Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài

Chương 18: Nhận Lầm cháu nội f2




Tại một hòn đả nhỏ với nhiều cây xanh, và điều đặc biệt ở đây chính là có sự hiện của con người, tại trung tâm của hòn đảo là một ngôi nhà được xây dựng kiên cố, khẳng định được chủ nhân của nó rất tỉ mỉ khi xây dựng nên. Triệu Phi Vũ là thủ lĩnh của bang bạch đạo Triệu Phi có tiếng trong thế giới ngầm hắc bạch đạo, ông đã bỏ ra hơn 18 năm để tìm gia đình con trai ông thất lạc đã lâu, nhưng khi nghe thuộc hạ báo lại ông dường như chỉ muốn đi cùng con trai, nhưng điều để ông sống đến bây giờ chính là tin tức của cháu gái ông, ít nhất con trai ông còn có một đứa con gái, ông còn được biết, cháu gái của ông vừa sinh ra có hình xăm ở trước ngực phải bên trên sườn cổ một chút, hình xăm bông tuyết màu tím, đó là điều mà ông có thể biết. Chính vì điều này nên mới có cục diện ông nhìn nhầm Long Điền Ngọc là cháu gái mình, Long Điền NGọc cũng không ngờ nhờ hình xăm cô tùy tiện xăm ở ý lại thuận lợi giúp cô có được danh phận mà nhiều cô gái ao ước, cô có thế lực, cô có ông nội chống lưng, cô sẽ khiến cho Lăng Tâm Phi biến mất khỏi Nam Cung Thần. Mà trước đó cô ta không hề hay biết chính cô ta đã thúc dẩy Khương Lan Mị kích thích tổn thương Lăng Tâm Phi.

Lăng Tâm Phi bỏ đi không ai có thể biết, ngay cả Lăng Tâm Y, cô bỏ đi một xu trong túi cũng không có, trên người chỉ khoát một chiếc áo mỏng manh. Tình yêu của cô đối với Nam Cung Thần là thật sự, nhưng nếu anh còn yêu bạn gái cũ, cô ấy có thể khiến anh hạnh phúc cô tình nguyện rời khỏi anh.

“ – Các người là ai?_ Lăng Tâm Phi hốt hoảng khi nhìn thấy một nhóm người áo đen lạnh lùng chặn đường cô.

“ – Lăng Tâm Phi.._ Là tiếng nói của Long Điền Ngọc, Lăng Tâm Phi nhìn cô gái này, cô ta chính là em gái của Nam Cung Thần

“ – Tôi đang nghĩ khong biết cách nào để dụ cô ra khỏi Nam Cung gia, nhưng không ngờ cô lại đem nộp mạng, cô biết không tôi thật sự muốn cô biết mất biến mất khỏi Nam Cung Thần, để anh ấy vĩnh viễn thuộc về tôi._ Long Điền Ngọc nói, đồng thời túm tóc của Lăng Tâm Phi giật ngược ra sau.

“ – A..cô..cô..chẳng phải là em gái của anh ấy sao?_ Lăng Tâm Phi kêu đau nhưng cũng muốn hỏi xem rốt cuộc là cô ta muốn nói cái gì.

“ – haha..tôi không cùng dòng máu với Nam Cung THầ, tôi là em gái nuôi được mẹ anh ấy mang về nuôi dưỡng, sở dĩ chúng tôi đã có hôn ước, nhưng cô và ả tiện nhân Khương Lan Mị xuất hiện cướp mất anh ấy....Khương Lan Mị tôi đã tống khứ cô ta đi, nay cô lại xuất hiện, Các người đừng trách tôi ác độc._ Long Điền Ngọc giống như bị phát điên trừng mắt hung ác túm tóc Lăng Tâm Phi kéo xuống, khiến cô đau đớn.

“- Aaaa..._ Lăng Tâm Phi kêu đau, mà ngay lúc cô tưởng chùng tóc mình sắp bị cô ta kéo đứt xuống thì có người đến giúp cô

“ – Các người là ai? Mà dám ở địa bàn của tôi làm loạn._ Anh với dáng vẻ bất cần nhìn một nhóm người ức hiếp một người phụ nữ, mà còn là phụ nũ có thai, anh chẳng qua là bất bình muốn ngăn cản, thế nhưng nhìn kĩ lại thì là người con gái anh ngày nhớ đêm mong, Lăng TÂm Phi.

“ – Phi nhi…_ Tả NGôn gọi cô, ánh mắt trở nên sắc lạnh nhìn bọn họ một lượt.

“ – Ngôn thiếu, đây là việc của tôi, không liên quan đến anh.._ Long Điền NGọc lên tiếng nói, biết tiếng anh đã lâu, cô trước giờ không dám đụng vào anh, thế nhưng nay có ông nội chống lưng nên cô khinh thường nhìn anh nói

“ – Khốn kiếp..ở đó mà không không liên quan, cô chính là ở địa bàn của tôi ức hiếp người phụ nữ của tôi…_ Tả NGôn tức giận nói

“ – Người phụ nữ của anh sao? Nực cười, đây là Lăng Tâm Phi vợ hờ của Nam Cung Thần, hóa ra anh là thích xài đồ của anh ta vứt đi a…_ Long Điền Ngọc vẻ mặt khiêu khích, hướng anh nói lời châm chọc.

“ – Căm miệng..còn đỡ hơn cô sao. Âm mưu chiến đoạt anh trai trên danh nghĩa của mình sao?_ Tả NGôn không vừa đáp trả lại cô.

“ – Anh…

“ – Chuyện gì vậy?_ là tiếng nói của một người trung niên vang lên liền khiến bọn người kia sợ ngây người.

“ – Lão đại.._ Bọn chúng cung kính cuối đầu chào ông

“ – Tưởng ai, hóa ra là lão Triệu, ông thật là không muốn làm ăn nữa sao, để người của ông bắt nạt người phụ nữ của tôi._ Tả Ngôn lạnh lùng nói.

“ – Ngọc nhi, cháu làm gì vậy?_Triệu Phi lên tiếng hỏi Long Điền Ngọc, ông không biết đứa cháu này vì sao lại có những hành xử khiến ông mất mặt, ông đang hoài nghi có phải cô là cháu gái mình không, ông quay sang nhìn người phụ nữ đang bị cháu gái mình bắt giữ, ánh mắt kia thật giống một người, mà nhìn dung nhan của cô gái có vài nét rất giống con trai và con dâu ông.

“ – Ông nội, cháu chỉ là muốn dạy dỗ người phụ nữ cướp chồng người ta a..cháu không phải muốn gây sự.._ Long Điền NGọc làm nũng nói.

“ – Cháu đừng khiến ông phải ra mặt vì những chuyện không ra gì của cháu, còn không mau thả người.._ Triệu Phi thật phiền não nói, lời ông nói ra Long Điền Ngọc nào dám cãi, liền hậm hực cho thả người rồi quay mặt bỏ đi.

“ – Ngôn thiếu, xin thứ lỗi vì tôi không dạy dỗ cháu.._ Ông lên tiếng nói.

“ – Tôi không biết ông tu mấy đời mới có đứa cháu như vậy nha.._ Anh châm chọc, nói xong thì tới kiểm tra xem Lăng Tâm Phi có gì không, Triệu Phi nhìn cô thật kĩ một chút cũng ời đi.

“ – Phi nhi..vì sao em ở nôi này, Y nhi đâu?_ Tả NGôn lo lắng hỏi, không phải hai chị em họ dính nhau như keo sao? Giờ lại không thấy Tâm Y đâu.

“ – Tả NGôn.._ Lăng Tâm Phi nước mắt lưng tròng nhìn anh.

“ – Em nhớ tôi sao?_ Tả NGÔn ngạc nhiên nhìn cô, Lăng Tâm Phi chỉ gật đầu rồi khóc lớn, Tả NGôn vì cuốn lên khi cô khóc, cô khóc anh đau lòng không thôi, nói gì cũng không thành câu trọn vẹn, chỉ biết dỗ dành cô. Anh thề là nếu anh biết ai là kẻ khiến cô đau lòng anh sẽ không bỏ qua cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.