Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 42




Ngoại truyện: Lâm Địch Nhi (1)

Tôi là con gái của baba Lâm Ngạo Thiên và mami Tần Nguyệt Nhi. Baba và mami tôi sau 4 năm kết hôn mới chịu sinh tôi ra. Đúng là chán mà, chẳng nhẽ baba tôi lại yếu như thế ư? Nhưng lúc đó còn nhỏ tôi đâu có nghĩ nhiều được như vậy.

Vì ba tôi là người vô cùng quyền lực, lúc học mẫu giáo chẳng ai dám đụng tới một sợi tóc của tôi. Hehe, tôi còn được bọn họ tôn lên làm công chúa nữa.

Cuộc sống của tôi êm đềm cho đến năm tôi học lớp 6, trời ơi tôi không nhớ nổi ngày đó là ngày sui sẻo gì nữa. Hôm đó là ngày đầu tiên tôi bị kinh nguyệt, xấu hổ chết đi được. Lúc đó toàn bộ đã bị cậu bạn ngồi cạnh nhìn thấy hết.

Lúc đó tôi còn trẻ thơ, có biết gì đâu. May mà tôi còn ngồi bàn cuối.

Thằng bạn ngồi cùng bàn tôi, cậu ta nhìn thấy tôi bị đèn đỏ liền che miệng cười. Cậu ta cười đến nỗi tôi ngồi bên cạnh còn phải ngây người theo. Đáng ghét, rốt cuộc cậu ta cười cái gì chứ?

- Nghị Thừa Quân, cậu cười cái gì?

Tôi tức giận hét thẳng tên cậu bạn cùng bàn khiến cả lớp quay xuống nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. Nhưng chẳng ai dám nói gì cả, ai bảo baba tôi quyền lực như vậy chứ? Tôi là công chúa đó biết chưa?

Nghị Thừa Quân ho nhẹ một cái rồi không cười nữa, chỉ thấy cậu ta xích xa tôi hơn. Vì tôi và cậu ta ngồi cùng bàn mà!

Tôi hậm hực nhìn cậu ta và cũng không nói thêm gì hết. Cho đến khi tan học...

Lúc này mọi người trong lớp cũng đã về hết rồi, vì tôi ngồi bàn cuối nên tốc độ thu sách vở của tôi hơi chậm hơn so với các bạn trong lớp. Nghị Thừa Quân lúc này mới đứng lên, cậu ta ghét vào tai tôi nói nhỏ:

- Bà dì của cậu ghé thăm mà cậu không biết á?

Tôi ngẩn người nhìn cậu bạn một lúc, không hiểu cậu ta đang nói gì cả. Bà gì nào cơ? Tôi làm gì có bà dì nào? Bố tôi không có người thân, còn mẹ tôi cũng chẳng có em gái. Bà dì nào đến thăm tôi vậy?

Nghị Thừa Quân nhìn vẻ mặt ngây ngơ của tôi, không chịu được cốc vào đầu tôi một cái khiến tôi đau điếng. Tôi hét lên trừng mắt với cậu ta:

- Dám đánh tôi, tôi về méc baba tôi!

- Vậy trước khi méc baba cậu thì cậu cũng nên hỏi mẹ cậu "bà dì" này là ai nhé!

Nghị Thừa Quân che miệng cười khúc khích rồi vớ lấy cặp sách ra về trước, bỏ lại mình tôi ở trong lớp. Tôi vô cùng tức giận vì lần đầu tiên có người dám to gan cốc đầu mình.

Ra đến cổng trường, chú Tư Gia Nghị đã chờ sẵn ở đó để đón tôi về nhà. Tôi nhìn thấy chú thì liền chạy đến ôm chú, tôi ấm ức méc chú chuyện khi nãy:

- Chú ơi, có bạn trong lớp đánh con! Huhu...

Tư Gia Nghị nghe tiểu thư nói vậy thì sửng sốt, ai mà dám đánh tiểu thư Lâm gia chứ? Quả thật là chán sống rồi ư?

Tôi thấy sắc mặt chú ấy thay đổi, có vẻ rất tức giận liền thuận nước đẩy thuyền:

- Hức, cậu ta nói bà dì con ghé thăm. Chú có biết baba hay mami con có bà dì nào không?

Chẳng hiểu sao lời nói của tôi vừa dứt, chú sặc nước bọt. Lúc này gương mặt chú, cảm xúc lẫn lộn, dở khóc dở cười. Chú cốc nhẹ vào đầu tôi rồi nhẹ nhàng nói:

- Cái này con vẫn nên hỏi mami con cho rõ hơn. Chứ thật ra...chú cũng không rõ cho lắm.

Tôi cũng rất tò mò nha, rốt cuộc bà dì này là ai mà ngay cả chú Tư Gia Nghị cũng không biết chứ? Không được, tôi phải hỏi mẹ tôi cho rõ.

Thế là tối đó tôi tung tăng nhảy chân sáo về nhà, ba tôi và mẹ tôi không biết đang làm gì mà đột nhiên thấy tôi về bọn họ liền giật mình mà khẩn trương. Tôi chỉ nhìn thấy baba đang đè mami thôi...

Tôi không hiểu mấy chuyện mà ba mẹ tôi mỗi đêm làm, với lại tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu. Bổn công chúa đây không rảnh nhe hehe.

Mẹ tôi khuôn mặt hơi ửng hồng, nhìn thấy tôi trở về nên có chút bối rối. Ngược lại ba tôi lại vô cùng ung dung khi cúc lại áo sơ mi của mình. Sau đó ba nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

- Địch Nhi, con về rồi à? Hôm nay học có ngoan không nào?

Ba tôi bế tôi lên đầy cưng chiều, nhưng rồi ba tôi nhíu mày như phát hiện có điểm gì khác thường. Nhìn vẻ mặt của ba như vậy tôi cũng tò mò theo:

- À baba ơi, nhà mình có bà dì nào không? Huhu hôm nay bạn con nói con có bà dì đến thăm, mà con chẳng thấy ai hết á!

Tôi chu mỏ dễ thương mà nói với ba. Lập tức ba cười cười nhìn tôi, sau đó đặt tôi xuống ghế:

- Con đi hỏi mẹ con rồi biết.

Lại hỏi mẹ sao, sao ai cũng kêu tôi đi hỏi mẹ vậy ta. Thôi được, tôi đành chạy đến chỗ bếp ôm lấy chân mẹ tôi. Tôi khe khẽ hỏi:

- Mẹ ơi, bà dì là ai vậy ạ?

Mẹ tôi đột nhiên cúi xuống nhìn tôi rồi quay người tôi ra đằng sau xem xem gì đó. Tôi chẳng hiểu gì hết á, khi đó mới nghe thấy mẹ tôi thao thao bất tuyệt giải thích.

Eo ôi, sau khi nghe mẹ nói tôi xấu hổ ghê luôn á. Huhu, bà dì đến thăm lần đầu, ướt hết váy rồi mà tôi không hề nhận ra. Xấu hổ quá đi mất.

Thế mà còn bị Nghị Thừa Quân trêu chọc, bị chú Tư Gia Nghị nhìn thấy và cả baba tôi nữa. Giờ tôi mới hiểu khi nãy ba đột nhiên khác thường là vì gì rồi? Vì váy của tôi ướt chứ sao?

Eo ôi, sao lần đầu bị kinh nguyệt mà toàn bị đàn ông nhìn thấy thế này, xấu hổ quá đi mất!

Còn tiếp~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.