Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Em là bảo vật của anh
Sau khi thấy Khánh Tường đã lên lầu, bác quản gia nhà Minh Hào mới bắt đầu lại gần anh rồi nói.
- Ông chủ! Ông có chắc mình không bị lợi dụng không?
- Ý ông là sao?
Minh Hào nâng ly cà phê còn nóng lên môi, anh uống một ngụm rồi hướng mắt về phía quản gia Trịnh.
- Tối qua khi ông chủ vừa ra ngoài thì cô ta đã nhanh chóng rời khỏi nhà với người đàn ông khác.
Choang! Ly cà phê trên tay Minh Hào lập tức rơi xuống đất tạo ra âm thanh chói tai, những mảnh vỡ cùng với vệt cà phê loang lổ khắp sàn.
Quản gia Trịnh hơi bất ngờ vì phản ứng của Minh Hào. Ông khẽ lắc đầu.
Thật là tội nghiệp ông chủ, chưa gì mà đã bị cắm một chiếc sừng rồi trên đầu rồi. Người phụ nữ kia cũng không có mắt, đã có được ông chủ rồi mà còn tham lam. Dám đi cưa cẩm người khác. Có biết ông chủ quyền lực lắm không?
Minh Hào không nói gì, chỉ lấy khăn giấy lau đi vết bẩn trên tay mình mà thôi.
Upsss chiếc ly trơn quá nên anh lỡ tay làm rơi thôi mà.
- Người đàn ông đó là em trai của cô ấy.
Minh Hào chẳng thèm nhìn quản gia Trịnh dù chỉ một lần. Ông ta tưởng anh là đồ ngốc hay sao mà không biết đêm qua cô ra ngoài cùng ai?
Nhân lúc Khánh Tường ngủ Minh Hào đã ngồi dậy kiểm tra camera an ninh rồi. Tuy không thấy rõ mặt nhưng dựa vào chiều cao, cách đi đứng và ứng xử thì 90% người đàn ông đó là Minh Anh. Nhưng anh vẫn còn thắc mắc tại sao Minh Anh lại lái chiếc Ferrari đắt đỏ ấy? Và nếu hai người là chị em thì có lẽ gia thế của Khánh Tường sẽ không tầm thường đâu nhé.
Suy nghĩ tới đây thì trong đầu Minh Hào đã loé lên một ý nghĩ, anh lấy di động gọi cho Peter.
- Aloooooooo
Ở bên kia màn hình là giọng ngái ngủ của một người đàn ông. Có lẽ còn ngủ chưa dậy đây mà.
- Dậy đi, có việc cho cậu làm.
Sau ba mươi phút chuẩn bị, Khánh Tường nhanh nhảu bước xuống lầu với bộ quần áo hết sức năng động pants 3 line và một chiếc áo phông rộng màu đen kết hợp với đôi giày thể thao nữa thì không còn gì để nói.
À quên, còn chuyện để nói chứ, không biết vô tình hay cố tình mà bạn nhỏ kia cũng đang mặc set đồ giống hệt Khánh Tường kia kìa.
Minh Hào đứng ngoài cửa ôm nón bảo hiểm nhìn Khánh Tường nở nụ cười. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào nụ cười của anh khiến khung cảnh trở nên tuyệt đẹp đến nghẹn thở.
Nếu nói mặt trời là thứ tốt đẹp nhất mà tạo hoá đã tạo ra thì đối với Khánh Tường thì việc gặp gỡ anh và được anh chăm sóc cưng chiều mới chính là điều tuyệt vời nhất.
- Muốn nhìn anh tới bao giờ? Đi được chưa?
Bị giọng nói đùa cợt của Minh Hào làm cho sực tỉnh, Khánh Tường cười ngây ngốc rồi chạy tới ôm anh.
- Minh Hào, tuy không biết chúng ta sẽ đi cùng nhau được bao lâu. Nhưng ngay lúc này em rất thích cảm giác được anh nâng niu trong tay. Rất rất thích.
Nghe câu nói nũng nịu của bà xã nhỏ. Trái tim của Minh Hào đã mềm nhũn ra rồi. Anh ôn nhu vuốt tóc cô.
- Vốn dĩ em là bảo vật của anh nên sẽ không có chuyện để em rời xa anh. Em chỉ thể bên anh mãi mãi mà thôi.
-------------------
Nhớ like + bỏ phiếu để Minh có động lực viết thêm chương nữa nha