Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 5: Anh hùng cứu mỹ nhân




“Biên bản hội nghị?”

Trước sân khách sạn, Úc Ly xem qua mấy trang chữ viết ghép vần trên ipad, vẫn rất khó tin: “Hắn có thể sai khiến được Ngân Túc?”

Đừng thấy Ngân Túc luôn có vẻ chân chó trước mặt y, trước nay vẫn rất khinh thường người ngoài.

“Sai bảo được mà.” A Phúc lười biếng đùa bỡn một sợi tóc mái màu tím rũ xuống trên trán, “Ngân Túc rất tích cực, còn chủ động cầu vuốt ve.”

“…” Úc Ly thấp giọng phỉ nhổ, “Đồ không biết cố gắng, ngu ngốc bị sắc đẹp mê hoặc!”

Bỗng nhiên, Úc Ly như có cảm giác mà ngẩng đầu.

Trong biển nắng, ngu ngốc trong miệng y đang bay nhanh tới, đảo mắt đã vọt tới gần.

Tốc độ của Ngân Túc quá nhanh, không kịp thu thế, đâm thẳng vào trong ngực chủ nhân.

Úc Ly rên lên một tiếng tiếp lấy nó, đang muốn dạy dỗ, liền nghe Ngân Túc kêu tiếng lên chói tai. Vẻ mặt y thay đổi, nghiêm nghị chất vấn: “Bị chặn ở chỗ nào?”

Sau khi Ngân Túc chỉ rõ phương hướng, Úc Ly vội vàng ném nó cho A Phúc, lắc người một cái vọt ra khỏi sân.

Cũng trong lúc đó, trấn Thiệu Dương.

Bên trong con hẻm chật hẹp là cảnh tượng hỗn loạn – xe ba gác đổ xuống đất, chậu hoa và đống đồ lặt vặt trên đó cũng rơi vãi khắp nơi, mấy tên côn đồ sưng mặt sưng mũi, nằm ngổn ngang, tiếng rên rỉ thi nhau vang lên.

Mà tiếng kêu nhất thê lương, không phải gã đầu trọc thì là ai.

“Đại ca, buổi dạy học thành ngữ của tôi có thú vị không?” Tạ Phỉ đứng ở bên cạnh gã đầu trong, trong tay cầm một cọng cỏ vừa nhặt được, đâm đâm lên cái mặt sưng thành đầu heo của đối phương.

Gã đầu trọc sợ hãi, thở “phì phò”.

“Còn dám chặn đường tôi không?”

Gã đầu trọc đầy vẻ tuyệt vọng, lấy ánh mắt cầu xin tha thứ.

“Có muốn tôi thả anh không?”

Gã đầu trọc dùng sức gật đầu.

“Được rồi.”

Tạ Phỉ dễ nói chuyện ngoài dự đoán của mọi người, hắn chống đầu gối đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đám bại tướng dưới tay. Bóng tối ngược sáng làm mờ đi vẻ mặt hắn, cũng đầu thời chiếu lên trên người gã đầu trọc, trở thành khói mù không thể tan trong lòng người sau.

Lấy tầm nhìn của gã đầu trọc, chỉ có thể nhìn thấy đường cong đẹp đẽ ở cằm Tạ Phỉ, cùng với đôi môi nhẹ nhàng khép mở.

Tim gã co rút một cái, có loại cảm giác khủng hoảng tương tự với mất trọng lực, tựa như một giây kế sẽ nghe được nguyền rủa đến từ tà thần.

Nhưng Tạ Phỉ chỉ hỏi: “Có tiền không?”

Gã đầu trọc: “…”

“Mấy người vừa quấy rối người ở đây, dọa bọn họ không dám ra cửa, không chừng còn lỡ mất việc chính.” Tạ Phỉ tùy ý chỉ một cánh cửa phòng đóng chặt, cực kì chính khí: “Hơn nữa mấy người đập vỡ nhiều chậu cây như vậy, phá hỏng cảnh vật nghiêm trọng, các chẳng lẽ không nên bồi thường sao?”

Gã đầu trọc: “…”

Ai cũng không ngờ tới, một trận đánh nhau, đến cuối cùng lại thành náo nhiệt.

Tạ Phỉ đốc thúc bọn côn đồ bồi thường tiền cho từng nhà, thu hoạch không ít sự tán dương và tiếng vỗ tay đến từ quần chúng nhân dân.

Trước khi đi, Tạ Phỉ còn không quên có lòng tốt nhắc nhở: “Lát nữa đại ca nhớ thu rác nha, bây giờ vừa mới bắt đầu phân loại rác, đang quản nghiêm lắm đó, làm loạn sẽ bị phạt tiền đấy.”

Đồng chí Tạ tự nhận là công dân tốt xã hội chủ nghĩa dựng xe ba gác dậy, trong ánh mắt vừa vui mừng lại nói khó nói hết của bọn côn đồ, quan tâm hỏi một câu: “Biết cách phân loại rác chứ?”

“Biết, chúng tôi sẽ làm ngay!” Đám côn đồ gật đầu như gà con mổ thóc, kêu lên như đọc thuộc lòng: “Là khô hay là ướt, để cho heo ăn thử, ăn một lần liền biết.”

Tạ Phỉ rốt cuộc cũng yên tâm, chậm rãi đạp ra khỏi hẻm nhỏ.

Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại không thể không dừng lại.

“Úc tiên sinh?” Tạ Phỉ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười lên: “Anh bị sao vậy?”

Úc Ly trước mặt vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, nhưng lại không hề hài hòa đạp một chiếc xe đạp nữ, chân chống xuống đất còn không duỗi thẳng được. Khuôn mặt trước sau như một của đối phương đỏ ửng, chóp mũi còn rịn mồ hôi, mặc dù không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, nhưng đúng là có chút chật vật.

“Cậu lại làm sao nữa?” Úc Ly tức giận chất vấn: “Không phải là bị chặn sao?”

“Là Ngân Túc báo tin?” Tạ Phỉ đoán một cái liền trúng, lòng nói khó trách sau đó không thấy bóng dáng nó, “Không có chuyện gì, ngẫu nhiên gặp đám côn đồ hôm qua tới khách sạn quấy rối, ừm… Anh hẳn biết sự chuyện kia chứ nhỉ?”

Đương nhiên là Úc Ly biết, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng, nếu như Tương Phi và A Phúc ngay cả một đám côn đồ đầu đường cũng không đối phó được, đã sớm bị đuổi khỏi yêu tịch rồi.

Nhưng Tạ Phỉ lại khác, Tạ Phỉ chỉ là một thiếu niên loài người yếu đuối, sức lực kém cỏi.

“Tôi đánh bọn họ một trận rồi.” Thiếu niên yếu đuối nói như vậy.

“…”

Úc Ly cẩn thận đánh giá Tạ Phỉ, thấy đối phương trừ áo hơi nhăn, khóe miệng còn có khối máu nhỏ ứ đọng thì tất cả đều hoàn hảo, y không thể không tin.

Chuyện phát triển ra ngoài dự đoán của y, cũng chưa để y suy nghĩ nhiều, liền nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng vang “tanh tách”. Úc Ly quay đầu nhìn lại, đối diện bên đường có mấy cô gái trẻ tuổi đang hưng phấn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía y, một người trong đó còn lấy điện thoại ra chụp.

Y nhíu mày một cái, hai tay xoay đầu xe, chân dài dùng lực đạp bàn đạp, xe đạp trong nháy mắt trượt ra một khoảng cách, Úc Ly cũng không quay đầu lại nói: “Đi mau!”

Mặc dù Tạ Phỉ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn đạp xe ba gác đuổi theo, sau lưng bỗng nhiên vang lên những tiếng hét chói tai cao tám quãng —

“A! Là Úc Ly!”

“Ở đâu ở đâu? Thật sự là anh sao?”

“Các chị em mau đuổi theo! Xông lên!”

Âm thanh huyên náo theo gió lọt vào trong tai, Úc Ly và Tạ Phỉ một trước một sau quẹo vào ngõ hẻm gần đó, thoáng cái đã mất bóng.

Chừng mười phút sau, Úc Ly đứng bên cạnh thùng rác trong hẻm, chịu đựng mùi chua thối dặn dò: “Ê, đi mua cho tôi một cái mũ chìa, thêm một cái kính đen nữa.”

Tạ Phỉ vừa trải qua việc kia, cũng đã có suy đoán: “Anh là minh tinh hả?”

Úc Ly nhàn nhạt “ừ”, giả bộ vô tình dùng cổ áo quạt gió, chỉ là mi mắt ướt mồ hôi đã tiết lộ mấy phần tâm trạng khác.

Tạ Phỉ bắt được một cảm giác quen thuộc vi diệu từ đó, suy nghĩ kỹ một chút, chắc là giống với lúc Ngân Túc khoe khoang nó biết gõ chữ.

Đã sớm nhìn thấu nội tâm Úc Ly, Tạ Phỉ mơ hồ tìm được cách ở chung với đối phương, hắn tỉnh bơ dò xét: “Không trách, anh đẹp trai như vậy, không làm tài tử thì quá đáng tiếc, chắc chắn có rất nhiều người thích anh.”

Đúng như dự đoán.

Úc Ly hơi nâng khóe miệng: “Thật ra thì cũng khá tốt, fans trên Weibo của tôi chỉ có hơn sáu mươi triệu thôi.” Bỗng nhiên, y chợt trầm mắt xuống: “Còn cậu, không phải cậu không nhận ra tôi sao?”

“Trước kia tôi ở viện mồ côi, cũng không quá hiểu chuyện bên ngoài.” Ánh mắt Tạ Phỉ hơi tối, “Sau khi về nhà, cũng không có quá nhiều sức lực…”

Úc Ly biết ngọn nguồn bỗng có chút không được tự nhiên, khô cứng thúc giục: “Nhanh đi mua đồ, nơi này thúi chết.”

Tạ Phỉ buồn cười trong lòng, cố làm vẻ đáp một tiếng, lại đạp chiếc xe ba gác đi lần nữa.

Cửa hàng ở trấn Thiệu Dương mọc như rừng, Tạ Phỉ rất nhanh đã mua xong mũ và kính mác, đang muốn trở về, hắn bỗng nhiên nghĩ tới màu “xanh huỳnh quang” nhức mắt của Úc Ly, vì vậy lại quẹo vào một cửa hàng bán quần áo.

Hắn chọn hai bộ quần áo và một cáo áo sơ mi trắng, trong đó áo sơ mi là của Úc Ly, còn dư lại đều mua cho mình.

Vì để tiết kiệm một chút tiền, Tạ Phỉ trả giá đến mức cổ họng cũng sắp bốc lửa, lúc ra khỏi cửa hàng như trút được gánh nặng, chỉ mong đại minh tinh đừng quá khó hầu hạ.

Nhưng mà Úc Ly vẫn rất dễ nói chuyện, khi biết mũ 15, kính 30 đồng cũng không chê bai, chỉ có phê bình kính đáo với cái áo sơ mi: “Sao cậu lại chọn màu trắng thế này?”

“Màu trắng không dễ chú ý.”

“Tôi thích tươi đẹp một chút.” Úc Ly bất mãn.

Tạ Phỉ vốn định khuyên “mua cũng đã mua rồi”, lời đến khóe miệng lại tạm thời thay đổi: “Nhưng tôi thấy anh mặc đồ trắng sắc cũng siêu cấp đẹp trai mà, vóc người anh tốt như vậy, chính là móc áo trời sinh, mặc bao bố cũng thấy đẹp.”

Úc Ly mất tự nhiên gật đầu một cái: “Vậy cũng được.”

Chờ Úc Ly thay xong, Tạ Phỉ nói muốn đi mua một công cụ sửa chữa, “Úc tiên sinh có muốn đi cùng không?”

Úc Ly kéo thấp mũ, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi về một mình?”

“Không dám không dám, vậy tôi cảm ơn trước.” Lúc này Tạ Phỉ cho thấy thái độ, nhưng hắn vừa duỗi chân đến bàn đạp, đã cảm nhận được lực cản từ phía sau, mờ mịt quay đầu: “Sao vậy?”

Úc Ly chỉ chỉ xe đạp dựng sát bên tường, nhíu mày hỏi: “Cậu còn muốn để tôi đạp thứ kia?”

Tạ Phỉ hơi suy nghĩ, đề nghị: “Nếu không anh ngồi lên, tôi chở anh?”

Úc Ly có chút không tình nguyện, nhưng sau khi so sánh, vẫn vác xe đạp lên xe ba gác, bất đắc dĩ ngồi lên.

Thêm sức nặng một người cộng thêm một chiếc xe, Tạ Phỉ không có cảm giác chút nào, hắn vừa đạp vừa hỏi: “Anh lấy chiếc xe kia từ đâu vậy? Không phải trong khách sạn chỉ có xe ba gác sao?”

“…Mượn tới.”

“Anh đạp xe cũng nhanh thật, từ khi tôi bị chặn đến lúc anh tìm tới mới có hơn hai mươi phút… Không đúng, không phải anh có xe sao? Tại sao không dùng?”

Úc Ly chậm chạp không trả lời, ngay lúc Tạ Phỉ cho rằng đối phương ngại hắn phiền, Úc Ly lại đột nhiên lên tiếng: “Xe riêng không được phép vào thành, sau khi xuống xe tôi nhìn thấy ven đường có chiếc xe đạp, liền… mượn một chút.”

Tạ Phỉ mơ hồ phát hiện Úc Ly có chút khó mở miệng với chuyện “không hỏi tự lấy” này, đồng thời nghĩ đến vẻ chật vật lúc đối phương vừa xuất hiện — là một minh tinh lại quên ngụy trang.

Chung quy lại, cũng là vì giúp hắn.

Hắn đột nhiên có chút vui vẻ, quay đầu lại chân thành nói: “Cảm ơn anh, Úc tiên sinh.”

Lại trở lại trên đường chính, Tạ Phỉ còn có thể nghe được truyền thuyết liên quan đến Úc Ly.

Mới trong chốc lát, lời đồn đãi đã phát triển đến mức “Úc Ly bỏ trốn với một chàng trai.”

Tạ Phỉ hết sức bội phục năng lực bịa đặt ác mộng của quần chúng Thiệu Dương, hắn lấy tốc độ nhanh nhất mua đủ công cụ cần thiết, nhân tiện còn lấy mấy túi giống rau quả.

“Xong hết rồi.” Tạ Phỉ nhét hơn một trăm đồng còn lại vào túi quần: “Vậy chúng ta trở về?”

“Ừ.” Lúc này trên xe chất đầy hàng hóa, Úc Ly co chân dài nghẹn khuất ngồi ở một bên, lạnh lùng nhắc nhở: “Nhỡ rõ còn cái xe, cậu đi.”

Tạ Phỉ: “…”

Đường về trên đường hai người đi qua một cửa hàng điện thoại, Úc Ly bỗng nhiên yêu cầu dừng xe.

Tạ Phỉ còn tưởng rằng Úc Ly muốn mua điện thoại, nói: “Tự anh vào đi thôi, tôi ở đây trông đồ.”

Úc Ly liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Ai ngờ lúc trở ra, Úc Ly lại đưa một cái túi giấy đến, “Sau này có chuyện thì trực tiếp gọi điện thoại, bên trong còn có thẻ, đừng để rơi.”

Tạ Phỉ ngẩn ra: “Tôi —”

“Đừng có nói nhảm nhiều như vậy.” Úc Ly không nhịn được nhét túi vào trong ngực hắn: “Bảo cậu cầm thì cứ cầm.”

Tạ Phỉ cúi đầu nhìn một cái: “Tôi muốn hỏi, tôi thích cái màu bạc, cái của anh có phải không?”

“…” Úc Ly tối sầm mặt: “Vàng thổ hào, có muốn hay không.”

Một khoảng thời gian tiếp theo, Úc Ly cũng không để ý đến hắn nữa, hiển nhiên là tức giận. Tạ Phỉ không nghĩ tới Úc Ly không dễ trêu như vậy, may mà cũng dễ dỗ dành đối phương, dần hòa hoãn thái độ dưới thế tấn công của hắn, cuối cùng còn đồng ý trò chuyện mấy câu.

“Đúng rồi, anh là loại yêu quái nào?” Tạ Phỉ đạp xe, tò mò hỏi, sau lưng vang lên tiếng trả lời cứng rắn của Úc Ly: “Tôi là yêu, không phải quái.”

“Vậy anh là yêu gì?”

Mặc dù A Phúc không nói rõ, Tạ Phỉ cũng đoán được hẳn không phải dơi, nhưng A Phúc lại sợ hãi Úc Ly như vậy, chẳng lẽ… là quan hệ khắc tinh?

“Xà yêu sao?”

Mới vừa hỏi ra, hắn đã cảm giác được một khí tức kinh khủng từ phía sau tấn công tới, nhưng vừa thoáng qua đã biến mất.

Lúc Tạ Phỉ xoay người nhìn, đã phát hiện trên xe không còn ai cả.

“…”

Chẳng lẽ lại chọc y tức giận? Tại sao không nói một tiếng đã đi rồi?

Vậy rốt cuộc mình có đoán đúng hay không?

Tạ Phỉ đầy nghi ngờ trở lại khách sạn, vừa vào sân trước đã nhìn thấy trong đại sảnh có hai cô gái, một người trong đó giọng đầy vẻ khiếp sợ: “Phòng kém nhất mà cũng 499 một đêm? Đắt như vậy?!”

“Không đắt! Là 99!”

Tạ Phỉ giật mình một cái, vội vàng vứt bỏ xe ba gác, xông về đại sanh như đạp gió.

“Nhưng rõ ràng bên trên viết…” Sau khi cô gái nói chuyện nhìn thấy Tạ Phỉ thì ngây ngẩn.

“Đó là cái giá do ông chủ trước định ra.” Tạ Phỉ nhanh chóng bắt lấy một đoạn liên quan trí nhớ liên quan tới “ông chủ trước” trong đầu, là kiểu người mà phần lớn người ở thế giới cũ đều đã nghe qua —

“Ông chủ trước thiếu nợ khổng lồ, đã dẫn vợ chạy rồi!”

“Chúng tôi không có cách nào, chỉ có thể để tiền phòng ngang bằng tiền lương!”

“Giá gốc 499, bây giờ chỉ cần 99!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.