Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 22




Ở một nơi khác, đêm tân hôn với họ thật căng thẳng.

- Hứa Minh Nguyệt, rõ ràng em biết hắn ta là người thế nào, vậy mà vẫn ngang nhiên động vào phụ nữ của hắn.

Thật sự Trần Phó Thành rất tức giận, hành động của Hứa Minh Nguyệt còn hơn cả ngu xuẩn. Bây giờ hay rồi, 2 vợ chồng trẻ vừa bị mất mặt trong hôn lễ của mình, còn bị Lâm Ngạo Thiên đưa ra tối hậu thư. Cuộc sống sau này chắc chắn sẽ chẳng êm đềm gì.

- Em...em biết lỗi rồi mà. Thành đừng giận em...

- Đủ rồi, tôi nhịn em đủ rồi.

Trần Phó Thành trong lúc nóng giận, quát lên. Hứa Minh Nguyệt rất bất ngờ với thái độ của anh ta, ả rưng rưng nước mắt.

- Thành..Thành nghe em nói này. Nhất định ba em sẽ xử lí ổn thoả mà...anh đừng giận em nha...

Trần Phó Thành dù lửa giận bừng bừng, nhưng anh ta vẫn phải nguôi giận. Quay sang nhìn Hứa Minh Nguyệt đang rưng rưng nước mắt, anh ta nhíu mày kéo Hứa Minh Nguyệt lại. Âu yếm:

- Được rồi, anh xin lỗi khi nãy nặng lời với em.

- Thành, anh đừng giận em là được.

- Anh không giận, không giận. Tiểu yêu tinh nhỏ em sao anh nỡ giận.

Hứa Minh Nguyệt nghe vậy rất vui, ả ôm lấy Phó Thành thật chặt. Cả hai vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau...

Ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào phòng, Nguyệt Nhi dụi mắt tỉnh dậy.

- Ưm!

Người cô đau nhức không nhúch nhích nổi. Nghĩ đến cuộc hoan ái đêm qua, cô đỏ hết mặt. A! Khoan đã. Hôm qua là Lâm Ngạo Thiên đề nghĩ đăng kí kết hôn ư? Cô cứ như mơ vậy, rất vui mừng. Khoé môi cô khẽ cong lên tủm tỉm cười. Hình ảnh đó đã rơi vào tầm mắt Lâm Ngạo Thiên. Hiện giờ hắn đang lười biếng tựa vào cửa, ánh mắt nóng bỏng không hề rời khỏi cô nửa bước.

Cô gái ấy, sáng sớm khuôn mặt đã ứng hồng, tủm tỉm cười với dáng vẻ e thẹn. Rốt cuộc là cô đang nghĩ đến người đàn ông nào hả?

- E hèm!

Lâm Ngạo Thiên ho khan một tiếng để bảo cho cô biết sự có mặt của mình. Sáng nay hắn dậy từ sớm, đích thân đi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Lúc về phòng thì thấy cô với dáng vẻ ngây người ngồi đó cười e thẹn.

- Rốt cuộc em là đang nghĩ đến thằng nào, tôi mà biết nhất định sẽ phanh thây thằng đó.

Lâm Ngạo Thiên tiến vào giường, ngồi xuống nhìn cô chằm chằm.

- Thật sao? Anh sẽ phanh thây?

- Đúng vậy, em tốt nhất nên khai ra đi.

- Nếu là đang nghĩ đến anh...thì anh cũng tự phanh thây bản thân mình à?

Nguyệt Nhi tức cười khi nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của hắn.

Lâm Ngạo Thiên nhất thời cứng họng. Tiểu bảo bối lại dám trêu ghẹo hắn ư? Chán sống rồi sao?

Lâm Ngạo Thiên nhanh chóng đè người Nguyệt Nhi xuống giường, cảnh cáo cô:

- Em càng ngày càng to gan đấy.

- Vậy em không được phép to gan sao, mà anh có phải bác sĩ đâu sao biết được gan em to cỡ nào.

Nguyệt Nhi cười ha hả nhìn bộ dạng tức giận của Lâm Ngạo Thiên. Khá đáng yêu đó.

- Em...em dám ghẹo tôi?

- Có gì mà không dám...

Nguyệt Nhi ngây người với nụ hôn bá đạo. Sáng sớm mà Lâm Ngạo Thiên này đã nghĩ đến chuyện xấu xa đó, chuẩn xác mà chiếm lấy bờ môi quyến rũ.

Nguyệt Nhi cựa quậy phản kháng, bàn tay nhỏ bé vô thức đập vào lồng ngực chắc rắn của hắn. Nhưng chẳng có tác dụng gì cả.

Hắn càng tham lam hơn, trườn xuống mút lấy chiếc cổ nõn nà không tì vết. Nguyệt Nhi vội vã la lên.

- Em còn chưa tắm rửa, chưa đánh răng đó.

- Tôi mặc kệ!

Sau đó Nguyệt Nhi lại tiếp tục nằm liệt trên giường mấy ngày. Cô mà biết trước như vậy nhất định sẽ không dám trêu ghẹo Lâm Ngạo Thiên. Aaaaa! Đáng ghét. Hôm nay đã là ngày thứ tư cô nằm trên giường.

Hôm nay Lâm Ngạo Thiên không đi làm, lạ thật. Rốt cuộc hắn đang mưu tính gì đây?

Đang suy nghĩ linh tinh thì cô bỗng cảm nhận được có một bàn tay nghịch ngợm đang lướt qua từng đường cong quyến rũ của mình mà trườn xuống dưới. Mẹ kiếp, tên Lâm Ngạo Thiên nằm bên cạnh không thể ngoan ngoãn một chút sao?

Nguyệt Nhi cựa quậy đập hắn một cái:

- Buồn! Đừng nghịch nữa...

- Bảo bối, vậy em phải thoả mãn tôi một điều kiện nha.

Lâm Ngạo Thiên bỗng sáng mắt, bắt đầu giở giọng xảo quyệt rồi. Hắn cũng ngừng động tác xấu xa của mình lại luôn.

- Điều kiện gì?

- Em hứa trước đã rồi tôi mới nói.

- Em không làm điều lỗ vốn!

- Yên tâm, sẽ không lỗ vốn. Em hứa đi!

- Được rồi, anh nói mau!

Nguyệt Nhi hết chịu nổi, bình thường hắn đâu có dài dòng như vậy?

- Em đi đăng kí kết hôn cùng tôi!

- Này này,em đồng ý lúc nào.

Nguyệt Nhi nghe vậy liền trở mặt. Lâm Ngạo Thiên thì lập tức đen mặt.

- Em nói lại coi!

- Em...em...anh còn chưa cầu hôn em...

Như thế là bức hôn, cô không chịu. Nói rồi, cô không làm điều lỗ vốn.

- Vậy thì sao, đâu có quan trọng.

- Anh chẳng hiểu cái gì hết.

- Em không đi cũng phải đi, trái lời tôi thì hậu quả tự chịu.

Cục dân chính...

- Cô Tần, cô có đồng ý làm vợ anh Lâm không?

- Không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nguyệt Nhi bực bội trả lời mà quên mất có gì đó sai sai. Lâm Ngạo Thiên đen mặt như đít nồi.

- Em nói lại coi!

- Này này hai anh chị, đây là cục dân chính. Nghe cô Tần nói vậy chắc là cô bị ép buộc hả?

- Đúng vậy/ Không đúng.

Nguyệt Nhi và Lâm Ngạo Thiên đồng thanh. Lâm Ngạo Thiên trừng mắt nhìn anh thanh niên không sợ chết trước mặt, hắn cất tiếng đe doạ.

- Có nhanh làm thủ tục không, nếu không thì đừng trách tôi.

Giọng nói lạnh hơn cả băng khiến người cán bộ sợ hãi. Cậu ta nhanh chóng hỏi sang Lâm Ngạo Thiên.

- Còn...còn anh Lâm...có đồng ý...

- Tôi đồng ý!

- Vậy...từ giờ hai người là vợ chồng...

Phù, cuối cùng cũng xong. Lâm Ngạo Thiên xách Nguyệt Nhi ra khỏi cục dân chính:

- Em như vậy là muốn bức chết tôi?

- Em đâu có, là anh tự biên tự diễn mà.

Nguyệt Nhi vui vẻ bước về phía xe đang đỗ, Lâm Ngạo Thiên cũng đi theo.

- Khoan đã...nãy họ gọi anh là Lâm gì cơ?

Nguyệt Nhi bỗng phát hiện ra điểm khác thường lúc nãy, nghi hoặc hỏi.

- Có sao? Em nghe nhầm!

- Thật sao?

Cũng đúng, vừa nãy cô tâm tình không tốt, chỉ mơ mơ màng màng. Chắc là cô nghe nhầm thật. Sau đó chiếc ô tô lăn bánh chạy, rơi khỏi cục dân chính là Nguyệt Nhi cô mãi không thể chạy trốn khỏi hắn được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.