Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 33




Ngày hôm sau Tịch Tây là bị mông mình tra tấn đến tỉnh lại, cậu hỗn loạn mở to mắt ngơ ngác sau đưa tay nhìn đồng hồ một chút, đã nhanh tám giờ.

Cậu buổi sáng có bốn tiết, 8h30 phải vào lớp rồi, nghĩ như vậy cậu quay đầu nhìn về một bên lại phát hiện nam tử tối hôm qua cùng cậu lách vào trên một giường đơn không thấy tung tích. Chắc là dậy rồi a, nghĩ như vậy cậu liền giật giật thân thể nhớ tới, nhưng hạ thân mới khẽ động chỗ đó liền đau đớn, mặt của cậu lập tức trắng bệch, cắn răng chửi mười tám đời tổ tông nhà Lăng Mộc Phong.

Thật vất vả vật lộn xuống giường, lại cảm giác được trên người mình là nhẹ nhàng khoan khoái, cậu sửng sốt một hồi rất lâu mới nhớ tới nửa đêm bị người mang tới phòng tắm tẩy rửa.

Tối hôm qua cậu đau đến chỉ kém không có ngất đi, hết thảy giải quyết tốt hậu quả đều là Lăng Mộc Phong xuất mã, nghĩ đến tối hôm qua hắn biết thức thời Tịch Tây đáy lòng oán khí mới tiêu tán chút ít, nhưng tại một giây sau nhìn đến trên bàn sách bên cửa sổ một tờ giấy nộ khí lập tức về tới lồng ngực.

Một tờ giấy trắng ngắn gọn viết mấy chữ: Anh đi trước.

Đầu ngón tay cầm mảnh giấy nho nhỏ, Tịch Tây cảm giác mình răng lợi đều nhanh bị chính mình nghiến đến chảy máu rồi, con mẹ nó Lăng Mộc Phong anh là cái thứ gì đây, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, anh đến làm như vậy đi cũng dứt khoát, lưu một trang giấy đến cùng là có ý gì!

Anh đi trước, anh đi trước, cái gì gọi là anh đi trước à, ông đây cũng không phải chờ mong anh như khuê trung oán phụ, anh đi thì đi đi, có phải ngay cả rời đi cũng muốn chọc giận cậu mới thoả mãn?!

Tịch Tây gương mặt trung thực chất phác lần nữa bởi vì Lăng đại thủ trưởng mà xuất hiện biểu lộ phẫn uất cùng âm độc, chỉ thấy cậu nổi giận đùng đùng xỏ dép lê, hai tay dùng sức đem tờ giấy xé nát bấy!

Tối hôm qua Tịch Tây lần đầu tiên đã bị giày vò ba lượt, một lần cuối cùng Tịch Tây tâm đã hối hận đến cổ họng, thấy hắn như trước không buông tha không ngớt muốn tiếp tục liền liều mạng nói: “Sáng mai tám giờ không phải phải về quân khu sao, anh…”

“Anh xin phép nghỉ rồi, ngày kia mới trở về, hai ta trước bồi dưỡng tình cảm một chút…” Lăng Mộc Phong lúc ấy bên môi dáng tươi cười vô cùng mị hoặc, cường kiện hạ thân cùng một đôi tay không ngừng sờ mó, thẳng đến khi Tịch Tây lần thứ hai cao trào, hạ thân cũng mặc kệ Tịch Tây kháng cự bắt đầu chuyển động.

Tối hôm qua hết thảy đều rất hỗn loạn, nhưng là Tịch Tây nhớ rõ ràng chính mình lúc ấy nghe được Lăng Mộc Phong nói vậy nguyên bản trái tim phiền muộn thanh thoát không ít, tứ chi vốn chẳng muốn đáp lại cũng không tự chủ được quấn lên nam nhân bên môi luôn nở nụ cười…

Tịch Tây đáp lại tự nhiên khiến hạ thân càng thêm mãnh liệt rong ruổi, mà khi hai người đều tiết ra, Tịch Tây đã muốn ngủ rồi, nhưng Lăng Mộc Phong lại đưa cậu tới phòng tắm, vừa dùng đầu ngón tay phác hoạ lấy cơ bắp phần bụng Tịch Tây, híp mắt nói một câu: “Tịch Tây, quan hệ của chúng ta đêm nay đã định rồi a.”

Co lại bụng Tịch Tây mặc dù mỏi mệt không chịu nổi nhưng cũng không có phản bác, coi như là chấp nhận. Sau đó, Tịch Tây liền cảm thấy tính mạng của mình thêm một người, nhiều hơn một phần tồn tại.

Thời điểm cậu lặng im Lăng Mộc Phong ngược lại là nhẹ nhàng nở nụ cười lên tiếng, thanh âm nhưng lại âm hiểm lạnh lùng, có mùi vị uy hiếp, “Đã đáp ứng cũng đừng nghĩ đổi ý.”

Nhìn trước mắt những mảnh giấy thật nhỏ rơi xuống, nhớ tới những hình ảnh tối hôm qua, Tịch Tây trong nội tâm thật sự là cái gì mùi vị đều có, sau đó chịu đựng bờ mông đau đớn cậu cũng chỉ có thể sinh hờn dỗi.

Vì vậy cùng ngày, cơ hồ tất cả mọi người cùng Tịch Tây tiếp xúc đều cảm thấy Tịch Tây ngày đó tâm tình thật không tốt, cảm xúc dị thường nóng nảy, mà ngay cả Tịch Bắc giữa trưa tới ký túc xá tìm cậu làm nũng cũng bị cậu xả một trận.

Tịch Bắc là được nuông chiều đã quen, đặc biệt là Tịch Tây, cậu trước kia quả thực coi nàng như báu vật, chuyện gì cũng theo nàng, chỉ cần nàng có một điểm mất hứng tâm tình của cậu cũng sẽ phiền muộn hơn nửa ngày. Hiện tại người thương nàng nhất vậy mà đối với nàng phát giận, Tịch Bắc lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó mắt lộ ra không dám tin, ngón trỏ tiêm gầy run run rẩy rẩy chỉ vào Tịch Tây, giọng dịu dàng chất vấn: “Tam ca, anh mắng em?!”

Đối mặt Tịch Bắc chỉ trích Tịch Tây chỉ có thể nâng trán thở dài.

Tịch Tây cái tên này rất bình thường, tại S đại cũng không nổi danh, nhưng khi còn học đại học cơ hồ không có học sinh nào là không biết cậu. Cậu bình thường đều có thói quen chạy bộ sáng sớm, hàng năm thành phố tổ chức thi chạy cự li dài cậu đều có phần, mà cậu dạy chính là bóng rổ cùng bóng bàn chạm tay liền bỏng, bởi vì cậu là giáo viên thể dục trẻ tuổi nhất toàn trường, hơn nữa tính tình điềm đạm, cho nên vô luận là khóa sau khóa trước đều có sinh viên tìm cậu cùng chơi vài lần, nam sinh viên nhận thức cậu kỳ thật rất nhiều.

Hôm nay học bóng rổ tự nhiên không ngoại lệ, nam sinh năm 2 bởi vì không kém cậu bao nhiêu tuổi, đều quấn quít lấy cậu muốn cậu cùng bọn họ chơi một vòng, Tịch Tây không lay chuyển được bọn họ chỉ có thể đáp ứng, nhưng cậu đã quên trên mình thương tích thời điểm làm mẫu thoáng động đến chỗ nào đó, bờ mông đều bị dày xéo tới đau nhức cực kỳ, cho nên một trận bóng đánh 10 phút cũng chỉ thiếu đau đến ứa nước mắt, cuối cùng đành phải khoát khoát tay giải tán.

Mọi người hô to đáng tiếc đồng thời vẫn đang suy nghĩ lão sư đây là làm sao, động tác quái dị không nói, hơn nữa tính tình như thế nào, dù sao cũng lớn rồi, nói không đánh là không đánh rồi hả?

Tịch Tây đương nhiên quản không được người khác nghĩ như thế nào, cậu chỉ biết là giữa trưa trở lại ký túc xá một phòng quạnh quẽ lại để cho cậu rất không quen, cuối cùng là xoa xoa mặt mở ra tủ lạnh tìm đồ ăn. Cậu nhớ rõ ngày hôm qua Cố Tiểu Bắc làm nhiều món còn thừa lại không ít, hâm lại có lẽ vẫn có thể ăn được.

Nhưng lúc cậu mở ra cửa tủ lạnh, bên trong chỉ có hai miếng dưa hấu cùng nửa quả dưa vàng, một ít ô mai ngoài ra không còn gì khác. Tịch Tây tức đến dậm chân, không cần nghĩ cũng biết những món ăn kia bị Lăng Mộc Phong thanh lý, dù sao đồ ăn để qua đêm trong tủ lạnh cũng không còn tươi nữa rồi.

Không muốn chen chúc vào cangtin trường học, cuối cùng Tịch Tây chỉ có thể tự mình vo gạo nấu cơm, nhưng là bởi vì ký túc xá không có rau quả hay thịt mà cũng chỉ còn mấy quả trứng gà, Tịch Tây chỉ có thể rửa sạch hai quả trứng trực tiếp cho vào nồi cơm, tuỳ tiện nấu chín cùng cơm, qua loa ăn xong một bữa. (Editor: Tui nói, đàn ông các anh thiệt tình, cứ ở 1 mình lại bê tha như thế. Lăng Mộc Phong anh mau về chấn chỉnh bà xã -_-)

Ăn một mình thê thảm đến nhường nào, lòng đỏ trứng  khô khốc đưa nghẹn trong cổ họng, vội vàng rót chén nước đem trứng nuốt xuống, sau đó một đôi mắt nhìn chằm chằm cơm trắng trong chén, một lúc sau mới xúc lên ăn.

Xoát sạch sẽ chỉ vẻn vẹn còn một cái chén không, cậu phủi tay muốn tiến vào phòng nghỉ ngơi nhưng vừa vặn Tịch Bắc nổi hứng qua đây, cửa cũng không gõ một cái liền vào.

Tịch Tây giơ tay xoa nhẹ hàng lông mày nhíu lại, thanh âm cũng không còn sức lực, “Bắc Bắc, sao em lại tới đây?”

Tịch Bắc dưới chân đạp trên đôi giày cao gót tám cen-ti-mét nàng thích khanh khách tới gần Tịch Tây, lông mày quét ngang, trừng mắt, “Em không thể tới sao, Tam ca anh đã rất nhiều ngày không có mua bữa sáng cho em rồi, buổi sáng hôm nay em đã nhịn đó!”

Tịch Bắc thanh âm rất lớn, Tịch Tây cảm giác lỗ tai mình đều ong ong, cau mày cố gắng thích ứng, “Em không phải nói chính mình muốn học tự lập sao?” Huấn luyện quân sự rất nhiều ngày Tịch Bắc đột nhiên hào hứng bừng bừng đưa ra ý muốn quyết chí tự cường, tự lực cánh sinh, sau đó chuyện gì đều tự thân đi làm, cự tuyệt Tịch Tây hỗ trợ.

Nói thực ra Tịch Tây lúc ấy là thở dài một hơi, bởi vì Tịch Bắc không thông cảm cậu một cái nam lão sư luôn chạy đến ký túc xá nữ không thích hợp, chính cậu đều cảm thấy làm như vậy vô luận như thế nào cũng không tốt.

Lúc Lăng Mộc Phong biết rõ Tịch Tây có thói quen mua bữa sáng cho Tịch Bắc hắn mặt không đổi sắc, nói ra lại tràn đầy lãnh ý, “Tốt xấu cũng mười tám tuổi rồi, cậu rốt cuộc là anh của nàng hay là vú em, nếu không lần tới tôi đến cửa hàng mua mấy túi tã giấy cho nàng?!”

Chính mình che chở em gái bị người vừa nói như vậy Tịch Tây đã khó chịu rồi, nhưng lại cũng không có phản bác hắn, bởi vì Tịch Bắc thật là quá được nuông chiều rồi.

Hiện tại còn muốn nói gì nữa nhưng Tịch Bắc miệng lại độngnhanh hơn, dẫn theo mùi vị đắt đỏ nói: “Tam ca, em đói bụng, em muốn ăn cơm Tây.”

Tịch Tây Nỗ lực ổn định xúc động chính mình muốn phát giận, ổn định thanh tuyến nói: “Bắc Bắc, em biết rõ anh căn bản sẽ không nấu ăn huống chi là cơm Tây? Hơn nữa tiệm cơm bây giờ vẫn còn đồ ăn, em buổi chiều cũng đầy tiết, cũng đừng có đi ra ngoài ăn, tới tới lui lui cũng mệt mỏi.”

“Em không ăn được mấy thứ đồ ăn cho heo đó, em muốn ăn cơm Tây!” Tịch Bắc trừng đôi mắt xinh đẹp, không hề nói lý: “Em cũng không muốn đi ra bên ngoài ăn!”

Cái gì gọi là đồ ăn cho heo, chính mình còn ăn hết hai năm đây này? Đầu càng long hết cả lên, Tịch Tây cảm thấy hôm nay thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vô lực mà nói: “Vậy em đến cùng muốn như thế nào?”

Tịch Bắc chu môi, đáng thương mà nói: “Em nghe nói Nhâm lão sư tay nghề rất tốt, nếu không…”

“Không được!” Tịch Tây khó được nghiêm túc nhìn thẳng vào em gái mình, muốn dùng phương thức phân rõ phải trái để cho nàng minh bạch thế gian đạo lí đối nhân xử thế, “Bắc Bắc, Nhâm lão sư công tác một buổi sáng cũng mệt mỏi rồi, chúng ta không thân chẳng quen, em đây là…”

“Em mặc kệ, em muốn ăn cơm Tây nàng làm!” Tịch Bắc che lỗ tai không nghe Tịch Tây khuyên bảo còn bốc đồng kết luận.

“Em nghĩ sao, người ta vì cái gì không nghỉ ngơi lại muốn làm cơm Tây cho em ăn, hả?!” Tịch Tây hậm hực hỏa khí trong ngực rốt cục dâng lên, đặt mông trên ghế sa lon mềm mại ngồi xuống, buổi sáng miệng vết thương bị hở truyền đến đau đớn khó có thể mở miệng, đau nhức lại để cho cậu khó chịu thanh âm vẻn vẹn tăng vọt lên.

“Nàng, nàng không phải thích anh sao, yêu cầu này…” Tịch Bắc thanh âm nhỏ lại.

“Em…!” Tịch Tây không dám tin, con ngươi đầy thất vọng, “Bắc Bắc, em đã mười tám tuổi vì cái gì còn muốn tùy hứng như vậy? Em biết rõ anh cùng Nhâm lão sư là không thể nào có tiến triển, em, em vậy mà còn muốn anh lợi dụng cảm tình của người khác?”

“Cái này có quan hệ gì!” Tịch Bắc bị mắng đến nổi cáu, lông trên người đều dựng đứng, cao giọng nói.”Nàng nên cao hứng mới đúng!”

“Tịch Bắc,em thử tùy hứng một lần xem!” Tịch Tây trừng mắt dựng thẳng mày, động tác khá lớn một phát đứng lên, duỗi dài cánh tay, duỗi ra ngón trỏ chỉ vào cửa ra vào lớn tiếng quát: “Hiện tại, lập tức đến tiệm cơm ăn cơm, bằng không thì chết đói kệ em!”

Tịch Bắc không dám tin, tiểu cô nương tức giận trong miệng toàn là trách móc, hai chân dậm xuống sàn, khóc sướt mướt chỉ vào Tịch Tây mắng rất lâu mới bằng lòng bỏ đi.

Nhìn cửa ra vào trống trơn, Tịch Tây hai tay che mặt, thở dài một hơi, chính mình chỉ là có chút nuông chiều em gái, lúc nào biến thành không thể nói lý, vì tư lợi nữa rồi?

Là cậu, quá mức dung túng nàng còn bị bực bội trong khống chế, làm tới mức cãi nhau thế này?

Mà Tịch Tây gặp mặt Lăng Mộc Phong sau đó đã là chuyện một tháng sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.