CHƯƠNG 13
Lăng Chính Trung chuẩn bị tan sở, chuyện xảy ra tối hôm qua làm hắn không có cách nào tập trung vào công việc, cả ngày đều nghĩ đến Hướng Thiên, dù thế nào cũng phải nói cho rõ ràng, nhưng mà nên nói thế nào?
Hướng Thiên, tối hôm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi!
Lời này nghe như hắn lợi dụng người ta í, hắn là người bị hại mờ.
Hơn nữa, sao chưa từng xảy ra được cơ chứ? Không thể nhá, huống chi hôm qua cũng không tồi mà, hơn nữa hắn rất thích Hamster, cho nên lâu lâu một lần cũng không sao, chỉ cần hắn không nằm dưới là được.
Hướng Thiên, tôi không phản đối chuyện ấy, nhưng mà nếu anh yêu tôi hãy đồng ý nằm dưới còn không không cần bàn nữa!
Nói như vậy cũng không đúng, đây là uy hiếp mà, hơn nữa dù Hướng Thiên không ở cùng với hắn nữa thì hắn cũng chả mất gì.
Thật sự không sao chứ? Hình như không phải.
Hướng Thiên, nếu như hai người có ý với nhau, tôi không phản đối chuyện chúng ta tiếp tục, nhưng hai người yêu nhau nên nhường nhịn lẫn nhau đúng không? Cùng lắm thì tôi ba năm bảy, anh hai tư sáu, Chủ Nhật mình bốc thăm, quyết định vậy được không?
Tôi van tôi, đâu phải ra chợ mua đồ hả, sao lại trả giá chớ, nếu nói như vậy Hướng Thiên không đá bay hắn mới là lạ.
Ông trời ơi, ai tới giúp con đi? Con mặc dù đi qua ko ít tình trường nhưng đây là lần đầu tiên vướng phải đàn ông nha~
Tới gần cửa nhà, thấy trong nhà mở đèn sáng, Lăng Chính Trung lại cảm thấy đau đầu.
Trong phòng rất im lặng, không có hương thức ăn thơm ngào ngạt quen thuộc, trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn chùm, Hướng Thiên lẳng lặng ngồi trên ghế salon ngay bàn trà, hình như đang đợi hắn về.
Không khí lạnh lùng làm lửa giận Lăng Chính Trung kiềm nén nay lại bốc lên.
Hướng Thiên muốn làm gì? Tối hôm qua người bị đè là hắn mà, mặc dù hắn cũng có chút thích thú nhưng hắn là người bị hại mà, hắn còn chưa nói lời nào sao đầu sỏ hại người lại chưng mặt giận ra, thậm chí không nấu cơm chiều, có phải muốn đổ hết tội cho hắn không?
-Tôi đã trở về!
Tâm tình bực dọc, lời nói cũng không nhẹ nhàng, Lăng Chính Trung gầm một câu, ném cặp táp cùng áo khoác lên ghế salon.
-Chính Trung, tôi muốn nói chuyện với anh.
Hướng Thiên nhẹ giọng nói.
-Nói chuyện gì?
Lăng Chính Trung ngồi đối diện Hướng Thiên.
-Về việc tối hôm qua anh bị người khác chuốc thuốc…
-Đừng nhắc chuyện đó! Tôi không muốn nghĩ tới!
Lăng Chính Trung lập tức trả lời.
Hướng Thiên không nói thì thôi, nói tới Lăng Chính Trung tức càng bạo, mọi chuyện rối rắm thành như vầy tất cả đều là do con ả Lâm Xảo Nhã gây ra, một đời oanh liệt của hắn bị người chuốc thuốc, con đàn bà khốn kiếp! Hắn sẽ không tha cho ả!
Hướng Thiên hiểu lầm ý Lăng Chính Trung, anh im lặng trong chốc lát chậm rãi nói:
-Chính Trung, nếu ngay từ đầu tôi biết anh nghĩ như vậy, tôi sẽ không làm với anh!
Cái gì? Sẽ không làm với hắn? Nói gì vậy? Anh xem Lăng Chính Trung tôi là thứ gì, làm hắn xong rồi hối hận à.
Lăng Chính Trung lửa giận bừng cháy, hắn cười lạnh nói:
-Xin lỗi, tôi hại anh có phải không?
-Ý anh là gì?
-Chính là như thế! Hướng Thiên, anh cảm thấy mình bị hại sao? Anh ăn của tôi, ngủ của tôi, tối hôm qua làm luôn cả tôi, tôi còn chưa nói gì anh còn ở đây kêu ca oan ức! Nếu anh thấy tôi nợ anh, cảm thấy tôi hại anh, anh có thể lập tức rời đi, tôi rất hoan nghênh, tôi không sợ nơi này thiếu người đâu!
Hướng Thiên thần sắc lại càng ảm đạm.
Kỳ thật đồ đạc đã thu dọn hết rồi, chỉ là mang chút hy vọng chờ Lăng chính Trung trở về, muốn hỏi xem những lời hắn nói hôm nay có thật hay không, nhưng đối phương không muốn nhắc lại, thậm chí còn muốn anh nhanh chóng cút đi, vậy anh còn lưu luyến ở lại đây làm gì? Còn muốn níu kéo gì chứ?
Không nói thêm lời nào nữa, Hướng Thiên đứng lên, vào phòng ngủ mang túi du lịch đã đóng gói sẵn, nói với Lăng Chính Trung:
-Ngài Lăng, quấy rầy anh thời gian dài như vậy thật ngại quá, tôi lập tức đi đây.
Này, tôi không phải có ý đó~
Nhìn khuôn mặt Hướng Thiên trắng bệch, Lăng Chính Trung đau lòng khôn xiết, vừa rồi tức giận tùy tiện la lối mấy câu thôi, không thật sự muốn đuổi anh đi mà, sao vì chút cãi vã mà bỏ đi nhanh vậy?
Còn thu dọn hành lý xong xuôi rồi, Lăng Chính Trung căm tức, hồi nãy hắn còn vội vàng thu xếp về nhà sớm, muốn nói chuyện với Hướng Thiên, ai ngờ người ta đã có ý muốn đi rồi, được thôi, đi thì đi, đàn ông thôi mà, có gì hay chứ.
Hướng Thiên ném chìa khóa cửa lên bàn, sau đó cầm túi bước đi không quay đầu lại, cánh cửa phía sau nhẹ nhàng đóng lại, chia cắt họ ra hai thế giới.
Trong giây lát, Lăng Chính Trung xúc động đến mức muốn chạy ra kéo người nọ lại, nhưng hắn do dự thật lâu cuối cùng cũng không làm gì.
Ở lại rồi thế nào? Lăng Chính Trung không biết, thậm chí hắn cũng không biết Hướng Thiên xem hắn như thế nào, quan trọng đến đâu.
Lăng Chính Trung trước khi về đắn đo thật nhiều biện pháp giải quyết, rốt cuộc Hướng Thiên bỏ đi, đến một câu hắn vẫn chưa kịp nói.
Có lẽ rời đi là đúng, có lẽ hắn sẽ rất nhanh quên người này, sẽ quên đi người đàn ông có nụ cười ấm áp này, coi như gặp một giấc mộng xuân quái dị đi.
Không có Hướng Thiên, cuộc sống của Lăng Chính Trung cũng không thay đổi nhiều lắm. Chỉ là một ngày chỉ còn ăn hai bữa, không ai nói chuyện phiếm với hắn. Nhưng chỉ mới hai chuyện này thôi đã làm hắn gian nan không chịu nổi. Bất chấp hiện tại là nửa đêm, hắn bấm điện thoại gọi Dương Nhất Tình.
Từ lúc hắn bấm số đến khi đầu dây bên kia trả lời cũng tròm trèm năm sáu phút, Lăng Chính Trung tức giận gầm lên.
-Anh hai ơi, trước khi nổi giận anh làm ơn nhìn lại đồng hồ giùm tôi đi, nếu như nó điểm mười hai giờ rưỡi thì chứng tỏ tôi rất bình thường đó nhá.
Đối phương trả lời chậm như rùa.
-Nói tôi bất bình thường hả! Tại sao từ lúc ôm được Dư Thắng Lân thì nói chuyện mờ ám thế hả?
-Tiểu Lân bây giờ nằm cạnh tớ đó nha, cậu cẩn thận cậu ấy gác máy đó nhá, mà sao, rốt cuộc có chuyện gì mà nửa đêm gọi tớ thế hả?
-Khụ khụ… Chuyện là, hỏi cậu một việc thôi, cậu cùng Dư Thắng Lân… Người nào nằm dưới?
Đầu dây bên kia hồi lâu không nghe trả lời, ngay lúc Lăng Chính Trung tưởng Dương Nhất Tình đã ngủ rồi thì nghe tiếng hét.
-Lăng Chính Trung cậu biến thái rồi hả? Nửa đêm không ngủ được gọi điện hỏi chuyện này? Cậu có biết đây là xâm phạm đời tư không? Ai nằm trên ai nằm dưới không liên quan đến cậu.
Lăng Chính Trung cười khổ nghe chửi.
-Tớ không phải tò mò chuyện riêng tư mà, chỉ là muốn biết nếu cậu luôn nằm trên tự nhiên bị lật người cho nằm dưới thì có chịu được không?
Lần này Dương Nhất Tình không tức giận, hỏi:
-Chính Trung, cậu cũng không khùng như vậy, có chuyện gì xảy ra vậy?
-Cậu trả lời tôi trước đi.
Dương Nhất Tình trầm mặc nửa ngày, khó khăn nói:
-Cậu làm khó tớ rồi, tớ chưa từng nghĩ tới…
Vừa dứt lời, điện thoại di động đã bị Dư Thắng Lân cướp lấy, hắn quát lên:
-Ai trên ai dưới đều được, hai người vui vẻ bên nhau mới quan trọng. Chuyện đơn giản đến ngu ngốc như vậy cũng phải gọi điện đến hỏi sao? Bye!
Hai người kia giận ghê nha, Lăng Chính Trung nghe bên tai tiếng tuýt tuýt ngắt tín hiệu, cười khổ không biết mình có cắt ngang chuyện tốt của bọn họ không.
Bất quá lời Dư Thắng Lân nói gây cho Lăng Chính Trung xúc động rất lớn, có lẽ hắn phức tạp hóa vấn đề rồi nha.
Hamster đối với hắn là người có cũng được, không có cũng không sao ư?
Ý này nảy lên, Lăng Chính Trung lập tức bác bỏ, nếu như không quan trọng thì mấy ngày nay hắn đâu sầu não, nửa đêm nửa hôm gọi tới phá vợ chồng người ta làm gì.
Vừa nghĩ như vậy Lăng Chính Trung liền không hề do dự, hắn vội vàng gọi cho Hướng Thiên, nghe giọng ngáy ngủ vang lên.
-Alô…
Quên mất, trễ như vầy chắc là Hamster đã ngủ rồi.
-Hướng Thiên, là tôi…
Bên kia trầm mặc một chút, Lăng Chính Trung vội nói:
-Tôi…
-Tút tút tút…
Trước khi Lăng Chính Trung kịp nói chuyện, bên kia đã cúp máy.
Lăng Chính Trung cầm điện thoại di động sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, Hamster chết tiệt, dám gác máy ngang với hắn.
Hắn tức giận ném điện thoại.
Không tiếp sẽ không tiếp, có gì đặc biệt hơn người, hắn Lăng Chính Trung có bao giờ thiếu bạn gái chứ? Không phải chỉ làm được chút cơm, múa được chút võ thôi sao? Hắn không thèm.
Trong cơn giận dữ Lăng Chính Trung lập tức xoay người nằm xuống, úp gối vào đầu.
-Ngủ!
Nhân viên dưới quyền giám đốc Lăng mấy ngày nay sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là dầu sôi lửa bỏng, không khí u ám làm mọi người lo sợ, vì vậy có thể trốn đi công tác liền đi công tác, có thể trốn đi xuất ngoại liền đi xuất ngoại, chỉ tội thực tập sinh ở lại chịu trận, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị trúng pháo hoa.
-Cái gì thế hả? Tài liệu đánh sai ba chữ, mang về đánh lại đi.
Tiểu Lý văn thư vô tội cầm chồng văn kiện dày, vẻ mặt oan ức đi ra, lầm bầm:
-Mười ngàn chữ có thể tìm ra ba chữ, mắt người sao?
Một giọng nói lành lạnh vang lên:
-Này là tìm xương trong trứng gà mà, đã nói với cô không nên vào, cô có nghe không?
-Không đánh, dù sao đánh lại cũng bị mắng, tôi muốn ra ngoài xử lý công việc.
-Vừa lúc tôi cũng phải ra ngoài làm chút việc, chúng ta cùng đi đi.
Vì vậy, lại có thêm hai người lính đào ngũ.
-Cà phê lạnh quá!
Lăng Chính Trung còn chưa biết bên ngoài trống trơn, đẩy ly cà phê hơi ấm ra, kêu lên:
-Nhạc Hoa!
Hơn nửa ngày, Nhạc Hoa mới khệ nệ đi đến, hỏi:
-Quản lý Lăng, có chuyện gì?
-Oh, xin lỗi, gọi sai người, tôi muốn gọi Trình Tĩnh…
Lăng Chính Trung dù phát điên thế nào cũng không thể trút giận lên sản phụ, chỉ là gọi Nhạc Hoa quen miệng rồi.
-Gọi người nào cũng giống nhau, dù sao anh chỉ muốn tìm người phát giận mà, phải không? Không bằng tôi làm cho anh ly trà khổ qua hạ hỏa nhá.
Bị Nhạc Hoa nói trúng tâm sự, Lăng Chính Trung không nói ra lời.
Nhạc Hoa bưng tới cho Lăng Chính Trung một tách trà khổ qua thật, còn nói thêm:
-Quản lý Lăng, có chuyện gì từ từ giải quyết, phát giận cũng vô dụng.
Hắn đương nhiên biết phát giận vô dụng, nhưng có biện pháp nào chứ, hắn đang giận bản thân mình mà, muốn giận mình có được hay không? Mấy ngày nay Hướng Thiên không thèm gọi điện cho hắn, quá rõ là người ta không muốn liên lạc với mình rồi, đè hắn xong vỗ vỗ mông bỏ đi, mà hắn còn vì người kia trằn trọc không ngủ được, không ăn được không ngủ được, chỉ có thể dùng hai chữ để diễn tả —— vô sỉ!
Chỉ có hai loại người biết không nên làm nhưng vẫn làm là loại can đảm và loại ngu ngốc. Hắn chính là loại thứ hai.
Lăng Chính Trung nhấp một ngụm trà khổ qua, đắng quá à, nhưng lòng hắn cũng cay đắng không kém.
-Quản lý Lăng, nếu như một người có thể gây ảnh hưởng đến anh như vậy, tuyệt đối không được buông tay. Nếu không tương lai sẽ rất hối hận.
Nhạc Hoa vừa nói như vậy , Lăng Chính Trung càng thêm uể oải.
-Không phải tôi đồng ý buông tay, mà là người ta không đem tôi để trong lòng…
-Nếu như anh cảm thấy người nọ vô tình với anh, thậm chí không cho anh cơ hội, vậy anh phải quên đi, quyến luyến nhiều phiền toái thêm thôi!
Nhạc Hoa nói xong nói liền đi ra, Lăng Chính Trung ngồi lại trái lo phải nghĩ.
Hắn thích Hamster, mà Hamster cũng có chút tình cảm với hắn, sao hắn muốn buông tay? Có lẽ hai người thiếu giao tiếp…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang trầm tư của Lăng Chính Trung, Nhạc Hoa nói:
-Quản lý Lăng, cảnh sát Sở lần trước gọi điện đến tìm anh.
-Nối máy vào.
Sở Phong tìm hắn làm gì? Có phải vụ án có tiến triển? Nhưng hắn không có tâm tình lo vụ đó.
-Tôi Lăng Chính Trung đây.
-Anh Lăng, mấy ngày nay khỏe chứ?
-Bình thường.
Trừ việc Hamster không ở bên, tất cả đều tốt.
-Hừ, anh thật sơ ý, Thường Thanh hai ngày nay vẫn âm thầm bảo vệ anh, chẳng lẽ anh một chút cũng không phát hiện?
Cái gì? Thường Thanh vẫn bảo vệ hắn? Mấy ngày nay hắn bị Hướng Thiên làm rầu thúi ruột, không chú ý đến việc mình bị theo dõi.
-Là anh phái người theo dõi tôi?
-Tôi? Tôi rảnh vậy sao? Còn không phải nhờ phước của cậu em họ tôi, không có cậu ấy van xin lạy lục tôi thì án lớn nhỏ nhiều như vậy không tới phiên anh được đâu…
Thì ra là Hướng Thiên âm thầm giúp hắn, Hamster lo lắng cho hắn, bên ngoài hỗ trợ hắn, vậy sao còn muốn trốn? Còn cúp ngang điện thoại?
Lăng Chính Trung vừa kích động vừa vui vẻ quên béng xem ai là người đuổi Hướng Thiên đi.
-Hướng Thiên trăm dặn ngàn dặn tôi không được nói chuyện này cho anh biết, nhưng mà tôi phải nói, tránh cho cậu ấy là người tốt mà bị người khác oán.
Đầu dây kia Sở Phong sẵng giọng.
-Sở Phong, nói cho tôi hiện giờ Hướng Thiên đang ở đâu, tôi đi tìm anh ấy, hai ngày nay anh ấy không tiếp điện thoại của tôi.
Nghe Sở Phong nói, Lăng Chính Trung sao còn có thể giữ bình tĩnh, hắn muốn tìm Hướng Thiên, muốn nói cho rõ ràng.
Sở Phong im lặng trong chốc lát mới nói:
-Anh Lăng, anh yêu Hướng Thiên không? Nếu như anh không yêu nó, thì đừng đi tìm nó, anh đừng thấy nó hiền lành rồi nghĩ nó không để tâm, kỳ thật chỉ là không nói ra mà thôi…
-Đương nhiên tôi thích anh ấy, nếu không tôi tìm anh ấy làm gì?
Việc hắn bị đè hắn cũng chấp nhận rồi vì người đó chính là Hamster! Nếu không phải hắn yêu người kia, hắn sẽ chấp nhận “hy sinh” sao chứ?
Sở Phong không nghe Lăng Chính Trung giải thích, tiếp tục nói.
-Tìm được rồi thì anh tính thế nào? Hẹn hò một thời gian, đến khi chán chê rồi vứt? Anh Lăng, trước đây anh có nhiều bạn gái, có thể không coi trọng chuyện này nhưng Hướng Thiên không như vậy!
Này này, hắn thối nát dữ vậy sao?
Nếu không phải vì hắn đang có chuyện nhờ vả vị anh họ này, hắn đã cúp máy từ lâu rồi.
-Anh biết không? Khi Hướng Thiên học trung học từng thích một nam sinh, len lén viết thư tình cho thằng đó, ai ngờ thằng khốn đó không chỉ đọc bức thư ấy trước mặt mọi người mà còn cười nhạo Hướng Thiên đồng tính luyến ái. Sau đó Hướng Thiên không bày tỏ với ai nữa, thông minh cùng sắc sảo những lúc phá án thôi, kinh nghiệm yêu đương như tờ giấy trắng, tôi biết cậu ấy rất quan tâm anh, nếu không sẽ không giúp anh như vậy nhưng anh lại làm tổn thương cậu ấy…
Là thằng nào có gan cười nhạo Hướng Thiên, ông đây nhất định dần nó nhừ tử!
Hắn thương hại Hướng Thiên? Người bị đè là hắn nha, lúc đó nói mấy câu khó nghe cũng là chuyện bình thường mà…
Không ngờ Hướng Thiên vẫn âm thầm giúp hắn, người kia nha, cái gì cũng giấu trong lòng không chịu nói sao?
-Hướng Thiên muốn quay về Canada, anh Lăng, nếu như không có ý thì đừng tìm nhau nữa chỉ khiến hai người đau khổ…
Cái gì? Đi Canada? Tình nhân cãi nhau thôi mà, anh có gan chạy trốn sang Canada hử? Trong nước chạy không đủ giờ muốn chạy ra nước ngoài?
Nhịn cơn tức xuống, Lăng Chính Trung hỏi:
-Tại sao anh ấy muốn đi Canada?
-Anh nghe không hiểu tôi nói hả? Tôi nói cậu ấy muốn quay về Canada, chứ không nói cậu ấy đã đi Canada?
-Khác nhau sao?!
Bây giờ còn dám nói hắn không hiểu tiếng người!
-Nhà Hướng Thiên ở Canada, không phải tôi từng nói với anh nhà cậu ấy mở một nhà hàng Trung Hoa sao?
-Hả!
Sở Phong từng nói với hắn là nhà Hướng Thiên mở nhà hàng, nhưng có ai nghĩ là ở Canada đâu? Không được, phải giữ anh ấy lại, ra nước ngoài rồi khó tìm người lắm.
-Địa chỉ nhà Hướng Thiên!
-Anh Lăng, hay là anh…
-Đừng để tôi nói một câu đến ba lần, được không?!
Lăng Chính Trung rống một tiếng làm người đầu dây bên kia lật đật nói ra địa chỉ, còn ân cần dặn dò rằng hôm nay Hướng Thiên được nghỉ, nhất định đang ở nhà.
Lăng Chính Trung cúp máy bỏ chạy ra ngoài, không quan tâm đến Nhạc Hoa hỏi hắn đi đâu.
-Kính coong, kính coong, kính coong…
Lăng Chính Trung ấn chuông liên tục.
Lăng Chính Trung rất ít khi sang nhà người khác, hắn chưa bao giờ có cảm giác thấp thỏm chờ trước cửa nhà như vậy, lại lo Hamster không có nhà, lại lo anh ấy có nhà nhưng không mở cửa…
-Kính coong, kính coong, kính coong…
Lăng Chính Trung ấn chuông nửa ngày vẫn không thấy ai ra mới chịu ngừng lại, bên trong im ắng, chắc là Hướng Thiên không có nhà.
Rõ ràng hồi nãy Sở Phong nói hôm nay Hướng Thiên nghỉ làm mà, sao lại không có nhà? Bây giờ là giờ cơm trưa, chẳng lẽ ra ngoài ăn rồi?
Không tìm thấy người, Lăng Chính Trung uể oải hết sức, thất thểu lê bước xuống lầu, đang định ngồi chờ ở cửa nhà trọ. Ai ngờ hắn vừa xuống lầu đã thấy Hướng Thiên từ bồn hoa bên kia đi tới, bên cạnh anh ta còn có vị đại tiểu thư họ Phùng.
Tên Hamster chết dẫm, có gan đi hẹn hò với phụ nữ khác!
Ngọn lửa nhỏ trong lòng phụt một phát cháy bừng lên, hừng hực bốc cao.
Hai người bên kia không phát hiện Lăng Chính Trung đang giận điên lên. Bọn họ đứng bên bồn hoa nói gì đó, Phùng Nhan đột nhiên chồm lên hôn lên mặt Hướng Thiên một cái, sau đó cười vẫy tay với anh rồi xoay người rời đi.
Chướng mắt khiếp, nếu ngay cả chuyện này mà hắn còn nhịn thì hắn không phải họ Lăng nữa!
Lăng Chính Trung xiết nắm tay, chạy đến chỗ Hướng Thiên.