Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Anh là đồ xấu xa
Đứng trước công viên trò chơi, Minh Hào đường đường chính chính nắm tay Khánh Tường bước vào trong. Điều này không đơn giản là nắm cho vui hoặc cho đỡ trống trải mà nó là sự dám thể hiện tình cảm nơi công cộng. Minh Hào muốn thông báo với tất cả mọi người Khánh Tường là người yêu của anh.
Hoa đã có chủ, nghiêm cấm hành vi đập phá cướp giật dưới mọi hình thức. Nhìn cũng không được.
- Anh! Chơi cái kia đi.
Khánh Tường kéo tay Minh Hào tới một gian hàng bắn súng gần đó, phần thưởng là con kì lân bằng bông xinh xắn. Cô không dấu được sự yêu thích của mình tới nỗi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nó với ánh mắt thèm khát.
Khánh Tường không phải nghèo khó tới mức không thể mua được thú bông đâu, nhưng hàng trúng thưởng lúc nào cũng hấp dẫn hơn đúng không?
Nhìn thấy ánh mắt của Khánh Tường cứ chăm chăm nhìn vào con thú sặc sỡ kia thì Minh Hào có một chút buồn cười.
Thích thì nói một tiếng anh sẽ mua cho cô cả một căn phòng, nhưng có lẽ bà xã chỉ thích hàng trúng thưởng thôi nhỉ.
- Em thích nó sao?
- * gật gật *
- Vậy lấy nó cho em nhé. Ông chủ cho tôi hai lượt bắn
Ông chủ gian hàng đặt hai viên đạn bằng nhựa lên bàn, ánh mắt tò mò quan sát hai người khách của mình.
- Hai lượt? Cậu chắc sẽ bắn trúng trong hai lượt này không? Những vị khách khác thường mua ít nhất mười lượt bắn một lần đấy.
Minh Hào chỉ mỉm cười với ông chủ mà không nói gì, anh bỏ đạn vào súng rồi nhắn một mắt lại.
Xác định mục tiêu. Bắn!
Phập!
Viên đạn ngay lập tức ghim thẳng vào hồng tâm phía trước dưới cái nhìn ngạc nhiên của ông chủ cửa hàng. Đùa nhau à? Chỉ một phát bắn thôi sao? Ông ta có bị hoa mắt không vậy?
Vì cố tình để khách bắn trượt nên ông ta đã thiết kế tấm bia với hồng tâm nhỏ nhất có thể. Nếu muốn bắn trúng thì ít nhất phải bắn thử mười lần mới có cơ hội xém trúng. Xém thôi đó!
Vậy mà chàng trai này chỉ cần một phát bắn mà có thể chính xác tuyệt đối như vậy. Đúng là không thể tin được.
Ông chủ đành phải đưa con kì lân cho Khánh Tường trong tâm trạng bứt rứt lương tâm. Con thú nhồi bông này ông mua rất mắc tiền đó nha. Ấy vậy mà chưa gỡ lại vốn bao nhiêu mà đã phải lìa xa nhau rồi.
Ông ta thật không cam tâm mà!
- Ông chủ, buông ra đi. Nó là của tôi rồi.
Khánh Tường lên tiếng nhắc nhở khi thấy ông chủ vẫn ôm khư khư con kì lân mà không chịu buông ra.
Này này! Đây là của tôi. Ông mau buông ra.
- Chúng ta qua kia chơi thứ khác nhé.
Nhìn thấy ngôi nhà ma đang lấp ló phía bên kia hàng cây, trong đầu Minh Hào đã nảy ra một ý định xấu xa.
Bạn nhỏ Khánh Tường vẫn đang rất thích thú ôm con kì lân trong lòng nên cũng không để ý tới nơi mà Minh Hào muốn đến. Cô cứ để mặc cho anh dẫn đi.
Đến khi đứng trước mặt ngôi nhà ma, chân của Khánh Tường đã bắt đầu run run rồi. Sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
Ôi mẹ ơi, Khánh Tường là người không sợ trời không sợ đất. Chỉ sợ mẹ Tường và ... ma.
Quay sang nhìn Minh Hào với sắc mặt tái mét, Khánh Tường nhỏ nhẹ gợi ý.
- Anh à! Hay chúng ta chơi thứ khác đi, thấy có nhiều thứ thú vị hơn.
- Anh lại thấy thứ này thú vị hơn. Vé cũng đã mua rồi. Chúng ta vào thôi.
Không để cho Khánh Tường kịp nói lời nào, Minh Hào trực tiếp áp giải cô vào trong, không gian bắt đầu chìm vào âm mu và đen tối của nó.
Sau cuộc đàm phán thất bại với Minh Hào, Khánh Tường đã rơi vào hố đen tuyệt vọng rồi. Ánh mắt lo sợ và e dè bắt đầu hiện rõ trên khuôn mắt tái xanh vì sợ của cô.
Sau khi Khánh Tường và Minh Hào đi vào trong thì đột nhiên xuất hiện hai bóng đen cũng đi theo hai người vào trong.
Một giây, hai giây, ba giây ... sau en nờ giây trôi qua thì cũng có tiếng hét thất thanh của ai đó vang vọng ra ngoài.
- Aaaaaaaaaaa
Minh Hào nhẹ nhàng bế Khánh Tường rời khỏi ngôi nhà ma đáng sợ đó. Trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Đây là lần đầu tiên Khánh Tường chủ động ôm anh lâu tới như vậy. Cho nên hù dọa một chút cũng có ích chứ nhỉ?
Bạn nhỏ Khánh Tường sau khi bị doạ một phen hồn phách lên mây thì vẫn ôm khư khư Minh Hào không chịu buông.
Trong suốt chuyến đi dạo trong ngôi nhà đáng sợ đó không lần nào cô chịu mở mắt, toàn ụp mặt vào lưng Minh Hào mà thôi. Đỉnh điểm là khi bị ma nữ tóc dài khều vai và sờ chân thì cô đã toát hết mồ hôi vì sợ rồi. Không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức nhảy lên người Minh Hào để anh ôm, miệng vẫn không ngừng than vãn.
Bực một cái là khi bước vào phải đi cho hết mới có lối ra chứ không thể quay trở lại đường cũ được nên Khánh Tường chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cổ Minh Hào để anh ôm ra ngoài mà thôi.
- Chúng ta ra ngoài rồi. Em mở mắt ra đi.
Nghe Minh Hào nói thế, Khánh Tường mới miễn cưỡng hé mắt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi người anh.
- Anh xấu lắm! Lần sau không đi chơi với anh nữa.
Bạn nhỏ Khánh Tường giận dỗi bỏ đi trước, khiến cho Minh Hào dở khóc dở cười lon ton theo sau dỗ dành.
- Rồi rồi anh sai! Em ngồi đây chờ anh đi mua nước. Hét nãy giờ chắc khát lắm rồi đúng không?
Khánh Tường không thèm trả lời, khuôn mặt giận dỗi sưng lên như cái bánh bao chiều. Biết người ta sợ mà còn dẫn vào. Giờ còn bày đặt dỗ.
Tui vẫn giận!!!!!
Khi hai người rời khỏi ngôi nha ma thì hai bóng đen kia cũng ra theo, hiện giờ đang ngồi ở chỗ rất gần Khánh Tường. Có vẻ như họ vẫn theo sát hai người từ lúc đầu cho tới bây giờ.
Minh Anh uống một ngụm nước rồi nói chuyện với người bên cạnh mình.
- Chời đậu. Nhìn bà chị dữ dằn như vậy mà lại sợ ma? Đây là chuyện cười thú vị nhất mà tôi từng biết.
Saint chăm chú chơi di động, dường như không quan tâm tới bạn nhỏ nhiều chuyện ngồi sát bên.
Thấy Saint không trả lời, Minh Anh vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện một mình.
- Ôi giời, đã vậy còn ôm người kia suốt đoạn đường nữa, hên là bả nhẹ cân chứ không là Minh Hào gãy tay mất rồi.
- Cơ mà con kì lân trên tay chị nhìn xinh thế. Saint! Tôi muốn có một con.
- Muốn thì tự đi mà mua.
Saint bực bội nhét miếng bánh vào cái miệng nhiều chuyện cứ léo nhéo suốt của Minh Anh. Nói nãy giờ chưa chán hay sao? Nay anh ta ăn phải khoai ngứa à?
Sau đêm tiệc nhà Jame, lúc đưa Khánh Tường trở về Đế Cung thì cô đã nói cho Saint biết mối quan hệ giữa cô và Minh Hào là như thế nào rồi.
Ban đầu Saint cũng rất ngỡ ngàng, nhưng sau khi nghe hành trình cưa cẩm Khánh Tường của Minh Hào thì Saint đã có cái nhìn khác về anh.
Minh Hào rất kiên trì ở bên chăm sóc chị từng chút một, ngay cả khi hai người là những người xa lạ. Anh vẫn luôn biểu lộ sự quan tâm một cách tinh tế đến nỗi không ai là không nể phục.
Người ta nói mưa dầm thì thấm lâu. Bởi thế cho nên chị mới chịu chấp nhận Minh Hào.
Về khoản này thì Jame thua Minh Hào chắc rồi. Anh ta là một kẻ ngốc trong việc biểu lộ tình cảm.
Haizzzzz đột nhiên Saint lại lo lắng cho hành trình chiếm lấy trái tim người đẹp của Jame rồi.
Sẽ khó khăn lắm đây