Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 298: Sao anh lại từ bỏ được việc ăn hiếp em được chứ?




________________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Hàn

Nhược Nhiên nở nụ cười, khôn ngoan lễ độ chào hỏi từng người từng người một.

"Đây là Nhược Nhiên sao, thật là một cô gái khéo léo!" Mẹ Tư Đồ Dật từ từ tiến đến, cầm tay của Nhược Nhiên, nói chuyện thân thiết.

Mẹ Tư Đồ Dật mới nhìn thì không giống người ngoại quốc, thế nhưng, tại sao màu mắt của Tư Đồ Dật lại màu light blue?

Nhược Nhiên nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Đồ Dật, đã thấy gương mặt cậu ta điềm nhiên, căn bản không có ý gần gũi với xung quanh.

Nhược Nhiên mới hoảng hốt nhận ra, người phụ nữ này có thể không phải mẹ ruột của Tư Đồ Dật, mà là mẹ kế.

Thế nhưng, khóe môi Nhược Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, chào hỏi mọi người.

"Nhược Nhiên, Hiên Nhiên có đối xử với cháu không tốt, hay là nó ức hiếp cháu không, nhất định phải nói cho bác biết!" Mẹ Tư Đồ Dật kéo tay Nhược Nhiên, gương mặt đầy ý cười.

Ba Tư Đồ Dật ở đằng sau, nhìn Nhược Nhiên cười gật đầu.

Nhược Nhiên còn chưa mở miệng, giọng nói Tư Đồ Hiên Nhiên tràn đầy vui vẻ nói chen vào: "Sao anh có thể bỏ được việc ăn hiếp em chứ?"

Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng cầm tay Nhược Nhiên, cất giọng cưng chiều, yếu chết chìm nhân như nhau.

Nhược Nhiên ngạc nhiên cũng gật đầu theo.

Mẹ Tư Đồ Dật nở nụ cười vui mừng.

"Mọi người ở đây trò chuyện, tôi đưa cô ấy lên lầu trước!" Tư Đồ Hiên Nhiên ôm Nhược Nhiên, nhìn mọi người gật đầu, rồi đưa Nhược Nhiên lên lầu.

Lúc đi lên lầu, Nhược Nhiên nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của Tư Đồ Dật trông rất điềm nhiên, không có chút dấu hiệu gì, đôi mắt light blue rủ xuống không thể hiện chút tình cảm.

Cô quay đầu, hạ cánh tay Tư Đồ Hiên Nhiên đang ôm mình, lên lầu.

Nhược Nhiên muốn đến phòng mình ở lầu hai, nhưng Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng kéo cô lên lầu ba.

Ở trong phòng, khách những người kia không nghe được họ nói gì, khóe môi mỉm cười cưng chiều của hắn thu lại, nhẹ giọng nói: "Trong khoảng thời gian này họ sẽ ở đây, em phải ở chung phòng với tôi, hơn nữa trước mặt bọn họ, chúng ta phải phối hợp thật tốt."

"Miễn cho sau khi bọn họ trở về không nói gì với ba mẹ tôi." Giọng nói của Tư Đồ Hiên Nhiên có chút buồn bực.

t


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.