Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 51




   "À Thi Hàm, quán nước của dì Vân cần nhân viên á, con có muốn đi làm không?"

   "Dạ có! Ở đâu vậy mẹ?"- Thi Hàm vui mừng hớn hở hỏi

   "Gần ngã ba, đối diện với chỗ đi bộ dọc bờ biển, con biết mà đúng không?"

   "Vậy chiều nay con đến làm luôn được không hay phải đi xin?"

   "Mẹ có nói với dì ấy rồi, chiều nay con đến đó làm luôn nha!"

Nghe có công việc, Cẩn Mai không thể ngồi yên, nàng cũng muốn làm chung với Thi Hàm để phụ giúp gia đình. Chứ ăn ở ké hoài cũng kì lắm chứ bộ

   "Con cũng muốn làm nữa, bác cho con đi làm chung với Thi Hàm nha"- Cẩn Mai trưng gương mặt đáng yêu ra để xin

Bà Vệ thấy không cần thiết cho lắm, sợ Cẩn Mai đó giờ làm luật sư không quen với mấy công việc này, bà nói: "Một mình Thi Hàm được rồi, con không cần làm đâu"

   "Nhưng. . .ở nhà con buồn lắm bác, làm chung với Thi Hàm cho đỡ buồn"- Cẩn Mai nắm tay bà Vệ rồi lắc lư

Bà Vệ cười xòa, tay vuốt tóc Cẩn Mai điềm đạm nói: "Thôi được rồi, để bác nói với dì Vân là có thêm con dâu làm nữa, chắc dì ấy không từ chối đâu ha!"

Gia đình bốn người thật sự rất hạnh phúc và bình yên, mọi người vui cười nói chuyện cùng nhau. Cả ông và bà Vệ từ lâu đã xem Cẩn Mai như con gái ruột thịt

Cứ như vậy sống đến cuối đời thì cả Cẩn Mai và Thi Hàm cũng chấp nhận. Chẳng phải ai ai cũng muốn một cuộc sống như vậy sao? Đâu nhất thiết phải giàu có mới được, chưa chắc giàu là có được hạnh phúc như mong muốn

.

.

   "Các người là một lũ vô dụng, có cái việc tìm Cẩn Mai cũng không làm xong nữa. Tôi cho các người hai ngày, trong vòng hai ngày phải đưa Cẩn Mai về có biết chưa"- Bà Lục bực tức quát lớn vào mặt mấy tên vệ sĩ

Cả hai ông bà đang rất lo lắng cho Cẩn Mai vì nàng đã không về nhà ba ngày nay. Ngày hôm đó, bà Lục cứ nghĩ nó nhất thời tức giận bỏ mà đi chơi, sẽ trở về nhà thôi

Nhưng nào ngờ, nàng bỏ nhà đến nay đã ba ngày hơn. Bà Lục vô cùng lo sợ, sợ nàng trong lúc nóng giận mà nghĩ quẩn. Con gái duy nhất trong nhà, là đứa con cưng nên bà sợ chuyên xấu đến với nàng

Một tên trong nhóm vệ sĩ lên tiếng: "Chúng tôi sẽ tìm tiểu thư về ngay, mong phu nhân tin tưởng chúng tôi thêm lần nữa"

   "Đi đi, không có tung tích của Cẩn Mai thì các người đừng có trở về đây!"

Nguyên một đám người cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng khách, vẻ mặt của họ rất quyết tâm.

Lúc này Ông Lục nhìn sang bà Lục, giọng nói có chút tức giận: "Do bà mà ra hết, ngay từ đầu tôi đã nói rồi mà bà đâu có chịu nghe. Con gái lớn, yêu ai cũng được, miễn sao nó cảm thấy hạnh phúc. Bà xem đi, bây giờ ra nông nỗi này, tôi không còn gì để nói với bà nữa"

   "Bây giờ ông đỗ lỗi cho tôi đấy à? Đúng rồi, lúc nào tôi cũng sai hết, kể cả lần này cũng do tôi, được chưa!"

Thấy bà Lục càng nói càng ngang ngược làm ông thêm tức giận trong lòng. Không ai cãi lại bà ấy, kể cả ông cũng vậy, ông hừ lạnh một cái rồi xoay người bỏ đi

Bà Lục mệt mỏi thở dài, bà cảm thấy nhứt đầu quá rồi, mọi chuyện trong gia đình này loạn cả lên.

Rốt cuộc thì bà đã làm gì sai? Bà thật sự chỉ muốn tốt cho Cẩn Mai thôi mà, sao mọi lỗi lầm đều cho là bà mà ra hết vậy?

Chẳng lẽ do bà sai ngay từ đầu hay sao?

.

.

.

.

.

Tuy là luật sư, chỉ làm việc bằng cái đầu nhưng những công việc tay chân như phục vụ không hề làm khó được Cẩn Mai.

Lúc đầu có hơi lúng túng nhưng sau đó thì tiếp thu công việc rất nhanh. Thi Hàm còn sợ Cẩn Mai làm không quen, nàng sẽ thấy mệt và chán nản

Suy nghĩ ấy của Thi Hàm hoàn toàn ngược lại, Cẩn Mai rất thích với công việc này. Miệng lúc nào cũng cười tươi khi có khách đến

Ban đầu quán không có đông khách đâu, chỉ lát đát vài người vào thôi à. Nhưng kể từ ngày có sự xuất hiện của hai cô gái xinh đẹp vào làm thì mọi thứ thay đổi chóng mặt

Khách đến nườm nượp, làm không kịp trở tay. Những người đến đây toàn là sinh viên, mấy người trẻ, nam nữ có đủ

Họ chủ yếu đến vì muốn chiêm ngưỡng sắc đẹp, một số thì chết mê chết mệt không lối thoát. Cũng có một vài người can đảm đi đến ngỏ lời kết bạn nhưng Cẩn Mai và Thi Hàm chỉ cười cười rồi nói vài lời cho qua chuyện

Thấy thoải mái vậy thôi chứ Cẩn Mai quan sát và canh chừng Thi Hàm từng li từng tí. Ánh mắt nàng như camera, lúc nào cũng dán lên người Thi Hàm

Chỉ cần Thi Hàm nói chuyện thân thiết với bất kỳ người khách đến đây thì coi như xác định cuộc đời. Cẩn Mai sẽ phạt Thi Hàm ngủ ở ghế sofa hoặc dưới sàn nhà lạnh lẽo

Vì Cẩn Mai thừa biết tính cách của Thi Hàm, cô rất hoà đồng, thân thiện và cởi mở. Ai cũng nói chuyện vui vẻ như quen nhau từ đời nào. Thi Hàm cũng là gu của một số người đến đây, chính vì vậy nên Cẩn Mai rất sợ cô phải lòng cô gái khác

Ai mà nhìn Thi Hàm bằng ánh mắt say mê là trong lòng nàng nóng bừng bừng lên.

   "Em thấy có mệt không?"- Thi Hàm vuốt tóc Cẩn Mai, dịu dàng nói

   "Không mệt, chỉ cần nhìn thấy Hàm là bao nhiêu mệt mỏi trong người của em đều tan biến!"- Cẩn Mai hí hửng cười

   "Tôi sợ em không quen với công việc này thôi, nếu mệt thì nghỉ tay, đừng cố sức có biết không"

Một chị nhân viên bất thình lình xuất hiện ngay phía trước làm cả hai đang cười nói bỗng giật mình. Chị ta là Tử Yên, nhân viên của quán và tính cách rất là hoà đồng vui nhộn

   "Thôi hai đứa, quán của dì Vân là quán nước chứ không phải quán ăn đâu mà cứ phát cơm hoài luôn. Em cũng phải hiểu nổi lòng con dân đang ế đi chứ, ghanh tị lắm đó!"- Tử Yên não nề than vãn

Ờ thì nếu có thời gian rảnh hoặc là quán ít khách là Thi Hàm và Cẩn Mai bắt đầu phát cẩu lương cho tất cả nhân viên ở đây. Họ không có kì thị giới tính thứ ba, bây giờ xã hội phát triển, mấy cái chuyện này cũng trở nên bình thường

Cả hai xấu hổ nhìn nhau rồi cười, nói thật thì không có ác ý làm vậy đâu. Chỉ là nói những lời có chút đường mật thôi, người độc thân làm sao hiểu được

   "Cũng nhờ hai em mà quán dạo này nhiều bạn trẻ lui tới, chắc nhờ nhan sắc trời phú của hai đứa mà khách đến một lần sẽ đến thêm lần hai lần ba!"- Tử Yên trưng vẻ mặt ngưỡng mộ ra, ánh mắt đầy long lanh phát ra tia chói lóa

Buổi cơm tối thật giản dị, tuy không nhiều nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể. Đang dùng bữa, bà Vệ chợt nhớ ra một chuyện được người bạn của bà nhờ vả

   "Cẩn Mai, bác có người bạn, con của bà ấy bị người yêu cũ hâm doạ đủ kểu, còn nói là sẽ tung ảnh nóng gì đó của con bé lên mạng. Con có thể giúp con của bà ấy được không, tại lúc trước bác có nói con là luật sư, con thấy sao?"

Tưởng chuyện gì to tát lắm, mấy cái này là nghề của Cẩn Mai mà, nàng có thể khiến người khác ngồi tù, cũng có thể biến người có tội nhẹ hoá không

Cẩn Mai khẽ mỉm cười nhìn bà Vệ, nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Chuyện này dễ như ăn cháo thôi bác, bác cứ kêu cô gái đó đến gặp con, con sẽ giải quyết vụ này một cách nhanh nhất!"

   "Vậy thì tốt quá! Thay mặt bà ấy, bác cảm ơn con trước nha"

   "Bác không cần cảm ơn con đâu, chuyện nên làm mà! À mà bác, nếu bác bị người khác xúc phạm thì bác cứ nói con biết, con cho mấy người đó chịu trách nhiệm pháp lý thấy mồ luôn, chừa cái tật dám đụng đến ba mẹ vợ của luật sư!"

Ba người còn lại đứng hình trước lời nói của Cẩn Mai, ông bà Vệ cười ngượng nhìn nhau và có chung một suy nghĩ: Có đứa con dâu xứng đáng đồng tiền bát gạo ghê!

Còn Thi Hàm thì câm như hến, tay run run gắp miếng thịt mà còn bị rớt giữa chừng. Cô sâu xa nghĩ về tương lai sau này, nếu như một ngày nào đó cô lỡ xúc phạm tới Cẩn Mai chắc nàng kiện cô tới bến luôn quá

.

.

.

.

Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, ông Vệ sẽ đi ra làng chài để xem có cá nào tươi ngon không. Mọi lần là ông đi vào buổi sáng sớm nhưng nay ông đi trễ hơn chút xíu

Bà Vệ đang dọn dẹp nhà cửa thì nghe có tiếng chuông cửa, bà lật đật bỏ cây chổi xuống, đi nhanh ra mở. Bà vui vẻ mở cửa ra nhưng nụ cười hồn nhiên ấy ngay lập tức khép lại khi người phía trước xuất hiện.

Bà Vệ không nghĩ ngày này sẽ đến, bà thất thần nhìn người phụ nữ trước mặt. Không ai khác chính là mẹ của Cẩn Mai

Bà Lục luôn giữ cho mình một gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt có chút dao động.

Tình cảnh hai người nhìn nhau không có từ gì để nói, chỉ có thể thốt lên một câu

Tình cờ gặp lại người xưa

Cũng đã mấy chục năm trôi qua, hình ảnh người phụ nữ ấy vẫn chưa một lần xuất hiện. Cho đến tận hôm nay, bà Vệ mới có cảm xúc như ngày đầu

Đôi mắt của bà Vệ mong lung lắm, có phần xao xuyến trong lòng. Còn bà Lục tâm tư chẳng khác gì, vẫn còn cảm giác của nhiều năm về trước.

Hai người nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.