Sa Nghị dắt Bối Bối, tay cầm bình sữa đi tìm nhân viên phục vụ, trong lúc nhân viên phục vụ lấy nước, anh dẫn Bối Bối đi vào trong đại sảnh, nơi nuôi rất nhiều loại cá để ngắm nghía. Hôm nay Bối Bối thấy chơi thật vui, anh trai rất tốt với cô bé, sau này Bối Bối cũng sẽ yêu thương anh trai như vậy.
“Anh trai, em thích anh” Sa Nghị đột nhiên nghe Bối Bối nói vậy, nơi đáy mắt anh lóe lên tia sáng, anh nhìn Bối Bối.”Bối Bối phải luôn thích anh, không được thích cậu bé nào khác nghe không?”.
Bối Bối bị ánh mắt sáng lấp lánh của Sa Nghị mê hoặc liền gật đầu phụ họa “Bối bối chỉ thích anh thôi”.
Sau khi ăn xong, ông Đồng và ông Sa đều uống khá nhiều, hai người mặt đỏ gay gắt, lảo đảo ôm nhau ra ngoài, sau đó đành gọi hai tài xế tới đón về.
Khi chuẩn bị về, Bối Bối không nỡ xa anh trai, cô bé ôm lấy cổ anh không buông, Ngô Thiến thấy Bối Bối thích con trai mình bèn trêu ghẹo “Bối Bối thích anh trai như thế, vậy sau này con làm vợ anh trai nhé”.
Bối Bối hỏi “Vợ là cái gì ạ?”
Ngô Thiến dụ dỗ Bối Bối “Vợ có nghĩa là từ nay về sau anh trai chỉ đối xử tốt với Bối Bối, mua rất nhiều đồ ăn ngon và chỉ nghe lời con thôi.” Bối Bối nhìn Sa Nghị, anh ngượng ngùng gật đầu, cô bé hưng phấn nói “Con muốn làm vợ của anh”
Đồng Tĩnh Thừa nghe con gái bảo bối nói muốn làm vợ người ta liền tỉnh táo, la hét “Cục cưng của tôi đâu rồi, tôi nghe thấy cục cưng nói muốn làm vợ người ta, không được, bé cưng không thể giao cho ai cả, không thể.”
Dương Tiểu Phàn nghe chồng nói nhảm thì bật cười gõ đầu ông Đồng một cái, đã say tới vậy còn muốn tìm con gái bảo bối, đúng là đáng giận.
Vài ngày sau, bà Đồng và Ngô Thiến hẹn nhau tới đường Hongkong để xem địa điểm, ở thành phố S, Love Baby đi vào quỹ đạo khá nhanh, địa điểm tìm được là một căn nhà hai tầng khoảng 130mét vuông, nằm cách trung tâm thành phố không xa, bố trí nội thất cả hai tầng vừa khéo hợp với ý muốn mở rộng thị trưởng thời trang trẻ em của Dương Tiểu Phàn. Có khá nhiều người thường xuyên hỏi Dương Tiểu Phàn bí quyết phối đồ của Bối Bối, từ lâu, bà đã sớm có ý định kinh doanh cả trang phục nữ cùng với quần áo trẻ em để đáp ứng nhu cầu của các bà mẹ.
Dương Tiểu Phàn vừa mới ký hợp đồng cùng chủ nhà và cũng đã thanh toán 2 năm tiền thuê, bà còn mời cả công ty nội thất ở thành phố H tới lắp đặt, buổi chiều công ty nội thất từ thành phố H mới tới, bà Đồng chợt nhận được điện thoại của chồng, ông vô cùng lo lắng hỏi Dương Tiểu Phàn “Bối Bối của chúng ta đang ở đâu?”
“Con bé ở nhà chị Ngô, em và chị Ngô đang đi xem cửa hàng, đúng rồi, lão Đồng à, em ký hợp đồng rồi, 2 tháng nữa là có thể.....” Dương Tiểu Phàn còn chưa nói xong, ông Đồng đã nóng nảy “Thời gian này để Bối Bối ở nhà Sa Hạo Khang đi, người của cục quản lý môi trường vừa đến kiểm tra nhà mới của chúng ta, họ phát hiện lượng formaldehyde vượt chỉ tiêu 4 lần, không thể cho trẻ con ở được”.
*Do nhựa fomanđêhít được sử dụng nhiều trong các vật liệu như gỗ dán, thảm, và xốp cách điện cũng như do các nhựa này sẽ thải fomanđêhít ra rất chậm theo thời gian nên fomanđêhít là một trong các chất gây ô nhiễm không khí trong nhà. Ở nồng độ trên 0,1 mg/kg không khí, việc hít thở phải fomanđêhít có thể gây ra các kích thích mắt và màng nhầy, làm chảy nước mắt, đau đầu, cảm giác nóng trong cổ họng và khó thở.
Dương Tiểu Phàn nghe chồng nói vậy cũng thấy sự việc nghiêm trọng “Bối Bối đã ở nhà mới được nửa tháng, con bé sẽ không sao chứ”, lúc này ông Đồng vẫn còn tỉnh táo đáp “Lát nữa em dẫn Bối Bối đi bệnh viện kiểm tra xem, phải thử máu nữa”.
Cúp điện thoại, Dương Tiểu Phàn vội vàng nói với Ngô Thiến rằng mình muốn đến nhà chị đón Bối Bối. Ngô thiến thấy Dương Tiểu Phàn gấp gáp tới nỗi quên cả cửa hàng, vửa rồi bọn họ mới chọn được vật liệu trang trí cửa hàng, chốc nữa sẽ có người đưa tới, giờ không có ai trông cửa hàng sao được.
“Em đừng vội, chị sẽ gọi cho lão Sa để lão sai người lái xe đưa Bối Bối đi, không phải Sa Nghị cũng ở nhà sao, để cho nó đi cùng, không sao đâu, cửa hàng em không có ai trông sao được.” Dương Tiểu Phàn không thể làm gì khác ngoài nói cám ơn Ngô Thiến không ngớt, nhưng bà vẫn không yên tâm, bà sợ Bối Bối ầm ĩ không chịu đi bệnh viện vì nơi mà con bé sợ nhất là bệnh viện, vừa đến liền khóc, do đó bà bảo Ngô Thiến gọi điện thoại cho Bối Bối.
“Alo mẹ à, mẹ muốn đến đón con à, nhưng con không muốn về”.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của con gái, Dương Tiểu Phàn càng khẩn trương hơn “Cục cưng ngoan, con phải nghe lời anh. Buổi tối mẹ tới đón con ngay, một lát nữa sẽ có chú đón con đi bệnh viện”.
Bối bối vừa nghe thấy mẹ nói mình phải tới bệnh viện bèn kêu “Con không đi bệnh viện đâu, con không bị đau mà”.
Dương Tiểu Phàn buộc lòng kiên nhẫn nói “Mẹ không bắt con tiêm đâu, mẹ chỉ muốn kiểm tra thử thôi, phòng của con có thứ xấu xa, mẹ sợ nó sẽ làm Bối Bối bị thương, vì thế con đi kiểm tra một chút thôi được không. Bối Bối mà nghe lời thì mẹ sẽ dẫn con đi ăn ở nhà hàng Kuharashi nhé, không phải Bối Bối đòi tới đó ăn sao”, trong điện thoại truyền tới tiếng khóc của Bối Bối.
Một lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói “Chào dì Dương, con là Sa Nghị”.
Qua điện thoại, Dương Tiểu Phàn kể cho Sa Nghị chuyện đã xảy ra, sau đó liên tục dặn dò Sa Nghị giúp bà dỗ dành Bối Bối, dù thế nào cũng phải đưa Bối Bối đi kiểm tra, Sa Nghị chỉ nói “Con biết rồi, dì yên tâm”.
Sa Nghị cúp điện thoại, Bối Bối vẫn còn khóc nức nở trong lòng anh, vừa khóc còn vừa thổi bong bóng “Em không đi bệnh viện, Bối Bối không có bệnh”.
Sáng sớm dì Dương đưa Bối Bối đến nhà anh khiến anh vô cùng mừng rỡ. Hôm nay Bối Bối mặc một chiếc áo váy sọc thẳng, bên ngoài khoác thêm áo len hoa màu đen, bên dưới mặc quần bò phối với giày vải trắng, trông cô bé chẳng khác gì búp bê từ trong truyện tranh bước ra. Bối bối vừa bước vào nhà, thấy Sa Nghị thì gọi to “Anh trai”, Sa Nghị mừng vì Bối Bối chưa quên mình.
Giờ nhìn bé con ngả trên vai mình rơi lệ với bộ dáng cực kỳ đáng thương, lần đầu tiên Sa Nghị cảm thấy khỏ xử, nhưng mà Bối Bối nhất định phải đi bệnh viện, anh không muốn vì mình nhất thời mềm lòng mà khiến Bối Bối ốm nặng hơn.
“Bối Bối, không phải đi tiêm đâu chỉ là đi kiểm tra sức khỏe thôi, đứa trẻ nào cũng phải đi kiểm tra mà, anh sẽ đi cùng em”. Sa Nghị vuốt ve mái tóc dài của Bối Bối, hôm nay cô bé không buộc tóc, mái tóc dài thả trên vai vô cùng nữ tính.
Bối Bối ngẩng đầu, vừa sờ mặt Sa Nghị vừa nói “Không gạt em đấy chứ?” Sa Nghị dúi đầu vào mái tóc của Bối Bối, mùi dầu gội đầu hương trái cây tỏa ra, anh thầm hít sâu một hơi “Anh sao có thể lừa Bối Bối được, không tiêm, chỉ là giống như bị muỗi chích một cái”.
Ông Sa nghe nói Bối Bối phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe bèn vội vàng liên hệ với ông bạn cũ làm bác sĩ, sau đó sai Thư ký về đón Bối Bối và Sa Nghị.
Đến bệnh viện, Sa Nghị dắt Bối Bối đi thẳng đến phòng viện trưởng, sợ Bối Bối chưa quen với môi trường bệnh viện nên anh không vội dẫn cô bé đi thử máu ngay. Ông Sa đã liên hệ ông bạn cũ, do đó Viện trưởng Tạ đang ở văn phòng chờ Bối Bối.
“Chú Tạ, làm phiền chú ạ”, Sa Nghị lên tiếng chào viện trưởng Tạ
“Không phiền, ba con với chú là bạn bè, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” viện trưởng Tạ phân công một bác sĩ đi lấy ống nghiệm.
Bối Bối nắm chặt góc áo Sa Nghị, hung hăng nhìn chằm chằm cô y tá mặc đồ trắng, cô bé sợ cô y tá nhân lúc bé không chú ý mà tiêm mình. Sa Nghị cảm giác được sự hồi hộp của Bối Bối nên anh ôm cô bé ngồi lên trên sô pha, giữ mặt cô bé hướng về mình rồi hôn lên trán Bối Bối “Bé con, có anh ở đây, đừng sợ”
Bối Bối nghe Sa Nghị nói vậy cũng bình tĩnh lại, thò tay vào túi áo Sa Nghị, trong đó có kẹo que cô bé mang từ nhà đi. Sa Nghị mặc cho cô bé sờ lung tung trong túi áo. Nhìn Bối Bối loay hoay mãi không xé được giấy bọc kẹo, Sa Nghị đành thò tay giúp Bối Bối bóc sau đó thả vào trong miệng cô bé. Bối Bối được ăn kẹo, vị ngọt làm cho mắt cô bé híp lại thành đường chỉ, “Ngọt quá”.