng tôi không đạt thành tích không hả, tháng này còn không đuổi kịp thì tiền thưởng hai, ba tháng không có đâu, ngày mai đã nghỉ rồi, làm xong nhanh đi!
Hướng Thiên nhìn đống văn kiện cao như núi trước mặt, nhiều như vậy dù là siêu nhân cũng phải mất nhiều thời gian mới xong, như vậy không còn thời gian đi bán bảo hiểm, dĩ nhiên số lượng thấp hơn người khác một chút, không gây ảnh hưởng thành tích phòng ban gì cả, ông ta nói như vậy để gây sự thôi, Hướng Thiên lắc đầu, tiếp tục làm việc.
-Hướng Thiên, quản lý Hồng rõ ràng làm khó anh mà, sao anh không lên tiếng thế?
Quản lý Hồng đi rồi, đồng nghiệp Lý Vi Vi ngồi cạnh anh đi qua hỏi thăm.
Cô ta chưa bao giờ gặp ai tốt hơn Hướng Thiên. Quản lý Hồng là loại bắt nạt kẻ yếu, nịnh bợ kẻ mạnh, không ai dám nói khiến ông ta càng hách dịch hơn. Hướng Thiên chỗ nào cũng tốt, chỉ mỗi tội hơi nhu nhược, nếu anh ta không bị khuyết điểm này chắc cô cũng muốn làm bạn với anh ta.
-Quản lý Hồng lớn tuổi rồi, so đo với ông ấy làm gì? Ông ta béo như vậy, không cẩn thận vỡ mạch máu.
Hướng Thiên vui đùa, cũng không ngẩng đầu lên khỏi đám văn kiện.
-Hướng Thiên, có đôi khi anh hài hước thật đấy, nhưng không phải vì ông ta lớn tuổi mà vì anh được thiên kim của giám đốc Phùng giới thiệu vào làm cho cháu ông ta không được nhận sao? Vậy nên cứ canh cánh trong lòng?
Nghe nói thế, ngón tay Hướng Thiên đang thoăn thoắt thoáng dừng một chút, trong lòng anh thở dài, nếu lúc đầu biết việc mình vào đây lại đá chén cơm của người khác thì anh đã từ chối ý tốt với đại tiểu thư Phùng.
Quen biết Phùng Nhan, anh biết cô ta có tật xấu thích xen vào chuyện của người khác.
Sau khi anh nghỉ nhà hàng lẩu cay Lý Ký không lâu, trên đường anh đến trung tâm giới thiệu việc làm tình cờ gặp Phùng Nhan ngồi xổm ở ngã tư đường, gót giày của cô ấy vướng vào rãnh cống, không gỡ ra được, Hướng Thiên giúp cô ấy, vậy là quen nhau.
Nói chuyện một hồi, Phùng Nhan biết Hướng Thiên đang tìm việc liền tiến cử anh vào công ty bảo hiểm của ba mình, nói nơi ấy đang tuyển người, Hướng Thiên cũng không suy nghĩ nhiều đã chấp nhận ý tốt của cô ấy, không biết rằng công ty đã chọn được người phù hợp, nhưng vì nể mặt giám đốc kinh doanh Phùng, đương nhiên phải đá cháu trai của quản lý Hồng không có năng lực ra.
Quản lý Hồng đâu dám có ý kiến gì với sếp, đành đổ hết bực dọc lên người Hướng Thiên vô tội không biết gì, cứ năm ba phút lại đi gây chuyện với anh. Người như vậy Hướng Thiên gặp nhiều rồi, anh cũng không để trong lòng.
-Hướng Thiên…
Thật sự là nghĩ Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa bắt tay vào làm việc Phùng Nhan đã tha thướt bước vào, cô ấy là người mẫu, bước đi có chút yểu điệu, đại tiểu thư họ Phùng rất thích Hướng Thiên, công việc của cô không gò bó thời gian nên thời gian rảnh rỗi cũng hay qua đây tìm Hướng Thiên, vì ngại mặt mũi của giám đốc Phùng nên không ai dám nói gì.