Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 18




CHƯƠNG 18

“Còn anh thì sao?”

“Anh chạy ra trước tìm người cứu, tôi ở lại chờ không sao.”

Hướng Thiên đương nhiên không nói với Lăng Chính Trung hiện giờ nguy hiểm không phải là lửa cháy mà là bình gas dưới lầu, dưới sức nóng này gas có thể nổ bất kỳ lúc nào, nên phải chạy ra khỏi đây nhanh!

Lăng Chính Trung không đáp, đỡ lấy Hướng Thiên tựa vào một góc khuất, xé chăn bông trùm đầu hai người lại, sợ Hướng Thiên không có sức lực, hắn đoạt lấy khăn ướt che miệng mũi cho anh. Hướng Thiên thấy thế, la lên: “Anh ở chỗ này làm gì?! Mau làm theo tôi nói đi!”

“Anh câm miệng, anh cho rằng tôi sẽ bỏ anh lại chạy một mình sao?”

“Tôi muốn anh ra ngoài gọi điện thoại cầu cứu…”

“Dân cư xung quanh thấy hỏa hoạn nhất định sẽ gọi cảnh sát, Hamster, anh đang kiếm cớ cho tôi chạy thoát thân hả? Trong lòng anh, Lăng Chính Trung tôi là đứa chết nhát vậy sao?”

Bị Lăng Chính Trung lớn giọng răn dạy, Hướng Thiên ngược lại vui vẻ, anh nhẹ giọng giải thích: “Tôi không nghĩ như vậy…”

Lăng Chính Trung quay qua ôm anh vào lòng, nói nhè nhẹ: “Xin lỗi, là tôi sai, nếu tôi không chuốc thuốc thì chút lửa này không vây hãm anh được, Hướng Thiên, là tôi hại anh, anh đừng trách tôi được không?”

“Ngốc…”

Tôi sao lại trách anh cơ chứ? Nguy hiểm này tôi gặp như cơm bữa, anh nguyện ý cùng tôi, không chạy trốn một mình, tôi vui mừng còn không kịp…

Khói đen dày đặc kéo vào, cả phòng ngủ chìm trong khói đen nóng rực, Lăng Chính Trung ôm chặt Hướng Thiên vào lòng, dùng thân nhiệt giảm bớt sức nóng, cùng che miệng mũi bằng khăn ướt.

Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng còi báo inh ỏi, Lăng Chính Trung vui vẻ nói: “Là xe cứu hỏa!”

Hướng Thiên gật đầu, đầu anh còn chút choáng váng nhưng tay chân đã hồi phục chút sức lực, anh đang nghĩ cách thoát thân, vừa định mở miệng đã nghe Lăng Chính Trung nói: “Tôi đã nói chúng ta nhất định không sao mà.”

Vừa nói dứt câu, cửa sổ thủy tinh không chịu nổi sức nóng mà vỡ vụn, khói lửa lập tức ùa vào phòng, Lăng Chính Trung kinh hãi hét lên, lập tức dùng chăn bông che đầu Hướng Thiên, xoay người bao trọn lấy thân thể anh ấy, ai ngờ giá treo đầu giường bị lửa đốt biến dạng lung lay rớt xuống, Lăng Chính Trung không phòng bị, hắn chỉ cảm thấy đầu đau điếng sau đó chìm vào bóng tối.

“Chính Trung, Chính Trung…”

Lăng Chính Trung ngã vào người Hướng Thiên ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có, gọi mãi Lăng Chính Trung không đáp lại, Hướng Thiên đưa tay sờ sờ phát hiện trên trán hắn chảy máu.

Lăng Chính Trung đột nhiên bất tỉnh khiến Hướng Thiên mất đi tỉnh táo ngày thường, khói dày đặc che tầm mắt làm anh không nhìn thấy được tình trạng đối phương, hơn nữa bất cứ lúc nào gas cũng có thể nổ mạnh, tình huống cấp bách đến dường này không thể ngồi yên chờ lính cứu hỏa được nữa, phải tự thoát thân!

Hướng Thiên đặt Lăng Chính Trung dựa tường, quờ quoạng tìm bình hoa vỡ trên sàn, sau đó bò đến cửa sổ, một tay dùng khăn lông che mặt, tay kia dùng bình hoa vỡ phá vỡ hết thủy tinh trên cửa sổ thông ra bên ngoài, sóng nhiệt và lửa cháy ập vào mặt, cơ thể Hướng Thiên không còn chút sức lực nào, hành động bất tiện, mấy cọng tóc trên trán bắt lửa.

Hướng Thiên cúi người xé chăn, buộc lại thành một sợi dây dài, một đầu cột vào tủ quần áo, sau đó ném đám chăn bông còn lại ra ngoài cửa sổ làm đệm đỡ khi rơi xuống, tầng lầu không cao, chỉ cần nhảy xuống đúng chỗ đó sẽ không bị thương.

Bình thường Hướng Thiên chỉ cần làm vài giây là xong nhưng với tình trạng hiện tại anh mất gần năm phút, đợi anh kéo được Lăng Chính Trung đến bên cửa sổ, dùng áo ngủ của Lăng Chính Trung cột hai người lại với nhau, tay anh đã run rẩy không ngừng, điều này làm Hướng Thiên do dự, thể lực anh giảm phân nửa mà còn phải ôm thêm một người nữa chỉ sợ anh không đủ sức nắm dây leo xuống…

Hướng Thiên khẽ hôn tóc mái tình nhân.

Chính Trung, tin tưởng tôi, nhất định không sao đâu, ít nhất, tôi cam đoan anh sẽ không sao!

Xe cứu hỏa vừa đến hiện trường, lính cứu hỏa đã thấy có người leo từ cửa sổ lầu hai xuống, bọn họ vội vàng chạy tới cứu viện.

Bởi vì khói quá nhiều và dày đặc, Hướng Thiên không thể nhìn thấy rõ bên dưới, anh chỉ dùng chân trụ theo vách tường để giảm lực rơi của hai người, cũng may hai người vẫn quấn kỹ chăn bông nên tránh được lửa bén. Nhưng bởi vì Hướng Thiên không đủ sức lực, tay nắm dây hay bị trượt, mặc dù anh cố dùng chân để hãm tốc độ rơi, cuối cùng ngã đúng vào chỗ đệm Hướng Thiên thả xuống trước đó, Lăng Chính Trung được anh ôm trong lòng, vì vậy khi ngã xuống hắn đè toàn bộ trọng lượng lên người Hướng Thiên khiến anh phải rên rỉ.

“Chính Trung, anh phải giảm cân nha…”

Hai nạn nhân nhanh chóng được đưa đến bệnh viện lân cận, sau khi kiểm tra, đầu Lăng Chính Trung chỉ bị vật nặng đánh trúng hôn mê tạm thời, tuy có chảy máu nhưng vết thương không nặng, hôn mê quá nửa là do ngộp khói và căng thẳng quá độ. Còn Hướng Thiên bị thương ở cánh tay phải do thủy tinh cắt trúng, anh lo lắng Lăng Chính Trung nên đến khi y tá lên tiếng anh mới phát hiện mình bị thương, may mà vết thương không sâu, y tá nhanh chóng tẩy trùng băng bó, liên tiếp nhiều chuyện xảy ra như vậy, dược tính cũng tan hết.

“Hướng Thiên, chú thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy, rốt cuộc bị thương chỗ nào? Trời ơi, dì sẽ giết anh mất thôi…”

Sở Phong nghe tin vội vàng chạy đến bệnh việc khi trời rạng sáng, Hướng Thiên đang ngồi ngủ gật trong phòng bệnh của Lăng Chính Trung, nghe một loạt ca thán của anh họ, anh không khỏi cười khổ, cả đêm bị thuốc hành, bị ngộp khói chìm trong biển lửa, mặt còn đẹp đẽ tươi tắn mới là lạ.

“Khó trách tôi gọi cho chú mãi mà chú không bắt máy, tôi còn nghi thì ra nhà cháy, cũng mau hai người không sao.”

Ồ, thì ra anh họ có gọi điện nhưng nghuyên nhân không bắt máy cũng không phải là do đám cháy kia.

Hướng Thiên đương nhiên sẽ không nhiều chuyện giải thích nội tình, anh trực tiếp hỏi trọng tâm.

“Anh họ, anh đã tra được chuyện gì à?”

“Kỳ thật tin cũng không quan trọng, tôi cho người xuống quê của Vu Tiểu Uyển điều tra, mới biết được cha của cô ấy là cha dượng thôi, người em trai của cô ấy là cùng mẹ khác cha, cho nên quan hệ gia đình không thân thiết, có lẽ chính vì vậy mà cô ấy không kể cho đồng nghiệp.”

Kết quả này giống như anh, Hướng Thiên vội hỏi lại: “Vu Tiểu Uyển ở đâu?”

“Trấn Hướng Hóa, trấn nhỏ gần Thượng Hải.”

Trấn Hướng Hóa? Hình như đã nghe qua…

Hướng Thiên lắc lắc đầu, trong nhất thời nghĩ không ra, anh dứt khoát từ bỏ.

“Anh họ, em muốn đi Thượng Hải, anh đưa em địa chỉ bệnh viện nơi Vu Tiểu Uyển tử vong và địa chỉ nhà cô ấy cho em.”

Sở Phong nghe vậy trợn tròn mắt.

“Chú ấm đầu hả? Thương tích như vầy muốn chạy rông à? Dì…”

“Không sao, từ đây bay đến Thượng Hải chỉ mất vài giờ đồng hồ, em đi nhanh về nhanh, giúp em chăm sóc Lăng Chính Trung, đừng cho người đến gần anh ấy, còn phải nhất định bảo vệ anh ấy!”

“Chuyện này chú yên tâm, anh sẽ giải quyết tốt, nhưng anh có đồng nghiệp điều tra ở Thượng Hải mà, có gì nhờ anh ấy cũng được, cần gì…”

“Đưa điện thoại di động của anh cho em, khi Chính Trung tỉnh lại nhớ liên lạc với em nha!”

Hướng Thiên không thèm nghe Sở Phong lải nhải, nhận lấy địa chỉ anh ấy đưa, đoạt lấp điện thoại liền chạy đi làm Sở Phong kêu to gọi nhỏ.

“Này, chú còn mặc áo ngủ đấy, muốn đi cũng phải thay đồ chứ, tôi gọi Thường Thanh chở chú ra sân bay…”

“Vậy nhanh lên, em chờ Thường Thanh ở cửa.”

Nghe Hướng Thiên nói, Sở Phong không khỏi thở dài, lầm bầm: “Thằng ngốc này, não teo lại còn một nhúm à? Thích một người đến thế sao…”

Đây là đâu?

Tường trắng bốn phía, nhiều bóng người ẩn hiện trước mặt, nhưng nhìn không rõ làm cho Lăng Chính Trung cảm thấy xúc động, hắn cố sức nâng đầu liền choáng váng vì đau. Cũng may có người thoa thoa trán cho hắn, cảm giác những cái vuốt ve quen thuộc ngày thường của Hướng Thiên, làm Lăng Chính Trung yên tâm.

Hamster không sao, bọn họ bình an…

Lần thứ hai tỉnh dậy đã hơn 12 giờ trưa, Lăng Chính Trung mờ mịt mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Dương Nhất Tình, hại hắn vừa tỉnh dậy đã bị dọa.

Dương Nhất Tình chỉ vào mũi mình hỏi Lăng Chính Trung: “Tôi là ai?”

“Dương Nhất Tình, lần trước đánh bài nợ tiền của tớ còn chưa trả đâu, làm sao tớ quên cậu được?!”

Dương Nhất Tình nghe vậy, đứng thẳng người, nói với mấy người đứng phía sau: “Các anh xem, tôi đã nói cậu ta không sao mà, thằng này sống còn dai hơn con gián, sao có thể có chuyện chứ?”

Lăng Chính Trung chậm rãi từ mê man tỉnh táo lại, mới phát hiện mình nằm trong bệnh viện, trên tay cắm chi chít ống dẫn, trong phòng ngoài Dương Nhất Tình ra còn có Dư Thắng Lân, Sở Phong và Thường Thanh.

Tại sao Hamster không có ở đây?

Sợ hãi tràn vào lòng Lăng Chính Trung.

Hắn nằm trên giường bệnh vậy còn Hướng Thiên như thế nào?

Nếu anh ấy khỏe mạnh nhất định sẽ ở cạnh mình nhưng tại sao tất cả mọi người đều ở đây còn không thấy anh ấy đâu?

“Hướng Thiên đâu?”

Lăng Chính Trung lo lắng túm lấy cổ tay Dương Nhất Tình, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu ta làm lòng hắn chùn xuống.

Sẽ không! Hamster nhất định không sao!

Không nghĩ ngợi nhiều, Lăng Chính Trung rút phắt ống truyền trên tay, nhảy xuống giường.

“Chính Trung!”

Dương Nhất Tình cuống quít ôm lấy người đang giãy giụa đi ra ngoài, kêu lên: “Bình tĩnh bình tĩnh, Hướng Thiên không sao, anh ấy bình an.”

“Không sao? Tại sao anh ấy không ở đây?”

“Thật sự không sao, cậu bình tĩnh nghe tớ nói, tay Hướng Thiên chỉ bị thương một chút sau khi băng bó đã đi ra ngoài làm việc rồi.”

Làm chuyện gì quan trọng đến nỗi bỏ hắn lại chứ?

Sở Phong nhìn ra thắc mắc của Lăng Chính Trung, bước lên giải thích: “Sáng nay Hướng Thiên chạy đi Thượng Hải điều tra vụ án của anh, có thể chiều nay về kịp, chúng tôi sợ anh lo lắng nên không nói.”

Kỳ thật vừa rồi Hướng Thiên gọi điện tới, đáng tiếc Lăng Chính Trung còn chưa tỉnh, lúc ấy sóng điện thoại không tốt, chỉ nói được dăm ba câu đã mất liên lạc.

Thì ra là như vậy.

Lăng Chính Trung bình tĩnh lại, tra án có gì quan trọng chứ, không nhẽ quan trọng hơn hắn sao? Quan trọng đến nỗi không bên cạnh hắn để hắn tỉnh lại lo lắng kinh!

“Đừng trách Hướng Thiên, nghe cảnh sát Sở nói anh ấy ở bên anh cả đêm cho đến khi anh ngủ yên mới rời đi, mà cũng tại cậu đấy, không phải chỉ bị giá quần áo rớt trúng đầu sao hôn mê bất tỉnh luôn vậy?” Tôi xin cậu, tôi bị thương ở đầu mà, chỉ là ngủ đến 12 giờ trưa thôi, có cần nói quá lên vậy không?

Không để ý tới bạn tốt mỉa mai, Lăng Chính Trung tiếp tục hỏi: “Tối hôm qua sao chúng tôi thoát được?”

Khi xe chữa cháy vừa tới, hắn đã ngất xỉu, Hướng Thiên không cử động được, sao bọn họ có thể thoát ra khỏi hung hiểm như thế?

“Hướng Thiên ôm anh từ cửa sổ nhảy xuống, cũng may mắn anh ấy làm như thế, sau đó không lâu bình gas nổ mạnh, ngôi nhà tanh bành rồi cũng may hai người không sao.”

Nghe Sở Phong nói có vẻ dễ dàng nhưng Lăng Chính Trung biết thực tế không dễ xơi như vậy, với thể lực của Hướng Thiên khi đó mà cõng hắn thoát khỏi biển lửa phải dùng đến ý chí mạnh mẽ đến cỡ nào, nguyên nhân anh ấy bị thương chính là do mình…

Dương Nhất Tình nói leo: “Đúng đúng, của đi thay người, nhà không có không sao, dù sao có bảo hiểm, cậu nên yêu cầu bồi thường tâm lý nữa.” Lăng Chính Trung không để trong lòng mấy vật ngoài thân này, chỉ cần hai người bình an là quan trọng nhất.

Hắn bây giờ chỉ lo lắng cho thân thể Hướng Thiên có chịu đựng được hay không, nghe bọn họ nói thì anh ấy tối hôm qua không nghỉ ngơi, sao anh ấy không biết chăm sóc bản thân như thế? Tra án để cảnh sát làm là được rồi, anh ấy lo làm gì?

Ngốc ạ…

Mũi Lăng Chính Trung cay cay, hắn không muốn mọi người thấy cảnh xấu hổ này liền quay lại giường nằm, đầu hơi choáng, lúc này hắn mới ý thức được đầu hắn đang quấn băng gạc.

Sở Phong gọi y tá vào ghim kim truyền dịch cho Lăng Chính Trung, quay qua nói với hắn: “Đừng lo cho em họ, chú ấy rất khỏe còn anh đang bị thương phải nghỉ ngơi nhiều, Thường Thanh ở bên ngoài bảo vệ anh, yên tâm, sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối.”

“Ừm…”

Hết chuyện này đến chuyện khác ập tới, nếu như còn không điều tra ra được hắn nhất định chết mất.

Dư Thắng Lân nãy giờ im lặng, đột nhiên nói: “Lăng Chính Trung, đừng mang bộ mặt đưa đám đó nữa, anh đã xui tận mạng rồi, sẽ không thể xui thêm được nữa đâu, sau này nhất định thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.”

Lời này đánh ngay vào tim Lăng Chính Trung, làm hắn lay lắt trên giường lập tức lên tinh thần,  không ngờ kẻ kiêu ngạo như hắn có ngày đi an ủi người khác, nhất định là bị Dư Nhất Tình ảnh hưởng.

Dương Nhất Tình trước khi để lại điện thoại của mình cho Lăng Chính Trung, Sở Phong đưa hắn số điện thoại đi động của mình để hắn liên lạc với Hướng Thiên.

Một giây sau khi đuổi được bọn họ đi, Lăng Chính Trung vớ ngay cái điện thoại quay số gọi Hướng Thiên, nhưng không có tín hiệu, hắn nổi giận ném điện thoại, nghĩ thầm bây giờ chỉ có thể ngồi chờ Hướng Thiên gọi đến, lúc đó nhất định phải mắng anh ấy một trận, ai kêu anh ấy không biết chăm sóc bản thân làm hắn lo sốt vó.

Truyền dịch xong, Lăng Chính Trung ăn bữa trưa y tá mang tới, sau đó lim dim buồn ngủ, giấc ngủ có thể giảm đau nên hắn nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, cả phòng bệnh im ắng, không thể làm gì khác hơn đợi tới khi Hướng Thiên gọi, Lăng Chính Trung buồn chán chơi game trong điện thoại, lúc hắn đang chơi vui vẻ chuông điện thoại vang lên.

Lăng Chính Trung vội vàng bắt máy, tiếng Hướng Thiên phấn khởi truyền tới.

“Hướng Thiên…”

“Chính Trung, anh tỉnh rồi? Điện thoại di động không gọi được, tôi lo cho anh quá…”

“Tên khốn nhà anh, nếu anh thật sự lo cho tôi anh đã không bỏ tôi mà đi, diễn viên trong phim truyền hình hay chiếu tỉnh lại toàn thấy người yêu bên cạnh đấy, anh không có ở bên làm tôi lo có chuyện gì xảy ra.”

Nghe Lăng Chính Trung hờn giận, Hướng Thiên nở nụ cười.”Xin lỗi, là tôi sai, tôi tính sẽ về trước khi anh tỉnh, vừa rồi tôi gọi điện cho anh họ mới biết anh tỉnh rồi.”

“Tôi cũng không phải heo nha, sao ngủ lâu như vậy chứ, anh đang ở đâu? Khi nào trở về? Không có ai ở đây với tôi hết, chán lắm…”

“Ừm, vì tôi dặn anh họ không được để anh đến gần anh, tôi ra khỏi phi trường rồi, đang trên đường đến bệnh viện, còn nữa, tôi tra ra được chuyện của Vu Tiểu Uyển rồi, anh phải coi chừng Trình… Tút … Tút…”

Hướng Thiên chưa kể xong đã bị âm thanh báo ngắt quãng, Lăng Chính Trung nhìn màn hình điện thoại, phát hiện di động hết pin, trò chơi hắn đang chơi cũng mất tiêu.

Hướng Thiên nói vậy là sao?

Muốn mình coi chừng cái gì? Coi chừng thân thể…

Lăng Chính Trung đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa êm ái, hắn ngẩng đầu thấy Trình Tĩnh đứng đó, tay cầm bó hoa cùng một túi trái cây và thức uống.

“Trình Tĩnh? Sao cô lại tới đây? Không ai cản cô sao?”

Lăng Chính Trung nhìn phía sau Trình Tĩnh, không thấy có ai theo sau, Sở Phong nói có người theo bảo vệ hắn mà? Sao bên ngoài không có ai?

“Ai cản tôi?” Trình Tĩnh nhìn theo ánh mắt Lăng Chính Trung.

Nếu vậy, Lăng Chính Trung không cố ý giải thích, hắn ờ một tiếng, đổi đề tài.

“Giám đốc Lăng, ngại quá, tôi tới chậm.”

Trình Tĩnh cắm hoa vào bình bên cạnh cửa sổ, cười nói: “Tôi vừa giải quyết xong việc ở công ty sẵn tiện ghé qua đây, chị Nhạc Hoa cũng muốn đến thăm anh, nhưng tôi khuyên chị ấy không nên đi, chị ấy đang có mang tôi sợ chị ấy mệt, nhưng mà giám đốc Lăng này, nhìn anh thật tốt nha.”

“Ờ, không bị thương nặng, đầu bị đánh trúng một chút ngủ một ngày là khỏi, ở trong bệnh viện thật nhàm chán tôi đang mong rằng có thể ra viện ngay đây.”

Lăng Chính Trung buồn bực nửa ngày, bây giờ vừa lúc bắt được một người nói chuyện phiếm lập tức than thở.

Trình Tĩnh cười nói: “Giám đốc Lăng, tinh thần tốt như vậy đáng nhẽ phải được lập tức ra viện mới đúng, nghe nói nhà anh bị cháy đến đổ nát, trên đường đi tôi còn lo lắng cho anh đấy, cũng may anh không sao quả là ông trời phù hộ người hiền mà.”

Cô ta vừa nói vừa đưa một lon nước quả cho Lăng Chính Trung, hắn đang khát nước nhìn thấy lon nước là đồ hộp đóng gói sẵn, liền không từ chối, nói tiếng cảm ơn rồi mở nắp uống vài ngụm.

“Í? Nước quả này có vị kỳ kỳ…”

Lăng Chính Trung chép chép miệng, cảm giác trong miệng có chút vị đắng.

“Giám đốc Lăng, có thể do anh tỉnh không lâu, vị giác còn chưa được phục hồi chăng?”

Bị Trình Tĩnh nói như vậy, Lăng Chính Trung có chút xấu hổ.

“Có thể là vậy.”

“Giám đốc Lăng, anh có cảm thấy nhàm chán không, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ, không khí trong phòng bệnh thật ngột ngạt.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.”

Lăng Chính Trung buồn chán sắp phát khùng rồi, nghe lời đề nghị của Trình Tĩnh hắn không chút suy nghĩ đồng ý ngay. Hai người đẩy cửa đi ra ngoài, Lăng Chính Trung mơ hồ nhìn thấy mắt Trình Tĩnh léo lên hàn quang, hắn lơ đãng nghĩ là do kính mắt phản quang nên không để tâm.

Thường Thanh không ở ngoài phòng bệnh, Lăng Chính Trung phỏng đoán cậu cảnh sát kia nhất định kiếm chỗ nào ngủ rồi nên cũng không phòng bị.

Bởi vì phòng bệnh của Lăng Chính Trung ở lầu tám, nên Trình Tĩnh đề nghị lên sân thượng ngắm hoàng hôn, Lăng Chính Trung đương nhiên không từ chối, vì vậy hai người chậm rãi leo thang bộ đến tầng thượng ở lầu mười. Cửa mở ra, không khí tươi mát bên ngoài ập tới mát lạnh, Lăng Chính Trung đi đến lan can nhìn cảnh trời về chiều mênh mông sâu thẳm, mặt trời lặn chiếu chút ánh sáng nghiêng nghiêng, ngẫu nhiên có vài con chim bay ngang, cảnh hoàng hôn luôn mang theo cảm giác thê lương quyến rũ, Lăng Chính Trung hít sâu một hơi, cảm thán: “Phong cảnh thật là đẹp.”

“Phải rất đẹp, giám đốc Lăng, anh hãy nắm bắt cơ hội mà xem nhiều một chút đi.”

Âm thanh mang theo vài phần chế nhạo từ phía sau Lăng Chính Trung vang lên, điều này làm hắn ngạc nhiên xoay người, hắn nhìn thấy Trình Tĩnh gỡ mắt kính xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

A? Vì sao Trình Tĩnh gỡ mắt kính xuống lại trông quen quen nhỉ…

Ý niệm này chợt lóe, Lăng Chính Trung đã bị ánh mắt cừu hận nguy hiểm từ đối phương dọa sợ lùi mấy bước, hắn đột nhiên nhớ tới câu Hướng Thiên chưa nói xong —— coi chừng Trình… Tĩnh!

Không để ý tới Lăng Chính Trung đang ngốc đơ, Trình Tĩnh đi tới lan can nhìn cảnh sắc khen ngợi: “Hoàng hôn thật là đẹp, nhưng giám đốc Lăng này, hình như anh đã quên câu thơ xưa,  theo cũng đi tới thiên thai bên bờ, nàng nhìn phương xa địa cảnh sắc nói: “Đẹp quá địa mặt trời lặn, bất quá giám đốc Lăng, anh tựa hồ đã quên một câu cổ thi: ‘Trời chiều đẹp biết bao, tiếc là gần hoàng hôn’.” (*)

(*) Trời chiều đẹp biết bao, tiếc là gần hoàng hôn (夕阳无限好, 只是近黄昏) trích trong bài Đang Nhạc Du Nguyên của tác gia đời nhà Đường – Lý Thương Ẩn. Câu này ý nói cảnh chiều tuy rất đẹp nhưng sẽ nhanh chóng kết thúc, vừa tán thưởng vừa tiếc hận.

“Ừm…”

Bị ánh mắt hung hãn khác xa ngày thường của Trình Tĩnh dọa đến chết lặng, Lăng Chính Trung nhất thời không biết ý của cô ta là gì, hắn chỉ lên tiếng một cách vô thức.

“Giám đốc Lăng, tôi tháo kính xuống anh có cảm thấy mặt tôi trông rất quen không?”

Lăng Chính Trung chần chờ trả lời: “Rất quen!”

Hắn nhất định là đã gặp qua Trình Tĩnh, chỉ là hắn nhất thời không nghĩ ra thôi.

Trình Tĩnh hừ một tiếng.

“Chúng ta đương nhiên gặp qua, đêm trước khi Trầm Mỹ Mỹ bị tai nạn chết, chúng ta còn ngồi uống rượu lúc ấy tôi mặc áo đầm màu đỏ, anh còn khen tôi lớn lên thật xinh đẹp, giám đốc Lăng anh hay quên quá nha, chỉ xa cách nhau vài ngày anh đã quên mất tôi rồi, có phải thằng đàn ông nào cũng đốn mạt thế không?”

“Là cô? !”

Nghe Trình Tĩnh nói vậy, Lăng Chính Trung lập tức tỉnh ngộ.

Hắn sở dĩ nghĩ không ra là vì cô gái mặc áo đỏ hôm đó quyến rũ gợi tình, cả người toát lên kiều mị khêu gợi, còn Trình Tĩnh khi đi phỏng vấn mặc áo trắng thanh nhã, đeo mắt kính gọng vàng trí thức cho nên Lăng Chính Trung không thể nghĩ hai người là một.

“Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?!”

Tới nước này, Lăng Chính Trung cũng không khờ dại cho rằng Trình Tĩnh chỉ tình cờ phỏng vấn nhầm công ty hắn.

Thấy Trình Tĩnh cười lạnh không đáp, Lăng Chính Trung suy nghĩ vừa chuyển, hét toáng lên: “Là cô! Là cô trộm chìa khóa xe tôi đâm chết Trầm Mỹ Mỹ giá họa cho tôi!”

“Anh cuối cùng cũng không phải rất ngu, không chỉ như thế, thuê người tông anh ở bãi đỗ xe là tôi, thuê giang hồ giết anh là tôi, còn có gửi bưu kiện, đột nhập căn hộ, đốt nhà anh, tất cả đều do tôi làm!”

“Tại…sao?”

Choáng váng hơn nửa ngày Lăng Chính Trung chỉ lép nhép được hai chữ này, hắn đương nhiên hiểu là Trình Tĩnh là thủ phạm của tất cả mọi chuyện, nhưng nguyên nhân vì sao? Đời này hắn đâu có quen biết đến đắc tôi cô ta, tại sao hãm hại hắn điên cuồng như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.