Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 162: Sàm sỡ cô, thật vô sỉ!




____________________________________

Convert+ Editor: Mã Mã

Nhược Nhiên nhìn bộ quần áo xấu nhất mà mình thử này, thật không biết Tư Đồ Hiên Nhiên nghĩ gì.

Chẳng lẽ tài nghệ thưởng thức của hắn bị tụt giảm?

Ăn mặt bảo thủ thế này, Nhược Nhiên xem thường liếc Tư Đồ Hiên Nhiên một cái.

"Sao? Không hài lòng?" Tư Đồ Hiên Nhiên khẽ nhếch lông mày, nhìn thẳng mắt Nhược Nhiên.

"Anh trả tiền, sao tôi lại không hài lòng!" Nhược Nhiên nhẹ nhàng nói một câu, nhưng cặp mắt lại nhìn về phía những món đồ tuyệt vời kia.

"Trầm Nhược Nhiên, là tôi cố tình không mua những món đồ đẹp đó cho cô đấy!" Tư Đồ Hiên Nhiên lấy thẻ vàng ra, tiện tay đưa cho nhân viên.

Nhược Nhiên nhìn cái quần dài của mình, khuôn mặt vẫn tỏ ra xem thường.

Tư Đồ Hiên Nhiên đi lên một bước, bỗng nhiên bàn tay mò tới cái eo mảnh mai của Nhược Nhiên, cặp mắt đẹp như bảo thạch nhìn Nhược Nhiên.

"Anh... " Nhược Nhiên bị hắn nắm mất vòng oe, chân hơi kiễng lên.

Ánh mắt hắn lóe sáng, đôi môi thơm ngát mùi bạc hà hôn lên đôi môi Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên chống tay lên ngực hắn, ra sức khước từ, Tư Đồ Hiên Nhiên thấy vậy liền giữ chặt cái ót của Nhược Nhiên, sau đó hôn sâu hơn, hành động này giống như anh ta đang muốn trả thù.

Mà cô nhân viên bán hàng nhìn vậy chỉ khẽ gật đầu và cười.

Một lúc lâu, Tư Đồ Hiên Nhiên mới từ từ buông môi Nhược Nhiên ra, nhưng bàn tay vẫn ôm eo cô, cặp mắt sâu thẳm nhìn đôi môi sưng đỏ của cô.

Hắn cúi đầu nói bên tai Nhược Nhiên: "Về sau đừng nghĩ mặc những bộ đồ đó, có đẹp hơn nữa cũng sẽ không ua!"

Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như một chiếc nam châm khiến người ta không thể hãm mình mà muốn sa vào.

Một lúc sau Nhược Nhiên mới lấy lại hơi thở của mình, đẩy Tư Đồ Hiên Nhiên ra, oán hận lau môi mình.

Sau đó ngẩng đầu, không vui nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên, người đàn ông này, luôn... lợi dụng lúc cô không để ý, để sàm sỡ cô, thật là vô sỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.