Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 175: Tôi đây xin đợi bất cứ lúc nào!




__________________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Linh

Nhược Nhiên đứng thẳng người lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn Vưu Tiểu Ái, cái tát không rõ nguyên do từ Vưu Tiểu Ưu này khiến Nhược Nhiên rất tức giận, cô cười khảy châm chọc nói.

Nếu Vưu Tiểu Ái đã cư xử không lễ độ với mình như vậy, thì cớ gì cô phải giữ thể diện cho ả.

Quả nhiên, Nhược Nhiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn ả, nói ra những lời như vậy.

Bị Nhược Nhiên nói trúng chỗ đau của mình, sắc mặt Vưu Tiểu Ái lập tức tái nhợt.

"Tất cả cũng bởi vì cô, tại cô, tại cô nên anh ấy mới không quan tâm tôi!" Vưu Tiểu Ái không bình tĩnh mà hét toáng lên, hoàn toàn mất hết khí thế vừa rồi.

Nhược Nhiên lạnh lùng bĩu môi: "Cô có chắc là không có tôi, Bạch Hạo Minh sẽ để ý đến cô, sợ rằng không phải như thế, hiện tại tôi cũng không còn dây dưa đến anh ta nữa. Nhưng không phải cũng như nhau thôi sao, sự thật là anh ta không hề để ý tới cô!" Nhược Nhiên thản nhiên châm chọc ả.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhược Nhiên, Vưu Tiểu Ái không khỏi điên tiết, tay nắm chặt mép váy, nhìn Nhược Nhiên không thể kiềm chế mà hùng hổ quát lớn: "Trầm Nhược Nhiên, cô là người đàn bà đê tiện, tốt nhất là cô nên đi chết đi."

Vưu Tiểu Ái vô cùng tức giận, không để ý đến hình tượng của mình lại tiếp tục thét to: "Tôi cho cô biết, Trầm Nhược Nhiên, chẳng qua cô cũng chỉ là loại gái nhảy thoát y thôi, đừng cho là tôi không biết quá khứ của cô, tốt nhất là cô nên cách xa Bạch Hạo Minh ra, nếu không, đừng trách tôi dùng thủ đoạn với cô!"

Đáng lẽ người phụ nữ này phải cảm thấy xấu hổ không dám nhìn mặt mọi người được chứ? Tại sao lúc này cô ta lại có thể bình tĩnh được như vậy, ngược lại mình thì tức điên lên không còn tỉnh táo nữa, Vưu Tiểu Ái nghiến răng nhìn sắc mặt Nhược Nhiên mà oán hận nghĩ.

Nhìn Vưu Tiểu Ái đe dọa mình, Nhược Nhiên cảm thấy buồn cười, tỏ vẻ khinh thường nói: "Tôi đây xin đợi bất cứ lúc nào!"

Uy hiếp được mình sao? Có gì khiến Trầm Nhược Nhiên cô cảm thấy sợ hãi, chỉ là phải sống một thân một mình, lẻ loi một mình mà thôi. Sao cô có thể bị Vưu Tiểu Ái hù dọa được.

Vưu Tiểu Ái hít một hơi thật sâu, đè nén phẫn nộ, rồi chỉnh sửa lại trang phục của mình, cười lạnh nói: "Trầm Nhực Nhiên, là do cô tự tìm đấy!"

Nhược Nhiên khẽ nhíu mày, lạnh lùng liếc ả một cái.

Còn Vưu Tiểu Ái thì nhìn dấu năm ngón tay hằn lên trên mặt Nhược Nhiên, trong lòng không khỏi vui sướng, nở nụ cười đầy xấu xa rồi kéo làn váy của mình bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.