Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 79: Đi sinh




Đến gần ngày sinh của cô, anh luôn túc trực bên cạnh cô công việc trong công ty đều đem về nhà làm, mà không cần đến công ty nữa hễ có cuộc họp quan trọng anh sẽ đi còn không thì làm tại nhà luôn. Hôm nay ngoài trời cũng mát mẻ định là cùng cô đi dạo, cho thoải mái cơ thể nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì bụng cô bắt đầu đau lên, nghe tiếng kêu của cô anh hốt hoảng chạy lại thấy cô đau như vậy liền bế cô xuống nhà để vào bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện sắt mặt cô vô cùng nhăn nhó, gương mặt lấm tấm mồ hôi anh chạy nhanh hơn để đến kịp bệnh viện, vừa đến cô liền được đẩy vào trong. Trong lúc đó anh gọi cho ba mẹ hai bên đến, nghe tin cô sắp sinh liền sắp xếp đồ mà đi đến, vừa đến nơi thấy anh hai bà mẹ chạy lại.

– Con bé thế nào rồi?

– Cô ấy vẫn còn bên trong.

Hai bà mẹ nghe vậy thì cầu nguyện cho câu thuận lợi sinh con được bình an, còn anh thì nôn nóng không kém gì vào lâu như vậy mà không có tin gì, làm anh cũng hồi hộp lo sợ, khi nghe cô hét lên lúc đó anh chỉ muốn chạy vào trong xem cô như thế nào, nhưng bị mẹ anh cản lại anh chỉ còn cách chờ đợi ở ngoài.

Bên trong cô đang cố sức để mà sinh, nhiều lúc cô đau đớn nhưng vì con cô cắn răng mà chịu dứt khoát để sinh con ra, mấy tiếng vật vã cuối cùng cũng ra, cô mệt mỏi sắp ngất đi nhưng nghe được tiếng bác sĩ nói là một bé trai thì cô mỉm cười rồi ngất lịm đi.

Bên ngoài y tá bế đứa trẻ trên tay đi ra, thấy y tá anh vội chạy lại hỏi cô như thế nào.

– Vợ tôi thế nào rồi vậy?

– Bệnh nhân không sao đang được đưa vào phòng hồi sức, con đây là bé trai của gia đình rất khỏe mạnh.

Anh không thèm nhìn đứa bé mà chạy vọt vào trong xem cô như thế nào, y tá thất thế chỉ biết thở dài, ba mẹ hai bên cũng phải lắc đầu rồi nhìn lại đứa cháu trai đáng thương vừa mới ra đời ba nó chưa kịp nhìn nó đã chạy mất.

Đứa bé mới sinh ra da dẻ còn nhăn nheo đỏ ửng đi, nhưng nhìn rất đáng yêu ông bà đều tranh nhau mà bế đứa bé dù mới sinh, nên cũng hạn chế bế nhiều nên được đưa vào trong nằm với mẹ.

Cô được chuyển qua phòng hồi sức vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, anh ở bên túc trực nhìn cô đến khi tỉnh lại cô nhìn anh hỏi.

– Con đâu rồi anh.

– Thằng nhóc đó được ông bà bế rồi.

– Em muốn nhìn con.

Ông bà nghe thế liền bế qua chỗ cô đăt đứa bé xuống cạnh cô, nhìn con nhỏ nhắn dễ thương khiến cô yêu thích chạm nhẹ vào da con mềm mềm. Ngắm con một lúc cô ngước lên nhìn anh.

– Anh đăt tên con chưa.

– Vẫn chưa mà thôi cứ gọi là nhóc quỷ đi.

Mẹ anh nghe thế liền đánh mạnh lên vai anh mà mắng.

– Có ai đời con mình mà đăt tên như vậy không?

– Thì nó là thằng nhóc làm vợ con đau đấy chứ.

– Sinh ai mà chẳng đau, lúc tôi sinh anh cũng vậy thôi, anh cũng quần lắm đấy hay giờ tôi gọi anh là thằng ranh nhá.

Anh nghe thế thì nín bặt lại, cô nghe mà không ngậm được miệng, cuối cùng cũng phải kiếm một cái tên có ý nghĩa cho thắng nhóc quỷ đó.

– Vậy đăt là Tần Âu Phong đi.

– Cứ vậy hay hơn sao toàn là nói gì đâu không.

Anh cũng im lăng rồi thôi, nhìn thằng nhóc đang ngủ mà lòng anh cũng ấm áp theo, một gia đình trọn vẹn là đây, giờ thì chỉ còn cho cô một hôn lễ nữa là xem như mãn nguyện rồi, đời này anh lấy cô là phúc phần lớn nhất của anh.

Còn về cái tên anh đăt cho đứa bé dĩ nhiên là có ý của nó rồi, anh muốn con trai sau này lớn lên phong thái tự tại, có tài thông minh sáng suốt một người luôn có sở trường riêng cho mình, một người mạnh mẽ trong mọi lĩnh vực mà con anh muốn bước đến.

Like,vote cho tui nhé!!

Cảm ơn ️️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.