Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 62: Hậu quả của đắc ý quên hình*




*đắc ý quên hình: vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ/bản chất /đk hoàn cảnh vốn có của mình

Đồ Liên nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Mộ Tư, vội vàng chuẩn bị đến trường thằng bé, không quên dặn Đỗ Nhược trước ba giờ nhất định phải vào nhà, không được nằm trên cỏ nữa, cũng không được đi phía sau vườn ngô.

Đỗ Nhược bên ngoài rất biết điều đáp ứng. Nhưng Đồ Liên vừa rời đi, Đỗ Nhược đã tự coi mình thành bá vương chỗ này. Cho dù người làm có khuyên bảo ra sao, cậu cũng không chịu vào nhà mà cùng Thang Thang chạy đến chỗ vườn ngô, nơi có cái xích đu nằm ngủ.

Cái xích đu này vốn là Đồ Liên làm cho Trần Mộ Tư, nhưng về sau Đỗ Nhược luôn tranh giành với Mộ Tư, vậy nên Trần Vũ Dương cho người làm lại một cái lớn luôn, còn có thể ngủ trên đó nữa.

Người của Thang Thang ấm cực kỳ, hơn nữa còn mềm mại, làm Đỗ Nhược phải ôm chặt lấy cậu, hai người giống như hai con bạch tuộc đang quấn lấy nhau vậy.

Đệm lông đắp lên người rất dày, thân thể mặc dù rất ấm, nhưng tại vì đang ở bên ngoài, mà gió thổi qua đầu nữa, nên vẫn là hơi bị lạnh thật. Đỗ Nhược ôm chặt lấy cơ thể, cả người cứ thế gần như chui hết vào trong chăn.

Hai người ngủ thẳng tới sáu giờ tối. Bạch Thiếu Hiền đi đón Thang Thang nhưng không thấy ai, hỏi thầy giáo mới biết được hôm nay Thang Thang xin phép rồi, sắc mặt Bạch Thiếu Hiền lập tức khó coi.

Tìm khắp mọi nơi có khả năng Thang Thang đi tới nhưng hắn vẫn không thấy ai. Trong lòng Bạch Thiếu Hiền nóng như lửa đốt, thậm chí hắn còn đến chỗ mộ của Diêu Nam, nhưng cũng không thấy Thang Thang đâu. Đột nhiên Bạch Thiếu Hiền nhớ tới còn có một Đỗ Nhược nữa.

Đỗ Nhược bị Trần Vũ Dương trông nom rất nghiêm ngặt, cho nên từ đầu Bạch Thiếu Hiền không có nghi ngờ cậu thật. Nhưng hiện tại chỉ còn Đỗ Nhược có khả năng này. Bạch Thiếu Hiền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trần Vũ Dương.

Hiện tại, đang đứng trước mặt hai người vẫn còn đang say giấc nồng là hai người đàn ông cao lớn với sắc mặt không được tốt cho lắm. (chết 2 em thụ zồi :3: )

Trần Vũ Dương tiến tới ôm lấy Đỗ Nhược, nhưng do hai người ôm nhau rất chặt, cho nên một người vừa động, người kia liền tỉnh lại.

Đỗ Nhược dụi dụi mắt, còn chưa kịp phản ứng, mơ mơ màng màng: “Anh về rồi hả, đã ăn cơm chưa?”

Trán Trần Vũ Dương giăng đầy hắc tuyến, lạnh lùng nói với những người khác: “Lời tôi nói là gió thổi bên tai sao? Đỗ Nhược ngủ ở chỗ này bao lâu rồi?”

Đúng lúc Đồ Liên đưa Trần Mộ Tư trở về, vừa nhìn thấy Trần Vũ Dương cùng mấy hạ nhân đang đứng đó, liền biết ngay Đỗ Nhược lại làm Trần Vũ Dương tức giận rồi.

“Tiên sinh, cậu Đỗ Nhược.”

“Cha, Nhược Nhược.”

Một lớn một nhỏ cùng đi tới. Đỗ Nhược cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, âm thầm kêu một tiếng không xong rồi. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ, cậu lại càng sợ, run rẩy đẩy Thang Thang còn đang ngáp bên cạnh.

“Buổi chiều cậu đã đi đâu?” Trần Vũ Dương hỏi Đồ Liên.

“Trường học Mộ Tư có chút việc.” Đồ Liên nhìn Nhược Nhược, liền biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Đỗ Nhược còn chưa tỉnh ngủ, mà ở đây lại là vườn ngô, chắc chắn lời mình dặn dò chiều nay Đỗ Nhược đều không có nghe lọt. 

Trần Vũ Dương đặt tay lên trán Đỗ Nhược, hơi nóng, nhưng Đỗ Nhược vẫn còn tỉnh là được. Hắn lấy chăn bọc lấy người Đỗ Nhược, Thang Thang lập tức cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Mặt trời đã xuống núi, buổi tối mùa thu dường như có vẻ lạnh hơn bình thường.

Thang Thang hắt hơi một cái, lập tức cảm giác thân thể ấm áp hơn, theo phản xạ nhích lại gần khí tức quen thuộc kia.

Thang Thang ngẩng đầu lên, mê mang nhìn người đứng trước mặt mình: “Ông chủ?”

“Em còn nhận ra anh là ai sao?” Bạch Thiếu Hiền cho dù tức giận cũng không nỡ để Thang Thang phải chịu lạnh chút nào.

“Anh giận hả?” Thang Thang dè dặt nói.

Bạch Thiếu Hiền hừ một tiếng, không thèm để ý đến cậu nữa: “Trần tổng, không quấy rầy ngài nữa, tôi xin phép đi trước, hy vọng chuyện này sẽ không có lần sau. Nếu Đỗ Nhược lại đem Thang Thang chạy loạn thì...”

“Sẽ không có lần sau.” Trần Vũ Dương lưu loát ngắt lời Bạch Thiếu Hiền. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau, quả thực toát ra khí thế hơn người.

Đỗ Nhược khe khẽ chen vào một câu: “Tôi sẽ không mang Thang Thang đi chạy loạn nữa.” Mặc dù cậu nói rất nhỏ, nhưng hai người kia vẫn nghe được, đồng thời quay ra liếc cậu một cái.

Đỗ Nhược rụt cổ, giấu mặt mình vào trong lòng Trần Vũ Dương, không dám nói thêm câu nào nữa. Nhưng do lại nhìn thấy khuôn mặt đang sợ hãi của Thang Thang, dẫn đến Đỗ Nhược không nhịn được lại vươn tay ra định nắm lấy tay Thang Thang.

Bạch Thiếu Hiền lại đánh ‘bốp’ một cái, đẩy lùi cánh tay đang tiến tới của Đỗ Nhược. Điều này làm cho lửa giận trong lòng Trần Vũ Dương đột nhiên bùng phát: “Bạch Thiếu Hiền!”

Bạch Thiếu Hiền lạnh lùng liếc nhìn Trần Vũ Dương và Đỗ Nhược: “Hy vọng Trần tổng có thể quản người của mình cho tốt, quấy rầy rồi.”

Sắc mặt Trần Vũ Dương đen sì, hừ một tiếng, càng ôm chặt Đỗ Nhược hơn.

Gọi cho bác sĩ Hứa, phải uống thuốc, nhưng vẫn cần truyền nước. Đỗ Nhược lầm bầm nói khó chịu, hơn nữa kim đâm đau nữa, mà thuốc còn cực kỳ khó uống. Định làm nũng, cơ mà Trần Vũ Dương lại rất hờ hững, vứt cho cậu hai chữ: “Đáng đời.”

Trong lòng Đỗ Nhược cũng rất hối hận, không chỉ ngày mai họp lớp không được đi, mà còn làm liên lụy đến Thang Thang nữa. Ông chủ nhất định sẽ không tha cho em ấy mất. Trong lòng Đỗ Nhược rất rõ ràng, ông chủ rất khác Trần Vũ Dương, một khi đã bắt đầu giáo huấn người khác thì cho dù khóc lóc vật vã thảm thiết ra sao ông chủ cũng sẽ không bao giờ nương tay. Ít nhất Trần Vũ Dương cho dù có gay gắt với cậu đến thế nào, âu cũng vẫn là lo lắng đến thân thể của cậu, dù có giận quá thì cùng lắm cũng chỉ đánh hai ba phát là coi như xong rồi.

Bạch Thiếu Hiền ra tay rất ngoan độc, về điều này Đỗ Nhược nói đúng, nhưng có một điểm không đúng. So với Bạch Thiếu Hiền, Trần Vũ Dương đúng là không giống, nhưng là cái dạng, ví dụ như đối với Đào Hữu, đơn giản theo kiểu sống không được mà chết cũng không xong. (ờ max đơn giản luôn :v: ) Đào Hữu đã từng thiếu chút nữa cường bạo Đỗ Nhược, vậy nên Trần Vũ Dương đã tiện thể cho gã trải nghiệm mỗi ngày bị đàn ông áp dưới thân, may mà bộ dáng Đào Hữu coi như là không tệ đi, bởi vậy nhiều đêm cũng rất thỏa mãn.

Sự đối xử đặc biệt của Trần Vũ Dương đều chỉ có thể dành cho mình Đỗ Nhược, kiểu như Bạch Thiếu Hiền có thể không tiếc đánh Đỗ Nhược, nhưng lại chẳng nỡ ra tay với Thang Thang vậy đó.

Chỉ có điều Bạch Thiếu Hiền giờ lại thấy rất mơ hồ. Thang Thang không chỉ không đi học buổi chiều mà khi cậu đi còn không báo cho hắn tiếng nào nữa. Tìm lâu như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất tức giận. (khổ em nó đi chơi thì còn nhớ đến ai nữa, Đỗ Nhược có sức quyến rũ ghê lớm :3: )

Dọc đường đi, Thang Thang không dám nhìn mặt hắn. Từ trước đến nay, Thang Thang luôn sợ hắn, lá gan so với Đỗ Nhược còn nhỏ hơn, cho nên nhu thuận hơn Đỗ Nhược rất nhiều, rất ít khi làm cho Bạch Thiếu Hiền phải tức giận.

Đến nhà, Bạch Thiếu Hiền không vào nhà, mà kéo Thang Thang quỳ xuống sân, bẻ một cành cây, lạnh lùng nói: “Còn nhớ những gì anh đã nói với em không?”

Thang Thang bị dọa đến nỗi bắt đầu nức nở: “Em xin lỗi, lần sau không dám nữa.”

“Em có biết là anh đã lo lắng đến thế nào không? Cho dù là trốn học thì cũng phải báo với anh một tiếng chứ.” Khi Bạch Thiếu Hiền bạo phát thì chưa bao giờ có thể đơn giản mà bỏ qua như vậy.

“Em sợ anh không đồng ý.”

“Biết anh không đồng ý mà còn dám làm như thế, còn dám cãi.” Bạch Thiếu Hiền nói xong, quất xuống một roi.

Thang Thang không dám tránh, kêu lên: “Đau... Không dám, lần sau không dám nữa...”

“Ông chủ...” Bốn thiếu niên cùng chạy tới, nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn ông chủ đã về.

Quản gia cùng mấy người giúp việc cũng chạy ra. 13 tuổi, Thang Thang đã tới Bạch gia, nhưng Bạch Thiếu Hiền rất ít khi về nhà, cho nên hầu như Thang Thang đều là do lão quản gia chăm sóc, lúc này nhìn cậu đang quỳ khóc, thực sự rất đau lòng: “Tiểu thiếu gia đã làm chuyện gì vậy, sao ngài lại tức giận đến thế. Trẻ nhỏ chỉ cần dạy dỗ một hồi, nếu mạnh quá sẽ làm bị thương mất.”

“Chú Bá, chú vào trước đi.” Nói xong, hắn nhìn bốn thiếu niên nói: “Mấy cậu đứng đây nhìn rồi ghi nhớ kỹ một chút. Nếu dám ở trường làm như này nữa, đừng tưởng tôi không biết, thấy tôi nuông chiều một chút mà đã dám làm xằng bậy ở trường rồi.”

Nói xong, bốn thiếu niên liền co rúm lại, gật đầu, đồng thanh trả lời: “Vâng, ông chủ.”

Bốn người cùng nói, còn không bằng một mình Bạch Thiếu Hiền nói, có thể thấy được bốn người bọn họ đều đang rất sợ, trong lòng vô cùng khẩn trương khi nhìn thấy Thang Thang đang quỳ ở đó.

Thang Thang là đứa trẻ ông chủ thích nhất, rất khác với bọn họ, Thang Thang trong mắt ông chủ giống như bảo bối vậy, rất ít khi giáo huấn Thang Thang trước mặt mọi người như vậy. Hôm nay lại bị đánh như vậy, không chỉ thể hiện sự tức giận của hắn, mà còn đang ‘giết gà dọa khỉ’.

Bốn đứa trẻ khác của Bạch gia đều là do Bạch Thiếu Hiền thu dưỡng, không phải vì hắn thiện lương, mà chỉ là vì hắn thấy hứng thú, giống như lúc trước thấy hứng thú với Thang Thang, cho nên mới cho bọn họ đến trường. Nhưng Thang Thang là người duy nhất khác biệt, Bạch Thiếu Hiền đã quyết định rất rõ ràng. Những người khác, Bạch Thiếu Hiền sẽ an bài cho bọn họ đi quản lý ở bar, và những khu vực khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.