Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 31




Nói cho cùng Lăng Mộc Phong buổi chiều hôm đó vẫn không thể nào lập tức đem Tịch Tây xử lý, cũng không phải nói hắn đột nhiên có lương tâm phát hiện cường bạo một người thật thà như vậy là không đúng, mà là một cái điện báo bắt hắn phải rời đi.

Tịch Tây tâm lập tức thở dài một hơi, sau khi Lăng Mộc Phong đi được 10 phút rồi cậu vẫn còn che ngực gấp gáp hô hấp. Lại nói, sống 24 năm rồi đây là lần đầu tiên khẩn trương như vậy…

Cậu thiếu chút đã bị Lăng Mộc Phong cường áp, con mẹ nó chỉ cần nhớ tới cảnh vừa rồi hai người tay chân tiếp xúc, cái của nợ kia truyền đến độ ấm nóng bỏng cậu liền cả người không quen, khỏi phải nói từ mặt đến mũi chân đều là đỏ hết cả lên.

Bất quá Lăng Mộc Phong cũng không phải dạng vừa, hắn nói mượn ký túc xá của mình đến nấu đồ ăn bất quá là lấy cớ mà thôi, mục đích chính là làm thế nào để cho cậu cam tâm tình nguyện bị hắn áp!

Tịch Tây nghiến răng nghiến lợi cố gắng hồi tưởng đến hai người trong một tháng ở chung vô số lần càng nghĩ càng không ra tư vị, nếu như Lăng Mộc Phong không có nói ra cậu một mực không biết là giữa hai người ở chung có vấn đề gì, một tháng qua Lăng Mộc Phong cũng không có hành vi gì quá đáng, nhưng hiện tại hồi tưởng lại liền không giống với lúc trước, tiến dần từng bước, muốn chìa khóa, mua ghế sô pha, mua dép lê vân vân, đây không phải là hành vi chiếm lĩnh địa bàn sao? Lăng Mộc Phong nha quả thực tựu là một con cáo, chiêu này gọi là nước ấm nấu ếch xanh, dùng một tháng thời gian tính nhẫn nại đun nóng, đợi lúc cậu phát hiện không đúng thì đã nhảy ra ngoài không kịp chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bị ăn!

Đối với chuyện cùng Lăng Mộc Phong một chỗ Tịch Tây cảm thấy rất bình thường, hôm nay đột nhiên bị cường bách chính mình chỉ có thể bị hắn áp, cậu như thế nào tiếp thụ được?

Nói đi nói lại cậu cũng là thẳng nam, ước mơ chính là cuộc sống vợ hiền con xinh, nếu như cứ như vậy bị bẻ cong queo này hết thảy chẳng phải là công dã tràng? Hơn nữa… Tịch Tây nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, cái gì gọi là cậu cả đời này cũng chỉ có thể bị hắn Lăng Mộc Phong áp bị hắn thao ah, dựa vào cái quái gì cậu lại là người bị áp?!

Vấn đề này làm cho Tịch Tây trong nội tâm rất phẫn uất nhưng nghĩ đến Lăng Mộc Phong vừa rồi động tác cùng lực đạo áp chế mình dễ dàng cậu liền không nhịn được đánh một cái lạnh run…

Không! Tịch Tây trừng mắt, lòng đầy căm phẫn nắm chặt nắm đấm, lão ba nuôi cậu hơn hai mươi năm dễ dàng sao, cứ như vậy bị đè ép lão ba chẳng phải là xót con đến kêu giời kêu đất lên hay sao?!

Nhưng… Vấn đề quan trọng là bây giờ nên làm gì ni, tối nay là một đêm cuối cùng Lăng Mộc Phong tại S đại, đêm nay S đại tổ chức tiệc chia tay…

Không được, Tịch Tây tổng cảm giác mình phải làm cái gì đó mới được, cuối cùng nghĩ không ra nên làm cái gì cậu chỉ có thể lại một lần nữa chạy trốn…

Về phần trốn đi nơi nào?

Cậu ngày mai còn phải lên lớp ah, muốn đi xa một chút tất nhiên là không thể nào, cuối cùng cậu nghĩ mãi đành phải cầm theo chút tiền đến khách sạn gần đó tạm lánh, đứng ngồi không yên một ngày cũng trôi qua, nghĩ thầm chỉ cần hôm nay trôi qua cái gì cũng có thể xử lý được.

Nhưng là… Tịch Tây vẫn là không hiểu thủ trưởng đại nhân rồi…

Lăng Mộc Phong nhận được điện thoại là cấp trên gọi tới, nói là hơn mười xe tải quân đội hắn xin đã đến muốn hắn tới xử lý, đây là việc quan trọng hắn đương nhiên không thể không quản, cuối cùng triệu tập tất cả huynh đệ thông báo thời gian cụ thể rút quân về quân khu sau đó bận rộn bố trí xe trở về ký túc xá.

Hắn trở lại ký túc xá chuyện đầu tiên làm là ghi một phần cảm nhận của mình về đợt huấn luyện quân sự cùng vài phần báo cáo giao cho cấp trên, đến khi hắn bận rộn xong hết nhiệm vụ đã là tám giờ tối rồi, S đại tổ chức tiệc chia tay vào lúc 9h30, nhìn đồng hồ trên tường hắn dứt khoát không đến nữa.

Kỳ thật hắn tới đây công việc là tuần tra xem xét tiến độ huấn luyện quân sự còn có khảo sát quân sĩ trẻ chứ không có chính thức tham dự huấn luyện quân sự, đương nhiên cũng không có cùng sinh viên tiếp xúc nhiều, tự nhiên cũng là không có cảm tình gì mấy, nhưng buổi chiều nọ sinh viên gõ cửa phòng hắn đến tặng quà so với bất kỳ một cái nào huấn luyện viên nào đều nhiều hơn.

Khi thấy học sinh nữ chạy đến ký túc xá tặng quà Lăng Mộc Phong trong lòng tràn đầy hắc tuyến, trên mặt uy nghiêm bình tĩnh cự tuyệt, “Quân nhân không thể nhận lễ, thỉnh thứ lỗi.” Đương nhiên, cái này là nói thật, huấn luyện viên đều là tay không đến tay không về.

Không dự tiệc chia tay thời gian đương nhiên để trống, sau đó hắn nghĩ tới trường học, lần nữa ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, cuối cùng híp mắt, khóe môi tách ra một nụ cười như hoa.

Hắn nhìn một chút gian phòng của mình, đồ đạc bầy đặt vô cùng chỉnh tề, nhưng là không có đồ vật nào là của hắn, hắn lấy ra ba lô quân đội đem đồ đạc của mình cho vào sau đó kéo khoá xách ba lô rời khỏi.

Nhưng lúc hắn đi vào ký túc xá Tịch Tây bên trong tối như mực không có một bóng người, trong lòng hiện lên một cái khả năng, sau đó thầm hô một tiếng không tốt.

Mở đèn lên đem đồ đạc của mình để ra một góc, lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại đã thông rồi, nhưng là chờ thật lâu đều không có người tiếp, hắn tiếp tục gọi bên kia vậy mà trực tiếp từ chối!

Lăng Mộc Phong cười lạnh, ngẩng đầu nhìn bên ngoài sao lốm đốm đầy trời, trời đêm đen như mực, trầm ngâm nửa ngày quay sang ký túc xá của Khanh Khanh.

Sau đó không đến năm phút đồng hồ điện thoại Tịch Tây lần nữa bị người gọi tới, bên trên hiển thị chính là Nhâm Khanh Khanh, cậu nhìn điện thoại trong lòng hiện lên vô số loại khả năng, nhưng là sợ Nhâm Khanh Khanh thật sự gọi mình có việc gấp.

Nhận điện thoại Tịch Tây liền nhanh chóng ra khỏi tiệm ăn về trường học, Nhâm Khanh Khanh trong điện thoại nói tiệc chia tay cấp trên yêu cầu từng giáo viên cố vấn đều phải tới hội trường cùng huấn luyện viên chụp ảnh lưu niệm, hiện tại tiệc sắp kết thúc, nhân viên nhà trường thấy thiếu cậu muốn Nhâm Khanh Khanh thông tri một chút.

Liên quan đến trường học Tịch Tây không kịp ngẫm nghĩ nữa, tựu ba ba đi trở về, nhưng lúc cậu vừa bước vào cửa trường liền nghênh tiếp một gương mặt quen thuộc, nam tính đến khuynh đảo chúng sinh.

Khuôn mặt mang theo nụ cười đẹp đến mê hồn, nhưng lại tràn đầy lãnh ý!

Tịch Tây gương mặt màu tiểu mạch lập tức nhăn lại, sau đó còn chưa kịp làm ra cái động tác gì tay đã bị người bắt được, cậu muốn giật ra Lăng Mộc Phong lại nhe răng cười, “Tịch Tây em thật đúng là có tiền đồ ah, vậy mà lựa chọn trốn?! Lần đầu tiên gặp nhau em trốn thì cũng thôi đi, em con mẹ nó vậy mà lần này… còn dám trốn?!”

Lăng Mộc Phong bình thường kiềm chế cao, nhưng là hiện tại lá phổi đều bị làm cho tức điên rồi, chỉ kém vặn cổ người trước mắt này a, hầu hạ ăn uống một tháng kết quả vậy là chạy trốn! Tịch Tây lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ thú), hôm nay cũng đừng trách hắn độc ác!

Hắn mới vừa rồi còn nghĩ đến chính mình nếu như cứ như vậy ép buộc cậu tiếp nhận cũng không phải, ngay tại thời điểm đưa ra báo cáo thuận tiện đã muốn vài ngày nghỉ, muốn lại ở lại thêm vài ngày, khổ tâm của mình đều uổng phí sao?!

Hắn thừa nhận, hôm nay phát sinh hết thảy tuy nói là không trong dự liệu nhưng là hắn vẫn muốn làm, bởi vì hắn sớm đã tính toán hôm nay vô luận như thế nào giữa hai người cũng phải có một cái đột phá!

Nghĩ đến Tịch Tây buổi chiều hôm nay nằm dưới thân mình mặt đỏ như ráng chiều làm Lăng Mộc Phong đang viết báo cáo lúc cũng nhịn không được bật cười, viết báo cáo mà toàn thân lại khô nóng, nhưng hắn nhịn.

Quay đầu lại thấy Tịch Tây nhăn mặt, Lăng Mộc Phong mềm lòng, nếu có người muốn hỏi hắn nhiều người như vậy không nhìn trúng làm sao lại vừa ý một Tịch Tây dung mạo bình thường hắn thật đúng là không biết nguyên nhân, chỉ có thể nói ngoài Tịch Tây không ai có thể vừa mắt hắn.

Hắn là quân nhân đời thứ ba, gia gia từng là Tổng tư lệnh, ba mặc dù không tòng quân lại chính là thị trưởng A thị, anh họ là cục trưởng cục thuế S thị, mà mình cũng xem như người có chút địa vị, người đẹp tốt tính đã từng thấy quá nhiều, nhưng là từng ấy năm tới nay hắn cũng chưa từng vừa ý bất kỳ một người nào, bình thường đều là gặp mặt vài lần quay người liền quên, mà Tịch Tây là một người duy nhất qua nhiều năm như vậy hắn đặt vào mắt, rất hợp khẩu vị hắn, khiến hắn không thể quên.

Mà vấn đề mình có phải đồng tính luyến hay không Lăng Mộc Phong mình cũng không rõ ràng lắm, mười sáu tuổi cùng với nữ giới đã có lần đầu tiên, về sau bình quân một tháng đều làm mấy lần, nhưng sau khi tòng quân thì ít đi chỉ có trở lại S thị mới có thể thỉnh thoảng nổi lên khát vọng.

Có người nói trong quân khu một năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền, nhưng hắn vẫn không có cảm giác này, trong quân đội đương nhiên cũng có nữ binh cũng có nói chuyện yêu đương, hắn không có cái tâm tư kia cũng không có gì xúc động cùng khát vọng.

Vừa rồi khát vọng đối với Tịch Tây ngược lại là vội vàng mà kịch liệt, hắn vì thế tâm tình rất sảng khoái, cả người tràn đầy cảm giác thoả mãn.

Đừng nhìn Tịch Tây người nam nhân này thành thành thật thật thường thường phàm phàm, nhưng cậu cười cũng rất có hương vị, tối thiểu có thể làm cho hắn thất thần, cậu mặc dù bình thường nhưng là trong đám người lại có thể khiến cho hắn nhìn trúng, không cần tìm kiếm.

Hơn nữa, cùng cậu một chỗ thật sự rất thoải mái, không có áp lực không có phiền lòng, nhìn cậu trung thực ba ba đã cảm thấy tâm tình sảng khoái. Đương nhiên, có thể mặc hắn tùy chỗ chèn ép vậy thì càng tốt rồi. (Editor: Ông lưu manh -_-)

Hơn nữa, cậu là người đầu tiên hắn gặp qua một lần liền ấn tượng sâu đậm, mặc dù hai người lần đầu tiên gặp mặt cũng không gọi là thoải mái, nhưng là Lăng Mộc Phong lại như thế nào cũng quên không được gương mặt màu tiểu mạch của Tịch Tây.

Tại S đại gặp được cậu là một chuyện ngoài ý muốn, lại để cho hắn cảm thấy thú vị ngoài ý muốn, sau đó muốn cùng cậu phát triển cũng là chuyện trong dự liệu, hắn tuyệt không bối rối, hắn muốn chính là thận trọng từng bước.

Hiện tại, hắn đương nhiên không thể để cho cậu cho chạy thoát, chính mình giăng lưới khắp nơi còn chưa có thu hồi lại đâu!

“Lăng, Lăng Mộc Phong ah, có việc hảo hảo nói, lôi lôi kéo kéo như vậy rất khó coi ah…” Một đường trầm mặc trở lại ký túc xá gặp rất nhiều giáo viên Tịch Tây mặt liền cứng đờ lại rồi, khóc không ra nước mắt.

Lăng Mộc Phong quay đầu lại liếc một cái lạnh buốt, phiết môi, giọng mỉa mai nói: “Nguyên lai em cũng hiểu được cái này gọi là khó coi ah.” Trước đó hắn đến ký túc xá của Khanh Khanh nói rõ ràng nguyên do muốn Nhâm Khanh Khanh thay hắn gọi điện thoại sắc mặt của hắn cũng dễ nhìn sao?

Tịch Tây kinh ngạc há miệng, trong nội tâm ủy khuất, quả muốn tự hỏi mình rốt cuộc lúc nào cùng Lăng Mộc Phong nói như thế ah?

Lăng Mộc Phong kéo Tịch Tây đi đến thang máy, đồng tử Tịch Tây liền co lại một chút, sau đó thừa dịp Lăng Mộc Phong phân tâm ấn phím cậu dùng sức giãy ra khỏi tay Lăng Mộc Phong miệng vừa nói: “Tôi đi thang lầu.” Sau đó rất nhanh chạy đến chỗ thang lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.