Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 69: Tiền trần




Tạ Phỉ không cố kỵ gây khó chịu với Tạ Nghiêu, hắn biết chương trình sẽ cắt bỏ đoạn này, dẫu sao, hắn là một bên tài trợ mà.

Cũng bởi vì thái độ của hắn mà tất cả mọi người đều nhớ lại quan hệ vi diệu giữa Tạ Phỉ và Tạ Nghiêu, trao đổi ánh mắt với nhau, hoặc đồng tình, hoặc lúng túng, cũng có mong đợi xem náo nhiệt.

Mà Tạ Nghiêu quỳ dưới đất đỏ tím cả mặt, chỉ cảm thấy chưa bao giờ xấu hổ như vậy, hắn ta lại quỳ xuống với Tạ Phỉ? Dù lúc trước co quắp gào thét trước mặt bao người, cũng không bằng một phần vạn sỉ nhục giờ phút này! Đúng rồi, lần trước mất khống chế cũng là sau khi thấy Tạ Phỉ, nhớ lại cảm giác bị áp bách không thở nổi vừa rồi, Tạ Nghiêu ngạc nhiên, chẳng lẽ Tạ Phỉ thật sự có thể khắc chế năng lực thần bí của hắn ta?

Hắn ta bỗng thấy do dự có nên tiếp tục kế hoạch hay không, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ: “Trời, tư thế quỳ thật là tiêu chuẩn.”

Tạ Nghiêu không thể khống chế biểu tình, hung tợn lườm qua, thấy Giản Y Y đang cười trên sự đau khổ của người khác, không tránh né nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

“Tạm được.” Úc Ly đột nhiên lên tiếng.

Giản Y Y kinh ngạc nhìn y một cái, lại thấy Úc Ly đang nhìn chằm chằm Tạ Phỉ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Đương nhiên Tạ Nghiêu cũng nghe thấy, năm ngón tay chống trên đất siết chặt, ủy khuất xen lẫn cùng ác ý trong lồng ngực, cảm giác với người đã từng là thần tượng như Úc Ly cực kì phức tạp, nhưng cuối cùng, tầm mắt của hắn ta rơi vào trên người Tạ Phỉ đang cười, do dự vừa sinh ra cũng tiêu tán trong nháy mắt. Hắn ta đã không phải là hắn ta của ban đầu rồi, được người thần bí hướng dẫn, thậm chí hắn ta có thể chống lại lực tín ngưỡng cắn trả, mà nếu Tạ Phỉ thật sự lợi hại như vậy, vì sao chỉ có thể ở lại trong thôn chứ không trả thù hắn ta, đoạt lại Tạ gia, cho dù khách sạn có kinh doanh khá hơn nữa, cũng sao hơn được sản nghiệp hơn trăm triệu của Tạ thị?

Chỉ cần có thể bắt được thứ gắn với Tạ Phỉ làm vật phẩm nguyền rủa, người này sẽ không còn là uy hiếp nữa!

Tạ Nghiêu rũ mắt, che lại sát ý đáy mắt, muốn đứng lên nhưng lại cảm giác cả người nặng trịch, ngược lại nằm bò trên đất, xương sống giống như bị mười triệu cây kim châm đau, đau đến mức tóc gáy dựng đứng, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh.

Thấy Tạ Nghiêu không bò dậy nổi, các khách quý rốt cuộc nhận ra không đúng, đang chuẩn bị tiến lên đỡ, liền bị trợ lý của Tạ Nghiêu đẩy ra.

“Nghiêu Nghiêu!” Trợ lý vọt tới bên cạnh Tạ Nghiêu, đỡ lấy cánh tay hắn ta.

Tạ Nghiêu cảm giác đau đớn như yếu đi không ít, dưới sự giúp đỡ của trợ lý, hắn ta chịu đựng khó chịu đứng thẳng người.

“Tiểu Tạ à, có phải quá mệt mỏi không, có muốn nghỉ ngơi một lúc không?” Đạo diễn đi tới dàn xếp.

Tạ Nghiêu cười một tiếng yếu ớt, “Cảm ơn đạo diễn Trương, cháu không sao, không cần vì cháu mà làm chậm trễ tiến độ.”

Trong mắt đạo diễn lộ ra mấy phần hài lòng, vỗ vỗ bả vai hắn ta, “Không tệ, người tuổi trẻ có thể chịu được cực khổ, đi, chúng ta đi vào trước.”

Đoàn người đi tới phòng khách khách sạn, ngay cả các minh tinh kiến thức rộng cũng phải thán phục trước phong cách sang trọng hoa lệ trước mắt — sắc thái hài hòa, không gian tinh xảo, lại có đặc sắc rõ ràng.

Mấy người quay phim quay một lát dưới sự sắp xếp của đạo diễn dưới, Tạ Phỉ thì ôm một cái hộp đi tới trước mặt mọi người.

“Bây giờ tôi sẽ công bố nhiệm vụ mới.” Đối mặt với một đám ống kính, Tạ Phỉ vẫn tự nhiên hào phóng như cũ, nụ cười không có sơ hở nào để tấn công: “Trong cái hộp trước mặt tôi có 50 quả cầu nhỏ, mỗi quả cầu giấu quốc kỳ của những quốc gia khác nhau, mọi người rút được quốc kỳ của nước nào, sẽ phải nấu đặc sản của nước đó, và phải ăn hết. Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, một khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được lấy được manh mối liên quan đến phân đoạn trinh thám ngày mai, tốc độ càng nhanh sẽ nắm giữ được manh mối càng quan trọng…”

Có khách quý nói: “Nhỡ may rút được một vài quốc gia mình không biết tên, sao chúng tôi biết nó có đặc sản gì?”

“Đúng vậy, có vài quốc gia có rất nhiều đặc sản, chẳng lẽ phải làm hết?”

Tạ Phỉ chỉ nhân viên làm việc gần đó, cười nói: “Hỏi bọn họ đó, nhân viên khách sạn phân tán ở các nơi, quầy rượu, phòng yoga, hồ bơi, phòng tập gym đều có bóng người bọn họ. Trên người mỗi nhân viên có đeo dấu hiệu của mỗi quốc gia, nhưng giấu đi phần chi tiết, chỉ cần mọi người tìm đúng người, có thể có được công thức nấu ăn.”

Các khách quý đã hiểu, rối rít tiến lên rút quả cầu nhỏ, Tạ Nghiêu sợ bị bêu xấu lần nữa, để cho trợ lý nâng hắn ta tiến lên.

Càng đến gần Tạ Phỉ, hai chân hắn ta lại càng nặng nề, chỉ có thể dồn trọng lực toàn thân lên người trợ lý, khó khăn rút ra một quả cầu.

Trong quả cầu có một lá cờ đỏ xanh đan xen, giữa lá cờ có hình ảnh huy chương vũ khí và cây cọ, nhưng vô cùng xa lạ.

Tạ Phỉ vừa thấy liền cười, “Chúc mừng, đặc sản của quốc gia này rất đơn giản, coi như là một loại đơn giản nhất.”

Tạ Nghiêu không thấy bất ngờ khi có thể rút được thứ tốt nhất, nhưng luôn cảm thấy Tạ Phỉ không có ý tốt, hắn ta qua loa lấy lệ cười một tiếng, ám chỉ trợ lý đỡ hắn ta rời đi, quan sát nhân viên làm việc bốn phía, định tìm được người có lá cờ tương ứng.

Nhưng chờ tất cả mọi người đều lấy được công thức nấu ăn, vào phòng bếp nấu, Tạ Nghiêu vẫn giống như con ruồi không đầu tán loạn bốn phía. Đạo diễn chờ không nổi, len lén nhắc nhở, Tạ Nghiêu mới phát hiện người hắn ta muốn tìm ngay trong phòng yến hội, nhưng hắn ta đã đi qua nhiều lần, mà lại không nhận ra như bị quỷ chặn đường vậy.

Kỳ quái, là Tạ Phỉ làm cái gì sao?

Tạ Nghiêu nhíu mày, không có chút đầu mối nào.

Hắn ta hít sâu một cái, đi tới trước mặt nhân viên, từ trong miệng đối phương biết được câu trả lời, rốt cuộc đã hiểu thâm ý trong nụ cười của Tạ Phỉ.

Quốc kỳ là của nước Haiti, một quốc gia châu Phi, bởi vì thiếu thốn, nên mới sinh ra một loại đặc sản — dùng đất vàng, muối và dầu ăn hơ khô thành bánh đất vàng.

Chế tạo đúng là đơn giản, nhưng cũng có nghĩa là hắn ta phải ăn đất.

Mặt Tạ Nghiêu xanh mét, không biết trong đất có bao nhiêu vi khuẩn và ký sinh trùng đâu!

Nhưng hắn ta có thể làm sao được, dưới ống kính, hắn ta chỉ có thể nặn ra nụ cười, cố làm vẻ hài lòng tự giễu: “Không ngờ chưa đến double 11(*) mà mình đã phải ăn trải nghiệm ăn đất trước rồi.”

(*) 11/11: Ngày độc thân, ngày lễ mua sắm lớn nhất ở Trung Quốc.

Tạ Nghiêu hoàn thành bánh đất vàng trong tiếng cười của các vị khách quý, nhưng không biết là đất có sạch sẽ không, hay là dạ dày của hắn ta không thể chịu đựng được, không lâu sau đã cảm thấy đau bụng, trở về phòng do chương trình sắp xếp thì bắt đầu nôn và tiêu chảy, khiến trợ lý sợ hãi muốn đưa hắn ta đi bệnh viện.

“Không đi, cậu mua thuốc cho tôi là được.” Tạ Nghiêu quả quyết cự tuyệt, giữ vững muốn quay xong, hắn ta còn chưa lấy được vật tùy thân của Tạ Phỉ, làm sao có thể đi?

Ngay khi Tạ Nghiêu chịu đủ hành hạ, Tạ Phỉ lặng lẽ đi tới phòng Úc Ly.

Khách sạn xây dựa vào núi, tọa lạc ở trên mây mù, cách xa thế tục trần ồn ào, chỗ ở của mỗi vị khách quý đều là phòng VIP, nhưng Úc Ly còn có một phòng riêng trong khách sạn, có thể nhìn được toàn cảnh thôn Tịch Ninh phía xa.

“Ca, buổi chiều Tạ Nghiêu làm sao vậy, thấy em là quỳ.” Tạ Phỉ nghĩ đến cảnh tượng kia liền cười, “Cuối cùng còn rút phải bánh đất vàng, không phải hắn ta là cẩm lý sao, xui xẻo như vậy?”

Úc Ly bận rộn một ngày, lúc này vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, y cầm máy sấy cắm điện, vẻ mặt khinh thường, “Cẩm lý cái gì, có vảy rồng áp chế, đương nhiên phải lạy rồi.”

Tạ Phỉ ngẩn ra: “Nhưng lúc trước đi hoạt động gặp hắn ta, không phải còn rất tốt sao?”

“Lúc đó nghịch lân bên trong cơ thể em vừa mới hiện ra.” Úc Ly chậm rãi giải thích rõ: “Bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, nghịch lân không ngừng tu bổ, giống như mài dao vậy, uy lực tăng mạnh. Bình thường không có ảnh hưởng gì, nhưng em ghét hắn ta, trong lúc vô tình thả ra uy áp đã khiến hắn ta ăn đủ.”

“Tu bổ?” Tạ Phỉ theo bản năng sờ cổ, “Nghịch lân vốn có vấn đề gì sao?”

“Nghịch lân rời đi bản thể lâu như vậy, mặc dù có linh chủng ân cần săn sóc, cũng khó tránh khỏi xuất hiện vết nứt.” Úc Ly vừa cúi đầu vừa nói.

“Vậy tu bổ xong thì như thế nào?”

Úc Ly hơi ngừng, “Sửa đổi thân thể em.”

“Chẳng lẽ em sẽ thành yêu?”

Tạ Phỉ cả kinh, sau đó lại hưng phấn, nếu như trước kia biết mình có thể sẽ thành yêu, chắc hẳn rất bị đả kích, nhưng sau khi trải qua nhiều như vậy rồi, cộng thêm người mình thích cũng là thuần yêu, tâm trạng đã sớm biến đổi.

“Chẳng lẽ em còn có thể hóa rồng?”

“Còn có thể bay?”

Vẻ mặt Úc Ly vốn nhàn nhạt, nghe Tạ Phỉ hỏi một đống vấn đề mới giễu cợt nói: “Như vậy mà em đã mừng rỡ, tầm nhìn không khỏi quá hẹp.”

“Đương nhiên em phải mừng rỡ rồi! Biến thành yêu thì đồng nghĩa với việc có thể trường sinh bất lão cùng ca ca, sẽ có thể bầu bạn với anh mãi.” Tạ Phỉ ra vẻ thông thạo: “Em biết, cho dù em chết, anh cũng có biện pháp để cho em sống lại, hoặc là tìm được em chuyển thế, nhưng không chết vẫn tốt hơn mà.”

Thấy Úc Ly lộ vẻ xúc động, Tạ Phỉ cười hì hì nói: “Nhưng em cũng rất mong đợi anh giúp em mở nhãn giới.”

Úc Ly buông máy sấy xuống, bỏ dở nửa mái tóc ướt, ngoắc ngoắc tay với hắn.

Chờ Tạ Phỉ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, Úc Ly giơ tay lên sờ cổ hắn, còn chưa chạm vào, cả người Tạ Phỉ đã nổi da gà.

Nhưng Tạ Phỉ cũng không né tránh, mà chịu đựng động tác của Úc Ly, cho đến khi đối phương điểm ngón tay lên yết hầu hắn: “Nghịch lân, phong ấn toàn bộ trí nhớ của hắn.”

“Nghịch lân, phong ấn toàn bộ trí nhớ của ta.”

Trong mộng, lúc Canh Thần tặng nghịch lân cho Úc Ly, đã nói như vậy.

Tạ Phỉ ôm lấy Úc Ly chìm vào giấc ngủ, nằm mơ thấy một màn đã từng thấy qua, chỉ là trong đoạn trước giấc mơ đó, Canh Thần ở trong một đại điện rộng lớn nguy nga.

Trong điện có một hài cốt to lớn, nhìn hình dáng có vẻ cũng là một con rồng, mà Canh Thần thì quỳ xuống trước hài cốt, nhỏ bé giống như con kiến.

Hắn nhắm nghiền hai mắt, sau lưng có vô số ánh sao lóe lên, sắp hàng thành tổ hợp các loại phù văn quỷ bí huyền diệu, một ngôi sao đỏ hạ từ trên trời xuống, quỹ đạo như vết thương nhuốm máu.

Canh Thần đột nhiên mở mắt, nằm sấp xuống đất dập đầu: “Đa tạ Long Tổ, đệ tử đã hiểu.”

Hình ảnh chuyển một cái, giống như điện ảnh đổi góc quay, Canh Thần đã tới đến một tòa sơn điện màu xanh.

Giống giấc mơ khi trước như đúc, Úc Ly phát hiện Canh Thần lẻn vào trong mộng y, rất tức giận, mà Canh Thần vì dỗ y đã đưa cho y một mảnh nghịch lân duy nhất.

Chẳng qua là lần này, Tạ Phỉ cũng không trực tiếp tỉnh lại, hắn thấy được cảnh tiếp theo trong mơ.

Khi nghe nói nghịch lân phong ấn toàn bộ trí nhớ của Canh Thần, Úc Ly bĩu môi, “Ta lại không có ý rình rập trí nhớ của ngươi.”

Canh Thần cười nói: “Ngươi muốn xem cũng không được, trí nhớ của ta, chỉ có ta mới được nhìn.”

Úc Ly ngẩn ngơ, ngay sau đó cả giận nói: “Vậy ngươi đưa ta làm gì!”

“A Ly không muốn thì thôi.”

“Đừng hòng!” Úc Ly giấu hộp gỗ ở phía sau, đột nhiên nhíu mày: “Vì sao ngươi phải phong ấn trí nhớ?”

Canh Thần cũng không đáp lại, mà nói: “A Ly, tới đây.”

Úc Ly do dự một chút, phòng bị tiến lên, ngồi xuống trước mặt Canh Thần. Canh Thần tháo trâm trúc của y xuống, lấy ngón tay làm lược, chải tóc cho thiếu niên.

Đến khi cài trâm xong, Canh Thần nhẹ phẩy qua một huyệt vị của Úc Ly, người sau chìm vào giấc ngủ, lúc này Canh Thần biến mất.

Sau đó, vô số hình ảnh lẻ tẻ lướt qua như tia sáng, có lũ lụt tàn phá, có giao long làm ác, có một người tên “Vũ”(*) dẫn nhân tộc thống trị lũ lụt, còn có một hắc long mọc hai cánh tách rời bản thân trong trời long đất lở, núi lở nước tràn, lấy đuôi hoa đất thành sông, lấy thần hồn làm núi vững chắc.

(*) Hạ Vũ, thường được gọi Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại thời Trung Hoa cổ đại. Theo truyền thuyết, vua Vũ là vị vua đầu tiên của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, ông được nhớ tới nhiều nhất với tư cách là người đã có công phát triển kỹ thuật trị thủy chinh phục các sông ngòi Trung Quốc.

Khi lũ lụt lắng xuống, người trị thủy vang danh thiên cổ.

Thế gian lại không còn Ứng Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.