Báo Cáo Ký Chủ, Ngài Đã Bị Công Lược!

Chương 20: Cái này Quân Thiếu ta che lên 19




Editor : Yume0000

Chờ Tịch Anh tắm rửa xong, an an nhàn nhàn nằm trên giường đồng thời không tim không phổi ngủ sau một giờ, Cố Phạm Đình mới cẩn thận một chút đẩy cửa phòng đi tới.

Giờ phút này hắn, nào có chỗ nào giống ở chiến trường bày mưu nghĩ kế, lãnh huyết tư lệnh chỉ huy tác chiến, nhất định chỉ là một tiểu hỏa tử ngây ngô mới biết yêu.

Hắn nhẹ nhàng từng bước đi tới bên giường, sợ tiếng bước chân của mình đánh thức tiểu thiếu nữ ngọt ngào đang ngủ này.

Năm nay Lam Thấm 22 ở trong mắt người đã 28 tuổi như Cố Phạm Đình, còn không phải là tiểu thiếu nữ sao.

Ý nghĩ này khiến hắn muốn vò ngực, muốn ôm tiểu thiếu nữ trong lòng .

Có lẽ cảm thấy như thế cúi nhìn Tịch Anh quá mệt mỏi, Cố Phạm Đình chưa bao giờ đối với bất kỳ người khác cong hai đầu gối, cứ như vậy mà ngồi quỳ chân ở giường bên.

Chỉ vì có thể rút ngắn khoảng cách ngắm nhìn nhan sắc khi ngủ của Tịch Anh.

Người trước mắt lông mi cong vểnh, tựa như một nút dừng trên đôi mắt hồ điệp, bất cứ lúc nào cũng sẽ vỗ cánh bay. 

Da dẻ cô trơn nhẵn thoạt nhìn như sữa bò khiến Cố Phạm Đình ngạc nhiên kỳ lạ sau khi nhìn, còn có loại xúc động muốn dùng ngón tay chọt chọt.

Nhưng hắn đành nhịn xuống cảm giác kích động này.

Hắn không muốn làm Tịch Anh đánh thức.

Nhìn một chút, trong lòng Cố Phạm Đình chậm rãi tràn ra một loại tư vị chua chua ngọt ngọt, khóe miệng cũng kìm lòng không được hơi hơi nhếch lên.

Đây chính là cảm giác khi yêu sao?

Chỉ cần có thể nhìn gặp người mình thích, tâm tình liền vô cùng vui vẻ, giống như là chiếm được thứ thỏa mãn lớn lao nhất.

Khóe miệng sẽ ngăn không được giương lên, bởi vì không chỉ có thể thấy được cô, mà còn có thể hô hấp cùng một vùng thế giới không khí với cô. (what the...!?)

Nghe cô kéo dài tiết tấu hít thở, giống như một bài hát ru con hay nhất, trong lòng mang theo ngọt ngào cùng thỏa mãn, cứ như vậy chìm vào mộng đẹp.

...

Sáng sớm hôm sau, Cố Phạm Đình là bị một đạo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đến tỉnh.

Chợt mở mắt, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm lại nguy hiểm khóa chặt người trước mặt.

Nhưng mà, một cái chớp mắt tiếp theo, ánh mắt hắn chuyển thành lưu luyến dịu dàng.

"Lam Lam, sớm." Khí khái hào hùng trên mặt cong cong, hắn ngồi xếp bằng hướng về phía trên giường nhìn chằm chằm cô gái trước mặt nói nói.

Xong chào hỏi, Cố Phạm Đình mới phát hiện tối hôm qua hắn cứ vậy mà ngồi quỳ chân bên giường, nằm lỳ trên giường ngủ thiếp đi.

"Sớm." Vì 1% còn lại, vì thắng lợi, Tịch Anh vẫn là cùng hắn lên tiếng chào hỏi.

Cố Phạm Đình vừa chuẩn bị nói tiếp chút gì thì điện thoại.

Mắt hắn sau khi nhìn tin báo trên điện thoại, khí thế quân người lập tức quẩn quanh toàn thân.

"Là, ừ, tôi đã biết, sau hai mươi phút tại phòng làm việc gặp tôi."

Nghe hắn nói, có vẻ là có việc muốn rời khỏi.

Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, Cố Phạm Đình rất xin lỗi nói: "Lam Lam, tôi phải về bộ tư lệnh, có một số việc phải xử lý."

"Ừ." Thái độ Tịch Anh nhàn nhạt.

Cố Phạm Đình đối điều này cũng không giận, lấy thế nhanh như chớp không kịp để cô dùng tay che mà hôn trộm lên khuôn mặt cô, rời phòng.

Tịch Anh ngồi xếp bằng trên giường, sau một lúc lâu, mới đưa tay sờ lên gò má bị hôn của mình.

Nơi đó, hình như hơi nóng.

...

Tịch Anh lần nữa tiến về khoáng khu.

Tiểu Ức Ức gấp đến độ muốn ngồi trên lò lửa, đơn giản là không biết nên làm gì!

Tâm kí chủ chẳng lẽ làm bằng bàn thạch à, vì cái gì lạnh lùng như vậy!

Dạng cực phẩm Cố Phạm Đình này còn không có cách nào làm nóng tâm cô, cô còn có phải là phụ nữ hay không a!

Không phải đã cùng phòng chung giường sao, làm sao một chút độ thiện cảm đều không có!

Ngay khi thời điểm Tiểu Ức Ức đang một mặt cấp bách, nó nghe thấy một giọng nam trào phúng khinh miệt.

"Rác rưởi."

Tiểu Ức Ức còn chưa kịp phản ứng, thì đã có cảm giác kí chủ đụng xe.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.