Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 162




Editor: Táo đỏ phố núi

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như Nhiếp Tử Phong cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, một lúc lâu vẫn không hề dời đi. Anh chậm rãi mở hai mắt ra, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ đang nhìn mình.

Chưa kịp vui ra mặt, thì anh lại nhìn thấy những giọt nước mắt rơi từ khoé mắt của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. “Làm sao vậy? Vì sao lại khóc?” Anh dịu dàng an ủi, cánh tay muốn đưa lên lau đi những giọt nước mắt của cô, nhưng lại bị cô né tránh.

“Em không sao.” Nhiếp Tử Vũ vội vội vàng vàng lồm cồm bò dậy khỏi giường, dùng tay của chính mình lau đi hai má dính đầy nước mắt. Hít một hơi thật sâu nói: “Tại sao anh lại ở đây!?” Giọng điệu lạnh lùng, không mang theo chút nhiệt độ nào.

Thấy cô khôi phục lại sự lạnh lùng như trước, nhất thời Nhiếp Tử Phong cảm thấy trong lòng mình như có vật gì đang đè nặng, vô cùng rầu rĩ.

“Em ngất xỉu ở trong thư phòng, mê man đã bốn tiếng đồng hồ. Em không sao chứ? Mẹ và em đã nói cái gì thế, vì sao em lại…”

“Được rồi, đừng có hỏi nữa!” Nghe thấy anh nhắc tới hai chữ ‘thư phòng’, Nhiếp Tử Vũ giống như là đang đi vào hầm băng, từ ngón chân tới trong lòng đều lạnh lẽo, đến cả xương cũng cảm thấy lạnh. Đối mặt với ánh mắt buồn rầu của Nhiếp Tử Phong, cô nhịn không được mà cảm thấy nghẹn ngào, sợ mình sẽ khóc rống lên, vội vàng quay mặt đi lạnh lùng nói: “Em đã tỉnh rồi, bây giờ anh có thể đi ra.”

Cô không muốn anh tiếp tục ngồi lại đây nữa, một giây cũng không muốn! Bây giờ, cô sợ nhất là phải đối mặt với anh! Nhất là sau khi cô đã đồng ý với yêu cầu của mẹ Nhiếp, cô càng không thể tiếp xúc nhiều với anh.

Thái độ kiên quyết của anh khiến cho trái tim của Nhiếp Tử Phong băng giá, đồng thời càng ân hận về những chuyện mà mình đã gây nên. Bàn tay của anh đỡ lấy bả vai gầy yếu của Nhiếp Tử Vũ, ép buộc cô nhìn thẳng vào mình, “Vũ Vũ, rốt cuộc thì anh phải làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?” Đôi mắt đen láy của anh mang theo sự áy náy. Dienddan leequysdond

Thấy thế, một cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng của cô, cô phải cắn chặt răng, mới có thể ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

“Anh đi đi.” Cô không trả lời câu hỏi của anh, dùng tay gạt bàn tay đang giữ chặt vai mình của anh ra, quay đầu sang một bên. “Em mệt lắm, em muốn đi nghỉ, có gì thì để ngày mai lại nói tiếp.”

“Em…” Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của cô, Nhiếp Tử Phong cũng mềm lòng, buông thõng tay xuống. “Được rồi, em hãy nghỉ cho khoẻ, ngay mai anh lại tới thăm em.” Nói xong, anh đứng lên quay đầu đi ra cửa, ngay lúc anh mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, một giọng nói buồn bã từ phía sau truyền tới.

"Chờ một chút."

Nhiếp Tử Phong nghe nói vậy thì quay đầu lại, thì nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ mím môi, vẻ mặt do dự nhìn mình. “Còn có chuyện gì à?” Anh hỏi.

“Em…” Nhiếp Tử Vũ cũng không biết tại sao mình lại muốn gọi anh lại, chẳng qua là vừa rồi nhìn thấy bóng lưng của anh dần đi xa, không hiểu sao lại có cảm giác như phải biệt ly. Đối diện với anh mắt đầy kinh ngạc của anh, Nhiếp Tử Vũ chần chừ một lát, rồi cụp mắt xuống, nói: “Em chỉ muốn nói anh hãy đóng cửa giúp em luôn.”

“...Được.” Không nhận ra sự khác thường của cô, Nhiếp Tử Phong gật đầu một cái xong đi ra ngoài.

...

Sau khi anh rời khỏi, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng không nhịn được nữa mà oà khóc lên. Cô vùi đầu mình vào trong chăn, khóc ướt hết chăn, cảm giác mát lạnh ở hai má, khóc một lát, tới khi cô không còn khóc ra nước mắt nữa, cô xuống giường bắt đầu thu dọn hành lý bỏ vào trong túi.

Vừa thu dọn đồ đạc cô vừa nghĩ tới những chuyện của ba năm trước. Cũng là bỏ đi, nhưng mà lại khác biệt một trời một vực. Ba năm trước cô còn có thể lựa chọn rời đi hoặc là ở lại, nhưng mà hoàn cảnh lúc này thì lại không thể không rời đi được! Diễn. Đàn, lê. Quỹ. Don

Thu dọn đơn giản mấy bộ quần áo xong, cô kéo theo túi hành lý ra khỏi nhà. Không bật đèn lên, chỉ sờ soạng đi xuống dưới lầu.

Ra khỏi phạm vi nhà họ Nhiếp, cô bắt đầu hoang mang, thế giới rộng lớn, biển người bao la, chỗ nào mới là chỗ cho cô dung thân…

...

Trong ngõ tối, một ngọn đèn toả ra không biết bao nhiêu tia sáng màu vàng, trong không khí, có chút ẩm ướt. Đột nhiên “Ầm ầm——" một tiếng, tiếng sấm nổ vang, một tia sét xẹt cắt ngang bầu trời, một giây sau, những giọt mưa từ trên trời rơi thẳng xuống đất.

Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã trong ngõ hẻm vang lên, càng lúc càng rõ. Một bóng dáng màu trắng nhanh chóng hiện ra dưới ánh đèn đường, chỉ một lát sau đã dừng lại trước căn nhà chung cư cũ nát.

Đêm nay chủ nhà có việc, vì vậy đã về nhà trễ. Nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn không có xu hướng tạnh lại, lại cúi đầu nhìn bộ quần áo đã ướt nhẹp của mình, bà Trần Phương thở dài: Xem ra về nhà phải uống canh gừng giải cảm mới được.

Nghĩ vậy, lúc đang định lên lầu, tầm mắt lại lơ đãng liếc nhìn thấy một bóng dáng ngồi xổm ở góc tường, nhất thời bà dừng bước lại, đôi mắt trợn to lên.

“Tử Vũ?” Bà gọi thăm dò, trong lòng thoáng có chút chờ mong. Khi bà đi lại gần cô, đến khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trắng bệch kia, nhất thời cảm thấy mừng rỡ. “Tại sao con lại ở đây? Ôi chao, cả người bị ướt hết rồi, đi, mau đi lên lầu theo dì thay quần áo ra, nếu không bị cảm thì nguy.”

Nói xong, bà định kéo cô đứng dậy, nhưng mà khoé mắt khẽ liếc nhìn thấy ở trước ngực cô, lúc này bà mới để ý thấy trước ngực cô có một túi hành lý.

Một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cho cả người Nhiếp Tử Vũ ướt nhẹp không nhịn được run rẩy. Mái tóc che tầm mắt của cô, nương theo ánh đèn, cô nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của bà Trần Phương, nghẹn ngào nói: “Dì tạm thời… Có thể cho con ở lại mấy ngày không?” Bởi vì cô thực sự không tìm được nơi nào để đi…

“Con… Con bỏ nhà đi ra ngoài sống sao?” Trong lòng vang lên một tiếng “lộp bộp”, Trần Phương nhìn cô với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cho tới khi cô gật gật đầu.

Bà nên khuyên cô quay trở về, nhưng mà không hiểu sao lời nói nói ra khỏi miệng lại là: “Chỉ cần con không chê, con muốn ở bao lâu cũng được.”

Cảm nhận được sự quan tâm của bà, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy ấm áp, gật gật đầu nói: “Cám ơn.” diên~danle"quy"don^

...

Nhiếp Tử Vũ đi theo lên lầu, bà Trần Phương chuẩn bị nước tắm rất nhanh, nhưng mà bà cũng không đi tắm trước, mà nhường cho Nhiếp Tử Vũ đi tắm trước. Sau đó nhân lúc cô đi tắm, bà đi ra chợ gần nhà mua ít dụng cụ vệ sinh, đồ dùng hằng ngày, và cả một ít đồ ăn nữa. Chạy về nhà, lại vội vã đi vào bếp làm cơm, lúc làm xong, thì vừa lúc Nhiếp Tử Vũ cũng tắm giặt xong.

"Bởi vì trong chợ không có đồ ăn gì hết, vì vậy dì làm một chút cho con, con mau ăn đi.” Bà Trần Phương đặt một rau quả theo mùa nóng hổi ở trước mặt của Nhiếp Tử Vũ, sau đó lại vào bếp múc một chén canh gừng cho cô. “Ăn xong thì uống một chút canh gừng.” Sau đó bà ngồi xuống trước mặt cô.

Nhiếp Tử Vũ liếc mắt nhìn một bát lớn ở trước mặt, lúc này mới cảm giác thấy đói. Cô cầm chiếc đũa muốn gắp, nhưng mà mới gắp lên lại buông đũa xuống. Diễn dan kqd

“Sao thế?” Bà Trần Phương cẩn thận từng ti từng tí hỏi cô: “Có phải không thích hay không? Vậy để dì làm món khác cho con…”

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.