Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Thì ra là thế
Thư kí Kim bủn rủn tay chân lê từng bước mệt nhọc lên công ty, phần da dưới mắt cũng thâm đen như gấu trúc rồi. Gương mặt anh lúc này lờ đờ như xác chết.
Hoàn Kim nhìn sấp hồ sơ trong tay mà rủa thầm.
Chết tiệt! Cái tội tài lanh mà bây giờ phải hứng chịu hậu quả nặng nề như vầy.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu hôm qua anh ta không chạy tới tìm chủ tịch để khoe thành tích. Để được sếp công nhận tài năng và còn có thể tăng thêm tiền lương nữa.
Ấy thế mà gặp ngay cái cảnh giận cá chém thớt mới đau cơ chứ. Hai người họ giận dỗi nhau rồi trút hết lên đầu tôi là sao????
Mở cửa nhìn vào khung cảnh trong phòng làm việc, Hoàn Kim đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người trong phòng nhìn anh bằng con mắt đáng sợ, ám chỉ Hoàn Kim là kẻ tội đồ gây hoạ và bọn họ là người phải gánh chịu.
Này này! Tôi còn thê thảm hơn các người đấy có biết không hả? Nhìn cái gì mà nhìn -.-
Hoàn Kim len lén mở cửa phòng của Minh Hào ra, sau chuyện ngày hôm qua anh ta không dám nhìn thẳng vào chủ tịch nữa đâu.
Thật đáng sợ.
- Có chuyện gì!
Chất giọng lạnh lùng của Minh Hào khiến cho Hoàn Kim giật thót người, anh ta nhanh chóng tiến vào, đặt sấp hồ sơ lên bàn rồi lui về phía sau.
Không gian chìm vào yên lặng, ngoài tiếng giấy sột soạt trong không khí thì không còn bất cứ tạp âm nào cả.
- Chủ tịch! Mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.
Thư kí Kim lên tiếng nhắn nhở Minh Hào, anh ta khẽ nuốt nước bọt cái ực.
- Gom tất cả những tài liệu liên quan tới đây cho tôi, cậu có mười phút để báo cáo. Nhớ là phải thật chi tiết.
Hoàn Kim ngã ngửa người về phía sau. Đệch mịa! Hơn mười bản kế hoạch, bản báo cáo các kiểu con đà điểu.
Đùa nhau hả?????
- Còn đứng đó?
Minh Hào ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào thư kí Kim, đôi mắt của anh sắc lạnh đến đáng sợ. Như một con dã thú đang chuẩn bị đi săn.
- Tuân lệnh.
Thư kí Kim chạy té khói ra khỏi phòng làm việc của Minh Hào, hoàn toàn không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa. Nếu không anh ta sợ sẽ bị bức chết thôi.
Sau khi Hoàn Kim rời khỏi, sắc mặt của Minh Hào dường như khó chịu hơn. Hình ảnh đêm qua vẫn còn hiện rõ trong tâm trí của anh.
Minh Hào tức giận ném ly rượu đang nằm trên bàn ra ngoài, ly rượu đụng trúng cánh cửa vỡ tung toé kèm theo âm thanh đổ vỡ vô cùng đáng sợ.
Chết tiệt!
Ở bên kia trái đất, Khánh Tường vẫn chưa thể biết được khung cảnh đáng sợ đang diễn ra ở nơi nào đó. Cô vẫn còn hoang mang về việc tấm hình kia.
- Ba! Con hỏi ba một chuyện được không?
Sau khi ăn uống xong, Khánh Tường lại gần người đàn ông trung niên đang nhàn nhã đọc báo ở sopha.
Ba Tường thấy cục cưng của mình đang nũng nịu bên cạnh thì trong lòng đã mềm nhũn ra rồi.
- Con gái cưng của ba muốn gì nào?
Ông nhẹ nhàng hôn lên tóc Khánh Tường, con gái ông đang mặc chiếc áo khoác của ông nữa, nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ con.
- Ba! Tại sao ba lại có tấm ảnh này?
Ba Tường liếc nhìn tấm ảnh đã cũ trên tay Khánh Tường, sau đó dùng tay đẩy gọng kính lên.
- Tại sao con lại muốn biết?
- Con tò mò.
Ba Tường chưa kịp lên tiếng thì mẹ Tường đã bưng dĩa trái cây đặt lên bàn, bà nhìn thấy tấm ảnh rồi thở dài.
- Trong ảnh là gia đình của đứa bé mà ba con nhận làm con nuôi.
Thú thật thì hồi xưa bà cũng có một chút yêu thích đứa con nuôi này, nhưng càng lớn lại càng đua đòi, hư hỏng không giống ai nên cũng không muốn nhắc lại nữa.
Nghe mẹ Tường nói, Khánh Tường mới chợt nhớ ra một chuyện. Có lần Mĩ Quyên khoe khoang rằng có một người cha nuôi rất giàu, và luôn chu cấp tiền bạc cho cô ta ăn chơi.
Ồ! Thì ra là thế.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Ba Tường nhìn Khánh Tường bằng đôi mắt tràn ngập tình thương, có chuyện gì đã xảy ra với con gái cưng của ông sao?
- Không có chuyện gì ạ.
Khánh Tường ngồi thưởng thức trái cây mát lạnh mà mẹ Tường đã cất công chuẩn bị cho hai bố con mà trong lòng dâng lên một cảm xúc thích thú.
Khoé môi của cô đã nhếch lên thành đường vòng cung từ bao giờ.
Bầu trời đã bắt đầu khoác lên mình bộ áo màu đen có điểm xuyết thêm vài ngôi sao, ngoài đường vắng vẻ ít người qua lại.
Minh Hào yên vị trên chiếc xe hơi sang trọng của mình đang chạy bon bon trên đường.
Liếc nhìn dòng người tất tả qua lại trên đường mà trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả.
Anh nhớ cô rồi!
Bỗng nhiên hình ảnh ngôi nhà sáng đèn bất ngờ lọt vào tầm mắt của anh, nếu không nhầm thì đó chính là ngôi nhà chung của anh và Khánh Tường.
- Dừng xe!
Minh Hào ra lệnh cho tài xế rồi mở cửa nước xuống xe, tiến từng bước về phía ngôi nhà.
Mở cửa bước vào, anh thấy thân ảnh nhỏ nhoi đang nằm ườn trên bàn ăn kèm theo một vài món ăn đã nguội lạnh.
Khánh Tường vừa về đã lập tức vào bếp chuẩn bị thức ăn cho Minh Hào, nhưng anh lại về muộn quá nên cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Minh Hào cúi người hôn lên đôi môi căng mọng ấy, tham lam mút cho tới khi đỏ ửng lên mới thôi. Nhưng có vẻ cô gái nhỏ kia ngủ say nên vẫn chưa biết gì.
Minh Hào dịu dàng bế bổng Khánh Tường lên tiến về phía phòng ngủ của mình, không quên thủ thỉ vào tai cô.
- So với việc ăn đồ ăn em nấu. Anh lại muốn ăn em hơn
-----------------------
Xin chào, Minh đã quay trở lại rồi đây. Vì một số lí do cá nhân nên dạo trước Minh không thể up chuyện cho các bạn được.
Thật sự xin lỗi các bạn nhiều lắm Ọ ^ Ọ
Bây giờ Minh quay trỏ lại rồi mọi người đừng bơ Minh nhé :<<<