Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 205: Hắn đưa Trầm Nhược Nhiên đi sao?




________________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Linh

Cô khóc sướt mướt khiến hai mắt dần dần bị che phủ bởi lớp sương mờ, rốt cuộc lại không nhìn rõ dung mạo người trong hình kia.

Cuối cùng, khi không còn nhìn rõ được nữa, Nhược Nhiên kéo ngăn tủ ra, vội vàng đem tấm hình kia cất vào. Sau đó, cô xoay người bổ nhào lên giường, khóc vô cùng đau khổ. Tay cô nắm thật chặt góc chăn, tiếng khóc càng thương tâm. Nhưng mà rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy người kia nữa rồi.

___Ngôn Tình là Thiên Đường___

Chập tối, Tư Đồ Hiên Nhiên kết thúc công việc của mình xong bèn chạy xe đến chỗ Nhược Nhiên.

Buổi sáng hắn đã nói, từ nay về sau, khi nào cô tan lớp hắn sẽ đến đón, nghĩ thế khóe môi Tư Đồ Hiên liền nở nụ cười, lên xe đi thẳng.

Khi đến tới lớp học của cô, lại đúng lúc thấy những người kia trong lớp múa đang ra về, Tư đồ Hiên Nhiên cứ đứng chờ ngoài cửa nhưng vẫn không nhìn thấy Nhược Nhiên trong đám đông đó.

Hắn không khỏi nhăn mặt, không phải cô đã nói là chờ mình tới đón sao, chẳng lẽ cô ta tự mình đi về, không đúng, bây giờ họ mới ra về mà, chẳng lẽ cô ta không tới?

Mặt Tư Đồ Hiên Nhiên trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ ấy chuyển lạnh làm cho người ta không dám tới gần.

"Có phải anh tới tìm chị Nhược Nhiên không?" Một cô bé đang ôm chồng sách trong tay, đi tới trước mặt Tư Đồ Hiên Nhiên hỏi.

Tư Đồ Hiên Nhiên nghe vậy liền chuyển ánh mắt nhìn cô bé.

Cô bé kia thấy người đàn ông đẹp trai này quay lại nhìn mình, không khỏi đỏ mặt lên, thấp giọng nói: " Em giáo viên dạy cô Trầm!"

"Cô ấy đâu?" Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng mở miệng.

"Buổi trưa, cô Trầm được em trai của cô ấy đưa đi!" Cô bé cười nói.

"Em trai?" Tư Đồ Hiên Nhiên nghi ngờ hỏi cô bé, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Dạ, chính là....chính là anh trai có đôi mắt màu xanh ạ!" Cô bé kia nhớ tới anh trai có đôi mắt màu xanh ấy, trên mặt lại có chút ửng hồng.

Tư Đồ Dật? Sao nó lại đưa Nhược Nhiên đi?

Tư Đồ Hiên Nhiên không nói gì, khuôn mặt càng trở nên u ám, hắn xoay người lạnh lùng bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.