Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn

Chương 107: Đây là tình huống gì!




______________________________________

Convert+ Editor: Mã Mã

Tư Đồ Dật nhìn bóng lưng Nhược Nhiên, mái tóc dài hơi rối, khuôn mặt hiện lên một nụ cười xấu xa.

"Bảo Bối, vào phòng chờ anh!" Tư Đồ Dật kéo người phụ nữ đang dính trên người hắn ra.

Cô gái yêu mị có chút bất mãn, ả hôn Tư Đồ Dật một cái rồi xoay người lên lầu.

Tư Đồ Dật thu quần áo tắm của mình, bất cần, cợt nhả đi tới chỗ ghế salon mà Nhược Nhiên đang ngồi.

"Cô chính là chị dâu của tôi?" Tư Đồ Dật ngồi đối diện Nhược Nhiên, nhìn cô và huýt sáo.

Nhược Nhiên ngẩng đầu, lễ phép nhìn Tư Đồ Dật.

Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt hắn, Nhược Nhiên có chút kinh ngạc, phải nói rằng, anh ta thật đẹp trai.

Giống như một người con lai, cặp mắt thâm thúy mang theo ánh sáng mê người, đường nét rõ ràng, mái tóc hơi rối rủ xuống trán.

Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là, cặp mắt cậu ta màu xanh lam, mẹ cậu ta là người ngoại quốc sao.

Trên khuôn mặt mang theo nụ cười xấu xa, kiệt ngạo, động tác bất cần, không thể che hết khí phách quý tộc.

Không thể không nói, chính bề ngoài, phong cách này của Tư Đồ Dật khiến những cô gái mất hồn.

Hoàn toàn khác hẳn với khí chất của Tư Đồ Hiên Nhiên.

Tư Đồ Hiên Nhiên đẹp trai mà trầm ổn, còn cậu nhóc này thì kiệt ngạo, xấu xa, hoàn toàn khác hẳn.

"Cậu có thể gọi tôi là Trầm Nhược Nhiên!" Nhược Nhiên có chút ngạc nhiên, lấy lại tinh thần, lễ phép cười nói.

Lúc Nhược Nhiên lẳng lặng đánh giá cậu ta, Tư Đồ Dật cười xấu xa, cũng đánh giá Nhược Nhiên.

Cô gái này không tệ, ừ, vóc người vậy còn có thể coi được, so với những mỹ nữ tóc vàng kia thì cô có vẻ tươt mát hơn.

Tư Đồ Dật vuốt vuốt mái tóc ướt, cười nói: "Tư Đồ Dật."

Nhược Nhiên gật đầu, trong lòng lại bỉu môi, đây là tình huống gì, cô chưa bao giờ giới thiệu mình với chú em nào trong phòng khách thế này.

Hơn nữa cậu ta lại còn mặc áo tắm.

Thật là...

Lúc Nhược Nhiên đang bối dối, thì có tiếng xe truyền vào từ bên ngoài biệt thự.

Là Tư Đồ Hiên Nhiên trở về.

Nhược Nhiên và Tư Đồ Dật đều quay đầu nhìn ra, quả nhiên, có một người mặc tây trang, sắc mặt Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng đi đến.

Liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật ngồi trên ghế solon, trong đôi mắt hắn hiện lên ý cười rồi lại nghiêm mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.