Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 154: Tư Đồ Dật này không có lòng tốt như vậy!




____________________________________

Convert+ Editor: Mã Mã

Những người này không để cho cô yên tĩnh một chút được à, phiền chết đi được.

"Vào đi!" Nhược Nhiên bất mãn nói.

Cửa được đẩy nhẹ ra, Tư Đồ Dật bưng một cốc nước đường đỏ đi vào.

Nhược Nhiên ở trên giường tự chống người mình dậy, mang dép nhung vào rồi đi về phía sofa.

"Cậu vào đây làm gì vậy?" Cô bất mãn trừng mắt nhìn Tư Đồ Dật.

Tư Đồ Dật chớp mắt, nhìn chén nước đường đỏ trong tay mình rồi đưa cho Nhược Nhiên.

"Đây là..." Nhược Nhiên kinh ngạc, nhìn chén đường đỏ hắn đưa tới.

"Uống đi..." Tư Đồ Dật tựa người vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo vẻ nhàn nhạn nhìn Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên thấy bộ dạng Tư Đồ Dật lúc này thật làm cho người ta chán ghét, nhưng mà, cốc đường đỏ này lại được đưa đến đúng lúc.

Nhược Nhiên bưng chén lên uống, khi cô vừa uống chén đường đó xong, lập tức cảm nhận được tay chân mình đang ấm dần lên.

"Cảm ơn cậu." Môi cô mấp máy nói.

Tư Đồ Dật híp mắt lại, nhìn đôi môi tái nhợt cùng với bộ dạng yếu ớt của Nhược Nhiên, cười nói: "Chỉ cảm ơn thế thôi sao?"

Vừa nghe thấy lời của hắn, lập tức mắt Nhược Nhiên híp lại, nhìn hắn tỏ vẻ nguy hiểm: "Vậy cậu muốn tôi cám ơn thế nào?"

"Ừhm...Đợi sức khỏe của chị tốt lên hẳn, rồi dẫn tôi đi Tân Hải được không?" Khóe môi Tư Đồ Dật vươn cao, thổi vào ngón tay của mình.

Nhược Nhiên trợn to hai mắt, cảm giác được như mình đang bị gạt.

"Tư Đồ Dật, cậu nghĩ chỉ có một chén nước mà muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu, cậu cũng biết tính toán nhỉ!" Hai mắt Nhược Nhiên mở to không thể tin nổi nhìn hắn.

"Dù sao chị cũng uống hết rồi." Đôi mắt màu xanh thâm thúy mê người của hắn đang nhìn bộ dạng tức điên của Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên nghiến răng, khóe miệng co lại, cô cũng biết rằng, Tư Đồ Dật này sẽ không có lòng tốt như vậy!

Tư Đồ Dật thấy Nhược Nhiên tức không nói nên lời, liền cười đứng dậy, cúi đầu nhìn Nhược Nhiên: "Vậy cứ quyết định như vậy nha."

Hắn vừa nói xong, liền bưng cái cái cốc rỗng đi ra ngoài, nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn làm vẻ như có lòng tốt nói nhỏ: "Chị có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.