Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 209: Đúng, là tôi khốn kiếp!




________________________________

Convert+ Editor: Mã Mã

Tư Đồ Hiên Nhiên đau lòng, tiến lên nhẹ nhàng ôm cô.

Nhược Nhiên vẫn còn đang la hét: "Tôi hận bà ta vì bà ta không giúp chúng tôi dù chỉ một chút, có lẽ, em trai tôi sẽ sống thêm mấy ngày nữa, có lẽ khi đó, em trai tôi sẽ không phải chịu đựng đau khổ vì chất hóa học, còn chẳng tự mình ăn nổi thứ gì."

"Có lẽ, khi đó tôi cũng không phải lén lút chạy ra bên ngoài bệnh viện khóc, có lẽ, khi đó tôi sẽ có một người để chia sẻ mọi thứ!"

Nhược Nhiên gục vào người Tư Đồ Hiên Nhiên khóc đến đứt ruột gan, những lời này cô chưa từng nói với bất kỳ ai.

Những lời này, cô đã dấu vào trong lòng rất lâu.

Tư Đồ Hiên Nhiên ôm chặt Nhược Nhiên, không nói gì, trước giờ hắn chưa từng biết cô lại đau khổ đến vậy.

"Tôi và em trai đều là người thân của bà ta, mà tại sao bà ta lại nhẫn tâm như vậy, tôi quỳ ở trước mặt bà ta, nhưng bà ta lại không cho tôi được một chút tiền!" Nhớ tới cuộc sống của ngày trước, Nhược Nhiên quặn đau.

"Tôi biết, tôi biết..." Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng an ủi, nhẹ nhàng vỗ về cái lưng Nhược Nhiên.

"Bây giờ tôi bán mình, gả vào nhà giàu có, bà ta lại đi ra lấy tiền, sao bà ta có thể duỗi tay ung dung cầm tiền kia chứ!"

Nhược Nhiên oán hận quát.

Tư Đồ Hiên Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc cô, một lúc sau cô lấy lại tinh thần.

Nhược Nhiên đẩy ra Tư Đồ Hiên Nhiên, đi tới ngăn kéo đầu giường, nhẹ nhàng mở nó, lấy một tấm hình của em trai mình.

Dần dần cô ngồi xổm xuống, tựa vào bên cửa sổ, che miệng mình, lại tiếp tục khóc lớn.

Tư Đồ Hiên Nhiên đau lòng, nhẹ nhàng đi tới.

"Nó chỉ là một đứa trẻ, thế mà đã bị ung thư giai đoạn cuối, nằm trên giường bệnh chịu hết đau khổ rồi mới có thể ra đi!" Nhược Nhiên đau khổ khóc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Đồ Hiên Nhiên.

"Khi đó, không có bất kỳ người nào ở bên cạnh chúng tôi!"

"Tôi biết." Tư Đồ Hiên Nhiên có thể tưởng tượng ra lúc đó Nhược Nhiên đau khổ tới mức nào, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đôi môi ấm áp dịu dàng hôn lên đầu Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên đặt tấm hình ở trước ngực, nức nở hét: "Tại sao bây giờ anh lại cho bà ta tiền, Tư Đồ Hiên Nhiên, anh là một tên khốn khiếp!"

Tư Đồ Hiên Nhiên nắm chặt tay Nhược Nhiên, thấp giọng nói: "Đúng, là tôi khốn kiếp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.