Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 31




- Đồ dê xồm nhà anh, bỏ tay ra...á...

Còn đang ăn cam mà tự nhiên cam bị văng ra ngoài. Cả cơ thể mềm mại của cô dễ dàng bị Lâm Ngạo Thiên lật ngược lại, hắn đè lên cô.

- Em vừa nói ai dê xồm hả?

Lâm Ngạo Thiên nói một cách xảo quyệt, ghé vào tai Nguyệt Nhi. Hắn còn không quên cắn vành tai cô một cái, khiến cô đỏ hết mặt.

- Còn không mau đứng dậy...

Nguyệt Nhi muốn đẩy hắn ra, nhưng cô không đủ sức. Thân hình mềm mại của cô khi nằm dưới thân hắn đã sớm không còn chút sức lực nào rồi. Thật lòng cô không muốn cự tuyệt hắn!

- Hay là anh dê xồm em luôn tại đây nhá!

- Đừng vậy mà, không anh sẽ phải hối hận đó!

Nguyệt Nhi đập đập lồng ngực chắc rắn của hắn, yếu ớt mà phản kháng.

- Anh không biết hối hận là gì cả.

Nói rồi hắn cúi xuống chiếm lấy bờ môi ngọt ngào của cô. Nguyệt Nhi không kịp phản ứng, chỉ biết là hắn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, cơ hội phản kháng dường như không có.

Dường như hôn môi còn chưa thoả mãn hắn, hắn nhanh chóng chiếm luôn chiếc cổ trắng mịn của cô. Đi đến đâu cũng để lại những vết hôn đỏ ửng. Nguyệt Nhi rất thích cảm giác như hiện tại, nhưng mà cô không thể đáp ứng Lâm Ngạo Thiên được. Lúc này Lâm Ngạo Thiên còn đang mê mẩn chiếc cổ trắng nõn của cô, nhân cơ hội đó cô hét lên.

- Anh sẽ hối hận!

Lâm Ngạo Thiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Nhi như con mồi đang cố vùng vẫy. Môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.

- Vậy sao?

- Em nói cho anh biết, con mà xảy ra chuyện gì em sẽ trách tội anh.

Quả nhiên Lâm Ngạo Thiên bị bất ngờ với từ "con". Đôi mắt hắn từ bất ngờ rồi chuyển sang vui mừng. Hắn không nghe nhầm đấy chứ?

- Em nói lại!

- Em nói là em đã có thai rồi, con chúng ta đã xuất hiện 3 tuần.

Nguyệt Nhi chậm rãi nói từng chữ, từng chữ như sưởi ấm lòng Lâm Ngạo Thiên vậy. Hắn nhanh chóng lật người ra, không dám đè cô là sợ ảnh hưởng đến con.

- Bảo bối nhỏ, sao em không nói sớm! Tạm tha cho em.

- Hức, nãy ai bảo không hối hận mà.

Nguyệt Nhi bĩu môi nói thầm rồi quay sang Lâm Ngạo Thiên.

- Giờ anh nói đi, còn Trần Phó Thành anh xử lí thế nào?

- Em có vẻ còn quan tâm đến hắn?

- Em không có, em hận hắn không kịp, sao quan tâm được... Mà anh ghen sao?

Nguyệt Nhi như con thỏ con, cất giọng trêu chọc Lâm Ngạo Thiên. Lâm Ngạo Thiên nhíu mày:

- Anh sẽ không cho hắn cơ hội khiến anh ghen.

- Hứ, vậy anh nói đi!

- Chết rồi. Bị truy nã vì tội tham nhũng, cuối cùng tai nạn chết!

Nghe vậy, Nguyệt Nhi có một cảm giác là lạ. Chết rồi, đúng là kết cục thảm. Không hổ là ông trùm hắc đạo Lâm Ngạo Thiên mà.

Còn đang suy nghĩ miên man thì cả người cô bị hắn nhấc bổng lên:

- A, anh làm gì vậy?

- Baby được 3 tuần rồi, chúng ta cũng nên tổ chức lễ cưới thôi!

- Nhưng anh chưa cầu hôn em.

- Vậy em không muốn baby lớn rồi mới tổ chức đám cưới á?

- Anh...lưu manh!

Nguyệt Nhi không cãi nổi, và cô cũng không muốn cãi làm gì. Vui vẻ để bị Lâm Ngạo Thiên bế đi thử váy cưới.

Một tuần sau đó, lễ cưới của Lâm Ngạo Thiên và Tân Nguyệt Nhi được tổ chức linh đình. Các kí giả, phóng viên đến đưa tin rất nhiều.

Có cả rất nhiều người quyền lực ở giới hắc đạo, bạch đạo đến nữa.

Ngồi trong phòng chờ, Nguyệt Nhi cảm thấy vô cùng hồi hộp. Du Hảo Niệm làm phù dâu, ngồi cạnh nghịch điện thoại. Hảo Niệm bỗng lên tiếng:

- Cậu biết anh đẹp trai họ Từ kia không? Bọn mình đang hẹn hò đó.

- Họ Từ, Từ Khải ư?

Nguyệt Nhi tò mò hỏi lại.

- Đúng rồi, anh ấy quả thực rất soái!

- Lại thay bạn trai, chịu cậu rồi.

- Này, ai bảo tớ thay bạn trai... Á, sao chú rể lại đến đây?

Du Hảo Niệm bỗng thấy Lâm Ngạo Thiên bước vào, hét lên. Không phải trước lúc kết hôn, hai bên không được gặp nha sao?

- Cô Du có thể ra ngoài một lúc không?

Lâm Ngạo Thiên lịch sự lên tiếng với Du Hảo Niệm.

- Không được, Hảo Niệm phải ở lại...

Nguyệt Nhi ngại ngùng giữ Hảo Niệm lại, nhỡ Lâm Ngạo Thiên có ý đồ lưu manh thì cô phải làm sao?

- Có thể chứ. Để tôi ra ngoài.

Du Hảo Niệm bỗng thấy Từ Khải đứng sau, ra ám hiệu. Cô nhanh nhảu đồng ý rồi ra ngoài cùng Từ Khải.

Trong phòng chờ chỉ còn lại Lâm Ngạo Thiên và Tần Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi có chút cảnh giác nhìn Lâm Ngạo Thiên.

- Anh...đến làm gì vậy?

- Anh nhớ em.

Lâm Ngạo Thiên nhanh chóng bước đến bên cô, hắn chống tay xuống bàn, bao vây cô lại.

- Nhớ...lát nữa sẽ gặp mà...ưm...

Lâm Ngạo Thiên không để cô nói một câu hoàn chỉnh, trắng trợn mà cưỡng hôn cô.

Tuy vậy, Nguyệt Nhi lại thích nụ hôn bá đạo của hắn. Cô cũng nhanh chóng vòng tay ra sau gáy hắn, tiếp nhận nụ hôn.

Nụ hôn dài rất dài, gần như cả một thế kỉ. Không biết là Lâm Ngạo Thiên đã hôn cô bao lâu nữa.

Đúng lúc Du Hảo Niệm cùng Từ Khải xông vào, bọn họ thấy cảnh trước mắt thì liền che mắt đi.

Từ Khải cẩn thận lên tiếng:

- Lão đại, đã đến giờ rồi!

Lúc này, Lâm Ngạo Thiên mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, tiếc nuối nói:

- Tối về anh xử em!

- Em còn đang có thai.

- Anh mặc kệ!

Rồi Lâm Ngạo Thiên cùng Từ Khải rời khỏi phòng. Du Hảo Niệm mới bước lại gần cô, trêu chọc:

- Trời ơi, ngọt sến súa quá đi mất. A, son môi bị nhoè rồi.

Hảo Niệm nói vậy khiến cô đỏ cả mặt, cô đập Hảo Niệm:

- Đáng ghét, chỉ biết trêu tớ!

- Mau, son lại đi. Đến giờ rồi.

Một lát sau, tại lễ đường, cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau thật lãng mạn, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng.

Lâm Ngạo Thiên nhìn Nguyệt Nhi cười. A, soái quá đi mất, lần đầu tiên công chúng được nhìn thấy nụ cười chết người của Lâm Ngạo Thiên.

Nguyệt Nhi vô cùng hạnh phúc, cô cười nói:

- Bây giờ em cho phép anh hôn em!

Công chúng chứng kiến cảnh hôn của Lâm lão đại nổi tiếng lạnh lùng tàn khốc, không gần nữ sắc, họ như được mở mang vậy. Một màn hôn vô cùng đẹp.

Ở một góc bàn, có một người phụ nữ ngồi cùng một người đàn ông:

- Anh Ngạo Thiên kết hôn rồi!

Đường Vỹ Yên buông bã nói, cô yêu thầm Lâm Ngạo Thiên bao nhiêu năm, nay hắn lại yêu một người phụ nữ khác.

- Đường tiểu thư, cô sẽ phục sao?

Người đàn ông đối diện chính là Phương Bình Lâm, hắn ta bình thản nói:

- Ý anh là sao?

- Tôi sẽ giúp cô...cướp lại Lâm Ngạo Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.