Bảo Bối Em Là Ai

Chương 27: Lời cảnh cáo của nguyệt dực




Gia Yến đứng cách bọn họ không xa, thật trùng hợp là cô lại học cùng khoa với Bách Tùng. Ngay từ lúc nhập học, Gia Yến đã có ấn tượng mạnh đối với cậu bạn có thành tích siêu khủng này. Mấy lần muốn tiến tới bắt chuyện, lại e dè không dám, bởi tính cách của Bách Tùng luôn lạnh lùng ít nói, lại không hề giao lưu với ai.

Lúc đầu, Gia Yến khá bất ngờ vì sự xuất hiện của cô gái đi bên cạnh Bách Tùng, nhưng ngay khi nhận ra khuôn mặt đó chính là Bạch Uyển Đồng, Gia Yến càng thêm phần kinh ngạc hơn. Cô như chôn chân tại chỗ, ánh mắt mở to đầy ngỡ ngàng.

Bạch Uyển Đồng đường đường là tổng giám đốc công ty thương mại Bạch Lâm, với tính cách kiêu ngạo, luôn chỉ tiếp xúc với giới thượng lưu, quyền quý. Một bước xuống xe, hai bước lên xe, vậy mà tại sao lại xuất hiện ở nơi này, lại còn có hành động vô cùng thân mật với cậu nam sinh có gia cảnh tầm thường như Đường Bách Tùng?

"Chuyện này là sao?"

"Bạch Uyển Đồng không thể nào quen biết Bách Tùng được?"

"Rốt cuộc, Hai người họ có mối quan hệ như thế nào?"

"Tại sao Bách Tùng lại tỏ ra thân mật với chị ta như vậy?"

Kể từ khi biết Bách Tùng, Gia Yến còn chưa bao giờ nhìn thấy cậu cười. Vậy mà bây giờ gương mặt ấy, lại đang vui vẻ không một chút che giấu.

Liên tiếp những câu hỏi nổ ra trong đầu Gia Yến, sự khó chịu và hoài nghi khiến cơ thể cô run lên, cô nắm chặt điện thoại trong tay, mím chặt cánh môi hồng, lạnh lẽo nhìn về phía hai người họ.

Chuyện này, nhất định cô phải làm sáng tỏ.

Ngay ngày hôm sau, Gia Yến đã tìm cách tiếp cận Bách Tùng. Gạt tình cảm qua một bên, cô hạ quyết tâm phải tra ra được mối quan hệ mập mờ giữa Bách Tùng và Bạch Uyển Đồng. Cô không tin con người như Bách Tùng, lại có thể chấp nhận để chị gái cô đích thân bao nuôi như vậy.

Vừa sáng sớm, Gia Yến đã thấy Bách Tùng lặng lẽ ngồi trong thư viện như mọi ngày. Cô hít một hơi lấy khí thế, can đảm bước tới ngồi đối diện trước mặt cậu.

"Xin chào! Mình ngồi đây được chứ?"

"..."

"Cậu là Bách Tùng phải không? Chúng ta học cùng khoa đấy? Cậu biết mình chứ? Mình là Gia Yến."

"..."

"Cậu đang đọc sách gì thế? Nội dung là gì vậy?"

"..."

Bách Tùng im lặng một hồi, ngẩng đầu lên tiếng: "Gia Yến?"

Thấy Bách Tùng cũng chịu nói chuyện với mình, lại còn đích danh gọi thẳng tên, tim Gia Yến bất chợt nhảy lên một cái, rất nhanh bình tĩnh mỉm cười: "ừm, mình họ Bạch, tên Gia Yến."

"Làm ơn đi chỗ khác có được không?"

Lời đề nghị quá đỗi phũ phàng của Bách Tùng, khiến Gia Yến cảm giác như kẻ bại trận, cô giấu đi cảm xúc hụt hẫng, mạnh mẽ phản bác: "Sao mình phải đi chứ? Thư viện này đâu phải của mình cậu đâu?"

Gia Yến vừa dứt lời, Bách Tùng liền thu dọn sách vở, đoan định đứng dậy rời đi, thì Gia Yến vội vàng nắm chặt lấy cổ tay cậu, bất ngờ hỏi: "Cậu định đi đâu hả?"

"Nếu cậu không đi, thì tôi sẽ đi."

"Làm gì mà gắt thế, cho tôi mã QQ của cậu đi, tôi lập tức sẽ rời khỏi đây."

Ánh mắt của Bách Tùng nhìn thẳng vào Gia Yến, có vẻ như cậu đã rất khó chịu rồi: "Tôi không dùng cái đó!"

"Thật là...vậy còn Wechat?"

"Không tải."

"Cậu là người tối cổ đấy hả? Thế số điện thoại, cho tôi số của cậu đi!"

Bách Tùng cau mày, nhưng rồi lại với lấy cây viết, kiên nhẫn ghi ra một dãy số, đưa đến trước mặt Gia Yến: " Cậu buông tay ra đi! Đây là số điện thoại của tôi."

Gia Yến mỉm cười hài lòng: "Có vậy chứ!"

Bách Tùng đeo balo lên vai, không buồn nhìn đến Gia Yến chỉ lạnh nhạt cất lời: "Cậu sắp xếp cho hợp lý là được." Nói rồi, Bách Tùng sải bước rời đi.

"Này! Bách Tùng, cậu dám lừa tôi hả? Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, nhất định ngày mai tôi sẽ lại tới tìm tới cậu."

1 tuần sau.

Ngày Hoắc Tần Phong xuất viện.

"Uyển Đồng! Em có đến đón tôi không hả? Tôi cho em 15 phút, qua đây mau lên!"

Hoắc Tần Phong quần âu, áo vest chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đã được hai tiếng. Gương mặt cau có đến mức nhăn lại, anh tức giận quát lên: "Long Phi!"

"Dạ, Hoắc tổng." Long Phi đang ngó nghiêng ngoài cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn đám phóng viên đang nhao nhao đứng ngoài, nghe Hoắc Tần Phong gọi, liền thu mình chạy lại.

"Hoắc tổng, chuyện gì vậy ạ!"

"Đi mua một bó hoa về đây, loại thật to vào."

"Để làm gì vậy thưa ngài."

"Lát còn có cái cầm khoe, Uyển Đồng chắc chắn sẽ tay không đến đây cho mà xem."

Long Phi sững người nhìn vào Hoắc Tần Phong. Không tin được là chút liêm sỉ cuối cùng của Hoắc tổng cũng theo gió mà bay đi mất rồi.

Nhược San ngồi trong phòng làm việc cùng Nguyệt Dực, vừa tắt điện thoại xong liền bày ra vẻ mặt vô cùng não nề, đôi mi cong liên tục liếc lên rồi lại liếc xuống.

"Hoắc Tần Phong gọi cho cô sao?"

Chỉ chờ Nguyệt Dực hỏi, Nhược San liền đứng phắt dậy lên tiếng: "Hôm nay Hoắc Tần Phong xuất viện, anh ta muốn tôi tới đó...."

"Cô muốn đi?"

"Ý tôi không phải thế. Chỉ là...anh biết đấy, Hoắc Tần Phong nghĩ tôi là Bạch Uyển Đồng, vợ chưa cưới của anh ta, nên anh ta mới...."

"Cô đã yêu Hoắc Tần Phong rồi phải không?" Nguyệt Dực đột nhiên hỏi cắt ngang lời Nhược San, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình không rời. Bàn tay Nhược San bất chợt co lại, nắm chặt lấy gấu váy trên đùi. Đối với câu hỏi trực tiếp đánh vào trái tim cô thế này, cô biết phải trả lời ra sao đây?

Nguyệt Dực liếc nhìn sang khuôn mặt thất thần của Nhược San, đẩy ghế bước đến trước mặt cô, dùng hai tay chống lên mặt bàn, cảm giác như cả thân hình cao lớn đang ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Nhược San vậy.

Ánh mắt Nguyệt Dực như vị công tố, chĩa thẳng thứ vũ khí bằng loại âm vực sắc bén vào người cô: "Nhược San, Mặc dù là tôi bỏ tiền mua cô về, nhưng tôi lại không có cách nào kiểm soát được trái tim cũng như suy nghĩ của cô. Cô có thể yêu hắn ta, tôi cũng không có quyền ngăn cản. Nhưng cô nên khắc cốt ghi tâm nhớ rõ, cô vốn chẳng có gì cả, những thứ bây giờ đang dùng tất cả đều là của Bạch Uyển Đồng. Đừng để sau này rời đi, ngay cả trái tim là thứ duy nhất thuộc về mình, cũng bị người ta tước đoạt mất."

Từng lời Nguyệt Dực nói ra, như hàng vạn kim châm xuyên vào lồng ngực cô đau buốt, bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là cô tham lam mù quáng không dứt ra được. Ở bên cạnh Hoắc Tần Phong, cô cảm giác được an toàn, được tự do phát ngôn ngông cuồng, muốn cười, muốn khóc, muốn yếu đuối đều không cần phải để ý đến ánh mắt soi mói của ai. Nhưng kết cục sẽ như lời Nguyệt Dực nói, dù sớm hay muộn cô cũng phải tự mình buông bỏ mà thôi.

Lúc này hai tay Nhược San tì chặt vào nhau đến ửng đỏ, cô cố gắng gồng mình lên, tìm một lối thoát: "Hãy cho tôi thêm thời gian."

Nguyệt Dực dịu dàng cầm lấy bàn tay của Nhược San, dứt khoát hỏi: "Bao lâu?"

Tâm trí Nhược San trở nên hỗn loạn, cô mấp máy cánh môi, ánh mắt trong sáng, phảng phất chút tiếc nuối nhìn vào Nguyệt Dực: "Nhiều nhất một tháng."

Nguyệt Dực mỉm cười hài lòng, đem chiếc chìa khoá đặt vào lòng bàn tay Nhược San, thúc giục: "Cô mau đi đi!"

Đôi chân Nhược San trở nên cứng ngắc, một lúc sau cô mới từ từ đứng dậy, vẻ mặt có gì đó do dự, cuối cùng quyết định xách túi rời đi.

Nguyệt Dực miết nhẹ bàn tay vừa chạm vào tay của Nhược, đáy mắt anh lại trào lên ý niệm hỗn loạn. Không ngờ được là Hoắc Tần Phong lại đem lòng yêu Nhược San, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Nếu đã như vậy, anh cần phải sớm kết thúc mối hôn sự này.

"Hoắc Tần Phong, Nhược San là người của tôi, trừ khi tôi cho phép. Còn không, đừng mong cướp cô ấy ra khỏi tay tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.