Bước vào nhà, Bà Vệ có chút chao đảo đi vào trước, tay chân hơi luống cuống. Bà Lục chậm rãi đi phía sau, ánh mắt dò xét từng ngóc ngách của căn nhà
"Em đến đây có chuyện gì? Cũng đã lâu rồi không gặp nhau. . .nhìn em có hơi khác"- Bà Vệ để ly nước lọc trước mặt bà Lục, bà mở lời trước
Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng cách nói chuyện và ánh mắt của bà Vệ không hề thay đổi đối với bà Lục. Bà nghẹn ngào nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh
Giác quan thứ sáu của bà Vệ quả là không sai một li, ngay từ lần đầu gặp Cẩn Mai, bà đã thấy con bé trông giống một người xưa của bà
Nói bây giờ là bạn tình nhưng nếu quay về vài chục năm trước thì là người yêu
"Cẩn Mai nó đang ở đây à?"
Bà Vệ mỉm cười: "Đúng vậy, tôi xem nó như con ruột của mình mà đối xử. Tôi biết em đến đây vì lí do gì"- Bà Vệ ngưng lại, nơi cổ họng nghẹn ngào khó nói, có chút xúc động: "Em không thông cảm cho hai đứa nó sao? Chúng ta khi xưa cũng như thế, vậy tại sao bây giờ em lại ngăn cản chúng nó đến với nhau?"
Bà Lục trừng mắt phản bác: "Bởi vì tôi không muốn Cẩn Mai đi vào vết xe đổ của tôi. Tôi không muốn nó phải khổ vì yêu con gái. . . tình yêu này vốn dĩ không nên có trong đời nó nhưng cũng chính con gái của chị đã khiến con gái tôi. . ."
"Em đừng có giữ quan niệm cổ lỗ hủ đó trong đầu được không? Chúng ta đã từng trải qua thì tại sao lại không cảm thông mà còn phải làm như vậy? Em không muốn Cẩn Mai có hạnh phúc riêng sao?"
"Vậy tại sao năm đó chị lại chia tay tôi, chị nói đi"- Bà Lục dùng ánh mắt căm phẫn nhìn bà Vệ, cơ thể bà run lên
"Tôi có lí do riêng của tôi"- Nói đoạn, bà Vệ ngưng lại để giữ bình tĩnh, bà nói tiếp: "Nhưng tôi xin em, hai đứa nó yêu nhau là thật lòng. Tôi ủng hộ nó vậy tại sao em lại phản đối? Em không thương và thông cảm cho con của em sao?"
Bà Lục trầm mặt, bây giờ Cẩn Mai không muốn nhìn mặt bà vì bà đã phản đối kịch liệt. Chỉ có bà là không chấp nhận nhưng tất cả mọi người đều ủng hộ hai đứa nó. Ngay cả chồng bà cũng không có ý kiến
Bà cảm thấy rầu rĩ, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào mắt người trước mặt. Bà có nên buông bỏ những định kiến trong lòng mà chấp nhận hai đứa nó không?
Càng suy nghĩ càng thêm rối bời, chắc do bà khó với bản thân quá thành ra không chấp nhận những thứ không vừa mắt
"Nghe tôi, hãy cho hai đứa nó cơ hội để bên nhau. Em đừng giống như ba mẹ của em năm xưa mà chia cắt tụi nó, có được không?"- Bà Vệ tha thiết nói hết lòng, bà cầu mong bà Lục nghĩ thông suốt
.
.
.
.
Quán hôm nay không đông cho lắm, chắc đầu tuần nên ít khách, gần cuối tuần mới nhiều. Cánh cửa đẩy vào, một người phụ nữ quyền lực đi tới quầy other.
Nhân viên hơi ngạc nhiên, bà ta nhìn bề ngoài trông có vẻ rất giàu. Khí chất của những người trong giới thượng lưu
"Cho tôi gặp Cẩn Mai. . .và Thi Hàm"
"Vậy bà ra ghế đó ngồi đợi một chút, cô ấy đi giao hàng rồi ạ"- Tử Yên cười sượng, cô e dè hỏi: "Bà muốn uống gì?"
"Một ly cà phê Americano"
Nói xong bà liền xoay người đi đến chỗ ngồi có thể nhìn ra bên ngoài. Tử Yên như người mới rớt từ trên trời xuống, trong lòng ngưỡng mộ người phụ nữ này
Bởi vậy, người giàu uống đồ uống cũng phải thuộc lại đắt tiền.
Bà Lục ngồi xuống một cách thanh lịch, bà đặt túi xách sang một bên. Ánh mắt hướng ra ngoài thì vô tình bà nhìn thấy người con gái quen thuộc
Bà nhìn chằm chằm, đó chính xác là Cẩn Mai và người kế bên là Thi Hàm. Bà lặng lẽ quan sát mọi hành động của con gái dành cho người kia
Vì Thi Hàm mới vừa đi giao hàng về nên cả người ướt đẫm mồ hôi, đặc biệt là ở trên trán. Cẩn Mai chu đáo lấy tay áo lau mồ hôi giúp cô
Hai người nhìn rất đẹp đôi, Cẩn Mai thương cho Thi Hàm quá, trời nắng như vậy mà bắt cô đi ngoài trời ôi bức. Nhưng Thi Hàm lại không đành lòng để Cẩn Mai đi giao hàng, nên cô mới giành đi
Nhìn thấy cảnh ấy bà Lục lại nhớ hình ảnh của mình trước kia, nhưng tất cả chỉ là kỉ niệm.
Khi Cẩn Mai cùng Thi Hàm đi vào, Tử Yên liền quắc tay hai đứa lại
"Có chuyện gì hả chị?"
"Đằng kia"- Tử Yên chỉ tay về hướng đó: "Có người phụ nữ muốn gặp hai đứa, nhìn mặt bà ta trông có vẻ nghiêm trọng lắm"
Nghe vậy, Cẩn Mai và Thi nhíu mày nhìn nhau. Trong đầu hơi hoang mang, không biết là ai và có quen biết gì nhau không?
Đi từ phía sau lưng nên hai người không biết người phụ nữ này là ai. Nhìn dáng người cùng với cách ăn mặc khiến cho Cẩn Mai ngờ ngợ trong đầu.
"Mẹ!?"
Bà Lục đặt ly cà phê xuống bàn, chậm rãi ngước nhìn hai đứa trước mặt. Nhìn thấy con gái, phần nào cũng bớt lo đi vài phần
Đôi mắt dời sang Thi Hàm, bà thấy cô trông có vẻ sợ sệt khi thấy mình.
"Ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói"
Thi Hàm bắt đầu lo sợ trong lòng, cô sợ là người phụ nữ này đem Cẩn Mai rời xa mình. Khi ngồi xuống ghế, Cẩn Mai liền nắm chặt bàn tay của Thi Hàm như trấn an
Thi Hàm nhìn nàng như muốn nói rằng cô không sao. Cho dù hôm nay bà Lục có nói gì đi chăng nữa thì Cẩn Mai vẫn kiên quyết không buông tay Thi Hàm
Nàng đã chuẩn bị tinh thần hết rồi, dẫu biết cãi lời mẹ là sai nhưng nàng xin được một lần ngoại lệ vì hạnh phúc của mình
"Về nhà đi"- Bà Lục kiệm lời nói
"Không, con sẽ không đi đâu hết. Nếu mẹ vẫn ép buộc con chia tay Thi Hàm thì con nhất định không về. Mẹ có trách mắng con cũng chịu. . .nhưng con xin mẹ đừng ngăn cản tụi con yêu nhau có được không?"- Đôi mắt rưng rưng, đầy hi vọng nhìn bà Lục
Bà Lục không nói gì mà thay vào đó là tiếng thở dài khiến hai người kia nắm chặt tay hơn. Tim đập thình thịch hồi hộp đến độ khó thở
Nếu Cẩn Mai đã nói như vậy rồi thì bà không còn lời lẽ nào để can ngăn. Thôi thì cho hai đứa nó toại nguyện vậy, bà cũng cảm thấy mệt rồi, không muốn nhắc đi nhắc lại
"Được thôi"- Bà Lục nhún vai: " Nếu thích thì con cứ tiếp tục ở lại đây đi, mẹ không có ý kiến"
Tin được không!? Cả hai người mở to mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng. Lời nói đó là thật hay đùa? Lỡ miệng hay cố ý?
Nhưng trước hết là vui mừng trong lòng, Cẩn Mai mỉm cười nhìn bà Lục mà không thốt nên lời vì quá vui sướng.
Cả Thi Hàm cũng thế, cô không nghĩ là bà Lục đã thay đổi quyết định trong đầu mà cho phép hai người yêu nhau.
Mặc dù bà không có nói trực tiếp nhưng lời nói kia hiểu ngầm là đã đồng ý rồi
"Thật sao mẹ!?"- Cẩn Mai không tin nên khẩn trương hỏi lại
"Ừ mẹ nói xạo đó, đừng tin"- Bà Lục thở dài trả lời như kểu đùa giỡn, đã nói đến vậy rồi mà con gái cũng gán hỏi lại cho bằng được
Niềm vui nhân đôi, Cẩn Mai vì quá vui mừng đến bấng loạn, nàng chạy qua ôm chầm lấy bà Lục, miệng toe toét cười không ngừng
"Cảm ơn mẹ nhiều lắm, con cứ tưởng hôm nay mẹ đến đây để đem con về không đấy chứ"
Mặc cho Cẩn Mai có ôm cứng ngắc, bà vẫn giữ phong thái ung dung mà uống cà phê: "Mẹ định như vậy mà, nhưng có một vài chuyện đã làm thay đổi suy nghĩ của mẹ"
Nói tới đây bà lại nhớ đến lời nói của bà Vệ. Bà ấy nói đúng, dù sao tình cảm này bà cũng từng trải qua, vậy nên phải hiểu và thông cảm cho hai đứa nó
Bà Lục dùng ánh mắt hiền từ nhìn Thi Hàm đang đơ người ra, bà nói: "Không có gì muốn nói sao? Lúc đầu ai van xin dữ dội lắm mà, sao giờ im ru vậy?"
"Dạ!? Con. . .con vui quá nên không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn bác nhiều lắm ạ! Sao này, con nhất định sẽ chăm sóc Cẩn Mai thay bác, không làm bác thất vọng khi bác giao chị ấy cho con đâu!"
Rồi không biết ai chọt trúng chỗ nói của Thi Hàm hay sao mà nói như đúng rồi, bắn một tràng ra nghe không kịp.
Bà Lục thấy rất hài lòng và yên tâm giao Cẩn Mai cho Thi Hàm, môi bà cong lên một đường, điềm đạm nói: "Sao lại gọi là bác? Gọi mẹ thì đúng hơn"
Cú sốc lần hai, Thi Hàm vui đến nỗi hồi hộp luôn, cô mất bình tĩnh vì những lời nói vừa rồi của bà Lục. Lần đầu tiên Cẩn Mai không tin đây là mẹ của mình, mẹ làm nàng từ bất ngờ này đến bất ngờ khác
"Vâng, mẹ cứ yên tâm tin tưởng ở con, Cẩn Mai con lo được hết, sẽ không bỏ đói chị ấy bữa nào!"
---------------
Cẻm ơn bác gái đã cho hai ẻm yêu nhau, chứ bác mà hog cho chắc con viết tới mùa thu năm sao chưa xong truyện này😌