Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 310: Gò má Nhược Nhiên ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.




________________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Thủy

Nhược Nhiên bực tức cúp điện thoại, đi tới, mở cửa xe ngồi lên.

"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh bị bệnh sao?" Nhược Nhiên bất mãn.

"Dẫn em đi ăn cơm." Tâm tình của hắn đang rất tốt, lái xe rời đi, không để ý đến sự bất mãn của Nhược Nhiên.

"Đi ăn cơm? Hôm nay anh có tiệc rượu gì à?" Nhược Nhiên khó hiểu, sợ cô nghe nhầm.

"Không có, chỉ muốn dẫn em đi ăn cơm!"

Mặt trời mọc từ hướng tây sao? Nhược Nhiên lầm bầm một câu, đáy lòng vui vẻ nhè nhẹ nở nụ cười.

Hoàng hôn buông xuống, nhìn ngoài xe thành phố đã lên đèn, Tư Đồ Hiên Nhiên mở nhạc trong xe, đó là một bản dương cầm nhẹ nhàng, khóe miệng Nhược Nhiên nở nụ cười không màng danh lợi.

Chiều nay, Nhược Nhiên và Tư Đồ Hiên Nhiên trôi qua rất bình yên, là một đêm vui vẻ nhất.

Không có gây lộn, không có tranh chấp, chỉ có âm nhạc, bữa ăn tối, hai người thỉnh thoảng cũng có tranh chấp nhưng không đáng kể, tranh chấp hết sức ấm áp.

Nhược Nhiên cũng phá lệ uống rất nhiều vang đỏ, dĩ nhiên là Tư Đồ Hiên Nhiên dung túng, hai người đi ra ngoài từ nhà hàng, Nhược Nhiên đã uống một chút rượu hơi say.

Tư Đồ Hiên Nhiên ôm Nhược Nhiên, ngồi trên xe, nhìn hai gò má Nhược Nhiên ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

Rất muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng này, nhưng kiềm chế ham muốn đó lại, đợi đến lúc về nhà thưởng thức hương vị tốt đẹp này một lần nữa.

Nhược Nhiên ngồi trên xe, đầu dựa vào cửa sổ, đèn bên ngoài sáng trưng, cười nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, chỉ có hôm nay, anh được coi là người tốt!"

Nhìn điệu bộ say xỉn của cô, Tư Đồ Hiên Nhiên bất mãn chau mày: "Nhược Nhiên, trước kia tôi không phải là người tốt sao?"

"Trước kia? Chưa tính, lăng nhăng, đào hoa, bá đạo!" Nhược Nhiên giơ đầu ngón tay trắng noãn, đếm các tội ác của Tư Đồ Hiên Nhiên, vẻ mặt đầy căm phẩn.

Tư Đồ Hiên Nhiên sửng sốt, không nghĩ đến, hình tượng của hắn trong lòng Nhược Nhiên tồi tệ đến vậy.

"Nhược Nhiên... im ngay, chớ nói bậy!" Hắn trừng mắt, bất mãn nói.

"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh thật đáng đánh chết!" Nhược Nhiên cười cười, đại não đã bị rượu chi phối nói cái gì cũng nói ra hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.