Hành động thân mật vừa rồi của Minh Hào khiến cho Khánh Tường có chút ngẩn người. Toàn thân đột nhiên cứng đờ không thể cử động được. Chỉ có thể đứng yên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt thôi.
Đồng tử của Khánh Tường hơi dãn ra một chút.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trước mặt cô vậy?
Thẫn thờ người một lúc lâu, Khánh Tường đột nhiên giật mình một cái, sau đó mau chóng kiếm cách thoát ra khỏi vòng tay rộng lớn của Minh Hào. Cô vẫn chưa thể đối diện với Minh Hào ngay lúc này. Tâm trạng của Khánh Tường rất hỗn loạn, không biết nên làm gì cho đúng ngoài việc chạy trốn anh.
Đây là một hành động chưa hề có trong trí nhớ của Khánh Tường.
Thật là xấu hổ quá đi mất.
Nhận thấy mèo nhỏ trong lòng mình đang muốn giãy giụa chạy trốn. Minh Hào chỉ khẽ cười. Sau đó từ từ nới lỏng vòng tay của mình để cho cô chạy thoát.
Da mặt của bà xã anh thật là mỏng quá! Mới có thế mà đã đỏ ửng hết cả lên rồi. Đáng yêu quá đi!
Minh Hào đứng yên một chỗ nhìn bóng lưng của bà xã ngày một khuất dần trong đám đông mà trong lòng lại dâng lên một tia thỏa mãn lạ thường. Ừ thì coi như đã hôn được một cái rồi. Để cho cô trốn một xíu cũng chả sao cả. Lát nữa sẽ đi bắt cô sau.
Nghĩ thế rồi Minh Hào khẽ đưa tay nên chạm vào môi của mình. Nơi đấy vẫn còn hơi ấm của Khánh Tường. Khóe môi khẽ nhếch lên thành đường vòng cung. Minh Hào cứ cười ngây ngô như một kẻ ngốc, khiến cho người ta vừa si mê vừa thấy đáng sợ.
Si mê là vì đã lâu rồi họ không thấy nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên gương mặt lãnh đạm của vị tổng tài này. Còn đáng sợ là thấy sự yêu chiều quá mức của Minh tổng dành cho người con gái kia.
Đám người ở đó đã nhủ thầm với lòng rằng cho dù có chết cũng không thể quên được bóng dáng của người phụ nữ khiến Minh tổng si mê để sau này không thể đắc tội.
Đi cùng với Minh Hào hôm nay có người bạn chí cốt của mình, Peter. Chàng ta không biết từ đâu chui ra với bộ dạng hết sức hồ hởi như vừa xem kịch vui về vậy. Lập tức vỗ cái bộp lên vai Minh Hào rồi nâng mặt lên nói.
- Này! Để cho con mồi dễ dàng bỏ chạy thế à. Đi săn như cậu có nước chết đói từ lâu rồi.
Ngay khi nghe xong câu nói của Peter. Minh Hào vẫn tỏ thái độ dửng dưng như không có chuyện gì cả. Anh quay sang nhìn Peter rồi nói.
- Lau vệt kem trên khóe môi cậu đi rồi hãy nói chuyện với tôi. Từng tuổi này rồi mà ăn còn để phần cho ai? Cậu là con nít à?
Khuôn mặt đắc ý của Peter lập tức biến sắc, mau chóng lấy ra trong túi chiếc khăn tay rồi vội vàng lau miệng cho sạch sẽ. Xong xuôi rồi quay sang liếc Minh Hào một cái, lẩm bẩm trong miệng rằng.
- Đồ đáng ghét! Nói nhỏ nhỏ cái miệng lại thì chết cậu à? Hại ông đây xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi.
Minh Hào không nói gì cả, anh chàng mau chóng kiếm một chỗ ngồi vắng vẻ để đặt lưng xuống, thoải mái tựa người vào lưng ghế mềm mại. Tiện tay cầm một ly rượu trên tay rồi giải thích cho Peter hiểu, anh nói.
- Đối với người khác tôi có thể là sói. Nhưng đối với Khánh Tường thì tôi chỉ muốn là con mồi mà thôi.
Để mặc cho Bảo Bảo của anh tùy tiện chơi đùa, tùy tiện cắn xé, tùy tiện hành hạ anh. Anh lại thích cảm giác thê nô như thế này mới chết chứ.
Một cơn gió lạnh từ đâu thổi ngang qua khiến cho Peter ôm hai vai run lên một chút. Có lẽ không phải do thời tiết, mà do câu nói tràn đầy yêu chiều này của Minh Hào mà ra.
Ai đời đàn ông con trai lại thích kiếp thê nô? Bị người yêu hành hạ mà tâm trạng lại thỏa mãn như thế này?
Đúng là biến thái!
Mặc cho ánh mắt kì dị của Peter đang liếc mình một cách không kiêng kị. Thì sự dịu dàng lạ kì của Minh Hào vẫn một mực hướng mắt về người con gái đang ngồi tránh mặt ở chiếc xích đu nho nhỏ kia mà thôi.
Giống như chỉ cần anh lơ là một chút, cô lại biệt tích một lần nữa. Điều này khiến cho Minh Hào rất sợ.
Sợ mất cô!
Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa. Tuyệt đối không.
Nụ cười ma mị bỗng nhiên hơi cong lên đầy thích thú. Ẩn sau tán cây rộng lớn là một hình bóng đầy bí ẩn của người đàn ông. Chưa đầy năm giây sau, hắn ta mau chóng rời đi như chưa từng hiện diện nơi này.
Người này là ai? Tại sao lại mang dáng vẻ đầy nguy hiểm như thế? Anh ta có âm mưu gì?
Ánh đèn sân khấu bỗng nhiên vụt tắt. Màn đêm lập tức bao trùm lấy không gian rộng lớn này. Một vài âm thanh xì xào bàn tán đã vang lên mỗi lúc một to hơn, tất cả đều là những câu nói mang âm điệu hoảng loạn và sợ hãi.
Minh Hào nhanh chóng đứng bật dậy với tâm trạng lo lắng. Trong bóng tối đáng sợ đang bao trùm lấy không gian, anh chàng mang dáng vẻ thong thả chậm rãi nhưng trong lòng đã nóng lên như lửa đốt rồi.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Khánh Tường hiện giờ đang ở đâu?
Minh Hào đang lo lắng cho Khánh Tường, không biết bây giờ cô đang ngồi ở đâu? Có an toàn hay không? Hay lại đang sợ hãi ngồi co ro lại một chỗ rồi?
Bà xã của anh coi vậy chứ mong manh dễ vỡ lắm đấy. Phải mau chóng tìm cho ra mới được.
Trong không gian hỗn loạn ấy, ở trên lầu đột nhiên vọng xuống giọng nói của một chàng trai khá trẻ, với giọng điệu chững chạc của mình. Anh ta dõng dạc nói.
- Khách quý xin hãy giữ bình tĩnh, đây hoàn toàn không phải là một sự cố đâu. Mà là một trò chơi nho nhỏ mà thiếu gia nhà chúng tôi muốn dành tới cho quý vị để góp vui ấy mà.
Giọng nói ấy đã xoa dịu được đôi chút sự hỗn loạn dưới sảnh lớn, mọi người đột nhiên im lặng để lắng nghe người đàn ông kia phổ biến luật chơi.
Dừng lại một chút, anh ta nói tiếp.
- Các vị tới đây đa số đều đi một mình, thế không biết ai trong số các vị đã có người trong lòng chưa nhỉ? Nếu chưa thì thiếu gia của chúng tôi có một trò chơi để giúp các vị thoát ế đây.
Nói xong anh chàng khẽ cười, giống như rất thích thú với trò chơi sắp được diễn ra.
- Khi bước vào đây, trên người của quý vị đã có sẵn vật dụng để chuẩn bị cho trò chơi này rồi. Đối với nam thì có một chiếc kẹp nhỏ xíu ở cà vạt, còn đối với nữ là một chiếc vòng nhỏ. Một lát sau chúng sẽ tự phát sáng khi khi nhận được tín hiệu từ tổng bộ. Và nhiệm vụ của các vị là dựa theo mùi hương mà chọn đối tượng, người nào có mùi hương khiến cho các vị cảm thấy thích thú thì hãy ở bên cạnh họ. Sau ba mươi phút đèn sẽ tự bật sáng và nếu như cả hai đều hợp nhãn thì có thể bắt đầu một cuộc hẹn hò. Các vị thấy có được không?
Một làn sóng hưởng ứng mau chóng được xuất hiện, mọi người rất thích thú với trò chơi mà Jame vừa đặt ra. Âu thì cũng là cơ hội để giúp hội ế bền vững này giải nghiệp, ngu gì mà không thử?
Khánh Tường đang ngồi ở phía xích đu cũng nghệch mặt ra khó hiểu. Phi Hùng đã lớn tướng thế kia rồi mà còn chơi cái trò trẻ con này nữa cơ à? Anh ta bị ngu chắc?
Nhưng mà ngẫm nghĩ cho cùng, Khánh Tường cũng không có hứng thú cho lắm với cái trò chơi trẻ con này của anh ta, nên liền tìm cách gỡ chiếc vòng quái quỷ này ra khỏi người.
Nãy cứ tưởng rằng đây là món trang sức mà nhà họ Phi tặng để cảm ơn khách quan tới chung vui nên cô mới đeo, ai dè lại là thứ phục vụ cho cái trò chơi vớ vẩn kia.
Còn về phần Minh Hào, sau khi nghe chàng trai kia phổ biến về luật chơi thì mới đầu có chút đăm chiêu suy nghĩ, sau đó khóe môi lại hơi cong lên một chút vì thích thú.
Trong lòng anh đã bắt đầu len lỏi một kế hoạch nho nhỏ.
Được rồi! Jame thích chơi thì Minh Hào chiều. Có điều, anh ta nghĩ rằng có thể mang bà xã của anh đi nhờ một trò chơi trẻ con này sao? Ngủ đi rồi mơ nhé.
- Trò chơi chính thức ... BẮT ĐẦU!
Ngay khi vừa dứt lời thì không gian lập tức được chiếu sáng bằng những thứ ánh sáng nhỏ nhoi hai màu xanh đỏ. Xanh tượng trưng cho phụ nữ, còn đỏ tượng trưng cho đàn ông. Tuy đèn được sáng lên nhưng lại không đủ để quan sát mọi thứ xung quanh, chỉ như những đốm sáng của đèn led mà thôi.
Minh Hào chậm rãi đi từng bước cẩn thận, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh nhỏ bé của bà xã nhà mình, lại còn nhớ luôn cả vị trí mà Khánh Tường đang ngồi trước khi đèn vụt tắt nữa cơ. Với lại Khánh Tường chắc sẽ không di chuyển trong ánh đèn mờ ảo này đâu.
Vốn dĩ Minh Hào không hề gấp gáp tới chỗ Khánh Tường, cứ thong thả từ từ mà đi thôi. Vì ánh đèn xanh vẫn còn ở vị trí đó, cô chắc chắn sẽ không di chuyển.
Một cú va chạm nhẹ vào vai Minh Hào, khiến cho anh bất ngờ lùi về sau vài bước. Là cú chạm vai của người đàn ông, có thể là do quá vội vã nên bất cẩn va phải người khác sao?
Nhưng mà anh ta lại không tỏ ý xin lỗi về sự cố vừa rồi, điều này khiến cho Minh Hào có chút khó chịu trong lòng. Ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không? Hay là người này đang cố tình gây sự thế nhỉ?
Tiếng hắng giọng nhẹ nhàng vang lên không trung khiến cho Minh Hào hơi dè chừng, anh cảm giác được người này đang đứng ở phía sau mình, với một khoảng cách rất gần. Sau đó, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, anh ta nói rằng.
- Đừng tốn công vô ích, Khánh Tường không còn ngồi ở xích đu đâu.
Lắng nghe từng câu chữ mà người đàn ông đấy nói, Minh Hào mới chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy là Khánh Duy. Nhưng mà lời nói của bạn đối thủ thật sự có đáng tin hay không?
Bây giờ anh vẫn còn đang rất mông lung, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lí do tại sao Khánh Duy lại làm như thế này.
Nếu đứng trên cương vị của một người bạn thân của Jame thì Khánh Duy đương nhiên phải ngăn chặn hoặc tung hỏa mù đánh lừa Minh Hào mới đúng chứ? Sao lại chạy tới đây giúp anh?
- Em có thể tin anh không?
Minh Hào không thể gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình được. Lỡ đâu đây lại là một cái bẫy mà hai người họ bày ra để lừa gạt anh thì sao?
Một tiếng hừ nhẹ cùng với tiếng thở hắt khẽ vang lên trong không trung. Không cần nhìn cũng có thể đoán được khóe môi của Khánh Duy đang nhếch lên, lộ rõ vẻ khó chịu. Sau đó anh trai quốc dân lại phải giải thích cho Minh Hào nghe.
- Cậu cho rằng tôi đùa cậu? Nếu hôm nay Khánh Tường không có mặt trong buổi tiệc thì việc cậu kết thân với một người khác giới trong buổi tiệc xã giao này là điều tôi không thể ngăn cản. Nhưng xui thay lại có tiểu bảo bối nhà tôi đi, cho nên mới nhắm mắt giúp cậu một lần đấy.
Dừng lại một chút, Khánh Duy hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói.
- Khi cơn ghen của phụ nữ xuất hiện, thì cho dù có long trời lở đất cũng không thể kinh khủng bằng, tôi chỉ đang giúp cậu bảo toàn tính mạng mà thôi. Nhớ đấy! Người đang ngồi ở xích đu không phải nó.
Trái ngược với không gian náo nhiệt bên trong sảnh lớn thì cô gái nhỏ của chúng ta đang mang tâm trạng bực tức đi tìm tên ngốc mang tên Jame để tính sổ.
Ấy vậy mà kiếm mãi kiếm mãi không thấy hắn ta ngoài khuôn viên, bên trong lại rất tối, Khánh Tường không muốn quay lại cái nơi tối tăm đó thêm một lần nào nữa cả. Ra ngoài sân được tận hưởng không khí trong lành, mùi hương dịu nhẹ của hoa thơm mới khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
Nhìn thứ đèn đang nhấp nháy trên tay mà trên vầng trán trắng ngần ấy đã xuất hiện vài đường gân xanh.
Thiệt là tức chết đi mà.
Lang thang một mình trong khuôn viên rộng lớn nhà họ Phi, Khánh Tường đang vô cùng tận hưởng cảm giác thoải mái mà đã rất lâu rồi cô không có được, có thể là từ khi rời khỏi Minh Hào.
Ngôi biệt thự nhà họ Phi cách thành phố sầm uất khá xa, có thể nói đây là vùng ngoại ô thành phố nữa cơ. Đã thế ông cụ còn rất yêu thiên nhiên và cái đẹp nên đã đem rất nhiều loại hoa về đây trồng, vừa để chiêm ngưỡng sắc đẹp của hoa, lại vừa trang trí cho căn biệt thự ngày càng thơ mộng, không khác gì một vườn thượng uyển cả.
Một bàn tay to lớn ấm áp đặt lên vai Khánh Tường khiến cho cô bất ngờ giật mình quay người lại. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tự vệ rồi.
Nhưng khi quay lại, đối diện với cô lại là ánh mắt hiền dịu của người đàn ông, khóe mắt đã nheo lại thành vết chân chim. Ôn nhu nhìn Khánh Tường rồi nói.
- Sao không ở bên trong chơi, ra đây làm gì cho lạnh?
Lão Phi cười hiền như một ông tiên, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mảnh khảnh của Khánh Tường chiếc áo được làm bằng lông thú, rất ấm áp. Thuận tay vỗ vai Khánh Tường vài cái.
- Đúng ra ông phải khoác áo này mới đúng, sao lại đưa cho cháu. Lỡ đâu lại ...
Chưa nói dứt câu Khánh Tường chuẩn bị cởi áo trả lại thì bị ông cụ ngăn lại, rất nhanh sau đó có một cô hầu gái vội vã chạy lại phía hai người, trên tay còn cầm theo một chiếc áo ấm. Có lẽ là của Lão Phi.
Cô ấy dừng lại trước mặt Khánh Tường, cúi người xuống thở dốc sau đó ngẩng mặt nói rằng.
- Xin lỗi ông, cháu tới trễ, ông chờ cháu có lâu không ạ?
Lão Phi nhẹ nhàng lắc đầu sau đó thuận tay mặc áo mà cô hầu gái mới mang đến, sau đó dịu dàng vuốt tóc Khánh Tường, rồi nói.
- Mau vào trong đi, ngoài này lạnh lắm, với lại cháu đừng tốn công nghĩ cách gỡ chiếc vòng này ra, nó là mẫu thiết kế mới của công ty. Sau khi kích hoạt thì phải chờ đúng thời gian quy định ở tổng bộ kết thúc thì mới có thể gỡ ra được.
Đứa cháu này không hiểu sao lại mang đến cho ông cảm giác yêu chiều vô tận, nếu có thể chịu làm cháu dâu của ông thì ông có thể bảo đảm không để ai bắt nạt bảo bối của ông. Lão Phi đương nhiên nhìn ra vẻ mặt hưng phấn của cháu nội mình mỗi khi nhắc tới cô bé này. Điển hình là mỗi khi đứng gần Khánh Tường, đôi mắt lạnh lùng của nó đột nhiên sáng rực lên như một ngọn lửa.
Nhưng mà có điều, hình như Khánh Tường không có cảm giác yêu đương với cháu nội của ông thì phải.
Haizzzzzzzzzz
Thôi thì chuyện tình cảm của tụi nó nên để tự quyết định.
Không đợi Khánh Tường phản ứng, Lão Phi lập tức cầm lấy bàn tay nhỉ nhắn mềm mại của cô, nhẹ nhàng mang cô trở lại vào trong phòng. Mặc kệ cho ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh.
Lão Phi nổi tiếng khó tính khó gần, Jame cũng được di truyền tính cách này từ ông, nên khi nhìn thấy lão Phi cưng chiều một người khác thì thật sự rất ngạc nhiên
Một người đàn ông đang ẩn mình trong dàn người đông đúc khẽ ngửa cổ uống một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt trầm ngâm nhìn khung cảnh hỗn loạn phía trước, nhưng mà có vẻ như mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người phụ nữ.
Khánh Duy cười cợt vỗ một cái nhẹ lên vai Jame đang chăm chú nhìn Khánh Tường, sau đó nói.
- Trong trò chơi này, cậu thua rồi.
Chỉ chậm hơn Minh Hào có vài phút mà thôi, nhưng cũng được tính là thua cuộc rồi.
Cho dù là bạn thân của Jame nhưng Khánh Duy lại không muốn nhúng tay vô chuyện tình cảm để giúp đỡ ai cả. Trong cuộc đua này người nào chiến thắng mới xứng đáng ở bên cạnh bảo vệ tiểu bảo bối của anh, với lại anh cũng chả quan tâm hai người này đấu đá với nhau kiểu gì. Khánh Duy chỉ quan tâm tới cảm giác của Khánh Tường mà thôi.
Hôm nay có vẻ như may mắn không mỉm cười với Jame rồi.
Quay trở lại với khung cảnh hỗn loạn phía trước, Khánh Tường tròn mắt ngạc nhiên trước hành động đáng sợ của Minh Hào, sau đó mau chóng đi tới nói giúp tên đàn ông tội nghiệp kia. Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên trên cánh tay chắc khỏe của Minh Hào, sau đó vội vàng nói.
- Anh, anh làm gì vậy? Mau thả người xuống, anh ta sắp không thở được nữa rồi.
Nhưng mà ánh mắt đáng sợ của Minh Hào vẫn chăm chú nhìn người đàn ông kia, biểu cảm trên mặt vẫn đằng đằng sát khí đáng sợ, anh lạnh lùng nói.
- Nhưng hắn ta dám giở trò với em, người của anh mà phải chịu ấm ức như vậy sao?
Một câu nói đủ làm cho trái tim của Khánh Tường mềm nhũn ra. Minh Hào tức giận như thế này là vì cô ư?
Nhưng mà tại sao anh thấy được? Ánh đèn mập mờ của đèn led không đủ để soi sáng dù chỉ một chút. Bằng cách nào mà Minh Hào nhìn thấy được?
- Được rồi, em không sao, anh mau thả anh ấy xuống đi.
Cho dù bộ dạng hiện giờ của Minh Hào rất đáng sợ, nhưng Khánh Tường lại không hề e sợ chút nào, cô vẫn nắm chặt cánh tay của Minh Hào không buông, trong lòng lại lo lắng cho người đàn ông tội nghiệp đang nằm trên tay của anh.
Nhìn ánh mắt kiên định của Khánh Tường, Minh Hào thở hắt ra một cái, sau đó thả người đàn ông kia xuống với bộ dạng khó chịu. Anh liền quay người sang chỗ Khánh Tường đang đứng thuận tay nhấc bổng cô lên, khiến cho Khánh Tường loạng quạng té vào lồng ngực rắn chắc của Minh Hào.
Giữa đại sảnh lớn, trước hàng trăm con mắt của mọi người xung quanh. Anh âu yếm ôm Khánh Tường vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó dõng dạc nói lớn.
- Nhớ cho kĩ, người của tôi. Cấm đụng!
Mặc cho Khánh Tường vẫn còn ngẩn người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Minh Hào trực tiếp ôm người đi mất, hoàn toàn không để cho bà xã nhỏ có cơ hội phản kháng.
Peter núp vào một góc khuất vừa ăn vừa thưởng thức kịch vui trước mặt, khóe môi không dấu được vẻ thỏa mãn mà hơi nhếch lên.
Anh ta cười thầm trong bụng.
Đây mới chính là Minh Hào mà anh quen biết, không phải là loại người ôn nhu nhu nhược, mà là loại bá khí ngông cuồng như thế này cơ.
Có điều, tên này chỉ ôn nhu dịu dàng với một mình Khánh Tường mà thôi. Khi ở bên Khánh Tường, bản chất của anh được cô kìm hãm lại không ít, nhưng khi mất đi Khánh Tường thì Minh Hào lại không thể kiểm soát được hành vi và tính cách hay ghen của mình, đã thế hôm nay lại có tới hai người đụng chạm tới người của Minh Hào thì thử hỏi xem với một người hay ghen và độc chiếm như thế thì còn giữ bình tĩnh sao?
Minh Hào vẫn là Minh Hào, tính cách của anh ta vẫn như thế không có gì thay đổi. Chỉ khi có Khánh Tường ở bên cạnh thì mới được kìm hãm lại mà thôi.
Vô tình lướt qua một góc khác, Peter đăm chiêu nhìn biểu hiện của Jame, người mà anh nghe nói là tình địch nặng kí nhất của Minh Hào.
Thấy biểu hiện của anh ta không có gì bất mãn cho lắm, nhưng mà hành động gõ lên bàn thành từng nhịp ấy cho Peter biết được Jame đang tập trung suy nghĩ, không lẽ lại sắp có trò mới hay sao?
Cho tới khi Minh Hào nhẹ nhàng đặt Khánh Tường ngồi vào vị trí phụ lái thì cô gái của chúng ta mới bừng tỉnh khỏi cơn bất ngờ. Nhưng đã quá trễ, Minh Hào đã ngồi vào vị trí lái rồi tiện tay khóa luôn cửa xe lại rồi.
Bây giờ Khánh Tường có muốn la hét, có muốn chạy trốn đi nữa thì cũng không còn kịp.
Cho dù bên trong vẫn không cam tâm cho lắm, nhưng mà bên ngoài Khánh Tường vẫn phải giữ bình tĩnh để nói chuyện với Minh Hào, nếu để cho anh biết được bộ dạng khó chịu của mình như thế nào thì đảm bảo Minh Hào sẽ cười cho mà xem.
Hít một hơi thật sâu, Khánh Tường nói.
- Anh còn tính nhìn em tới bao giờ nữa đây?
Hóa ra bạn nhỏ Minh Hào của chúng ta sau khi ngồi vào vị trí lái xe thì hoàn toàn không có ý định cho xe di chuyển, mà lại tựa người vào vô lăng sau đó cứ nhìn chằm chằm vào Khánh Tường, dường như sợ cô sẽ bốc hơi thêm một lần nào nữa vậy đấy.
Được rồi được rồi! Muốn nói gì thì cứ nói, đừng có chăm chú nhìn cô như thế này được không vậy? Khánh Tường biết ngượng đấy nha.
Không khí yên lặng bao trùm căn phòng một hồi lâu, sau đó Minh Hào mới chầm chậm lên tiếng.
- Lâu rồi không gặp, trông em có vẻ gầy đi nhiều.
Dechhhhh
Câu đầu tiên anh nói lại liên quan về vấn đề cân nặng của em sao? Anh chán sống rồi hả Minh Hào?
Trên trán của Khánh Tường đã nổi lên vài đường gân xanh tức giận rồi, Minh Hào không biết phụ nữ ghét nhất là nhắc tới vấn đề cân nặng ư? Hay anh đang cố tình chọc tức cô vậy hả?
Có lẽ Khánh Tường không để ý, mỗi khi ở bên cạnh Minh Hào cô không thể che dấu được cảm xúc cũng như biểu hiện thú vị trên khuôn mặt của mình được. Cho dù có kiềm chế tới mức nào đi nữa, Minh Hào vẫn dễ dàng nhìn ra.
Anh khẽ cười một chút, sau đó lại nhích người mình sang áp sát vào người Khánh Tường, khiến cho cô bất giác đỏ mặt.
Sau đó, anh cúi xuống thì thầm bên tai của bà xã nhỏ vài câu.
- Em có phải là thuốc phiện hay không? Tại sao không có em anh lại hóa thành kẻ điên? Ngay cả hành động của mình cũng không thể kiểm soát được, khi nhìn thấy người khác đụng chạm vào em, anh chỉ hận không thể xé xác tên đó ra ngay lập tức. Tại sao anh lại trở thành như vầy? Tại sao cơ chứ?
Nghe tới đây, Khánh Tường vừa giải thích cho hành động mất kiểm soát vừa rồi của mình, lại vừa đặt ra cho cô một câu hỏi để cô trả lời mình. Bộ dạng ôn nhu này khác hẳn với dáng vẻ đáng sợ ban nãy của Minh Hào.
Một suy nghĩ táo bạo khẽ lướt qua tâm trí của Khánh Tường. Cô tự hỏi rằng đây có phải là một người hay không? Tại sao thái độ lại khác hẳn như vầy cơ chứ?
Đây là Minh Hào mà cô đang yêu ư?
Nhìn bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ của Khánh Tường, Minh Hào cũng đã mơ hồ đoán được cô đang suy nghĩ điều gì.
Người xưa có nói, nếu đã quá thân thuộc với nhau rồi, thì chỉ cần một cái chớp mắt, một cái mím môi cũng đủ để hiểu được đối phương đang nghĩ gì trong lòng, và có lẽ nó đúng đối với Minh Hào và Khánh Tường hiện giờ.
Nhưng mà, bộ dạng này của Khánh Tường lại mang tới cho Minh Hào cảm giác đáng yêu và muốn trêu ghẹo cô thế này?
Thật là kì lạ quá đi mất thôi.
Không kiềm được lòng nữa, Minh Hào mau chóng chuyển thế áp sát Khánh Tường rồi hung hăng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nó không đơn giản là một nụ hôn phớt qua, mà là một nụ hôn mang nỗi niềm nhớ mong của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Đã lâu rồi, rất lâu rồi anh không gặp Khánh Tường, không được tận hưởng sự mềm mại ấm áp của cô, không nghe thấy tiếng gọi đầy quyến rũ, không cảm nhận được sự quan tâm mà mình vẫn thường được nhận, không được ai đó làm nũng, không được ôm ai đó trong lòng.
Tất cả những điều dồn nén bao lâu nay đều được Minh Hào bộc phát trong nụ hôn mãnh liệt này,
Khánh Tường khó chịu đẩy anh ra, anh lại càng không cho cô hoàn thành ý định, hung hăng cắn mạnh lấy đôi môi đỏ ửng của Khánh Tường, tham lam mút lấy vị ngọt từ cô. Bàn tay không an phận bắt đầu lần mò một cách hư hỏng.
- Hào ... Buông em ra. Anh đang đi quá xa rồi đó.
Cô gái nhỏ của chúng ta bị nụ hôn làm cho u mê, toàn thân bất lực trước sức nặng của cơ thể Minh Hào. Không gian trong xe cũng trở lên ái muội một cách kì lạ.
Nhưng mà, Khánh Tường đã tính sai một nước rồi. Hiện tại bây giờ trước mắt cô không phải là một Minh Hào ôn nhu dịu dàng như thường ngày, không phải là người mà lúc nào cũng chiều theo mọi câu nói của cô. Không phải là người luôn luôn phải nhẫn nhịn.
Mà bây giờ Minh Hào lại tràn đầy vẻ bá đạo và độc chiếm, dường như việc để mất cô một lần khiến cho tâm trạng của anh cảm thấy bất an. Lúc đấy mọi suy nghĩ tiêu cực đều đổ dồn vào anh, Minh Hào không biết tại sao Khánh Tường lại cam tâm rời bỏ anh trong khi anh không làm gì sai cả. Thậm chí ngay cả một cơ hội giải thích cô cũng không cho anh. Ngang nhiên biến mất khỏi cuộc sống của Minh Hào mà không quan tâm tới cảm xúc của anh.
Người con gái này, có phải bị anh chiều hư rồi không?
Như thế thì không được rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì ngay cả vợ anh cũng không có cơ hội rước về dinh. Chuyện này thật sự không khả quan.
Khánh Tường nhận thấy lời nói của mình không còn giá trị với Minh Hào nữa rồi. Cô bảo anh dừng lại, thì hành động của anh lại càng ngày càng không an phận. Sau khi độc chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh của Khánh Tường, Minh Hào lại tiếp tục hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của Khánh Tường, mạnh mẽ đùa giỡn nơi đó cho tới khi xuất hiện một vết đỏ ửng quyến rũ thì Minh Hào mới tạm thời dừng lại.
Anh nhìn vào vết đỏ ở cổ Khánh Tường một cách đầy thích thú, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, di chuyển hoàn toàn sang vị trí phó lái, đặt cô ngồi lên đùi mình rồi tiếp tục đùa giỡn.
Bộ dạng của Minh Hào bây giờ không khác gì một con thú dữ đang chơi đùa với miếng mồi ngon của mình. Dường như anh chẳng còn quan tâm tới mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào nữa rồi, trong mắt của Minh Hào bây giờ chỉ tràn ngập hình ảnh của Khánh Tường mà thôi.
- A
Khánh Tường khẽ kêu lên một tiếng, không phải vì đau mà vì bị anh làm cho nhột. Toàn thân của cô đã mềm nhũn ra rồi, chỉ còn có thể để mặc cho Minh Hào chơi đùa mà thôi.
Khánh Tường khó nhọc nói.
- Anh! Anh không phải là Minh Hào mà em quen biết.
Quá bất ngờ trước thái độ bá đạo ngày hôm nay của Minh Hào, Khánh Tường buộc miệng nói ra lúc nào cũng không hay.
Nghe thấy thế, Minh Hào đột nhiên dừng lại một chút, nhưng không phải vì tức giận, mà vì muốn trêu chọc bà xã thêm một xíu.
Anh dùng tay vén vài sợi tóc đang rũ xuống khuôn mặt yêu kiều của bà xã nhỏ sau đó khẽ cười rồi nói.
- Đương nhiên rồi, để khiến cho em mãi mãi ở bên cạnh anh, thì cho dù có trở thành bao nhiêu phiên bản đi nữa anh cũng bằng lòng. Nhưng em phải nhớ một điều, chồng em có thể rất đáng sợ, cũng có thể rất ngang ngược và hung dữ đối với nhiều người, nhưng riêng em thì không.
Không khí trong xe càng ám muội thì lại càng tỉ lệ thuận với không gian nặng nề bên trong sảnh lớn.
Jame ngồi vắt chân thành hình chữ ngũ, thoải mái tựa người vào lưng ghế, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào thứ chất lỏng đang sóng sánh trong ly một cách đáng sợ. Toàn thân toát ra vẻ khó gần và cực kì nguy hiểm.
Hầu như mọi người xung quanh không thể đành liều chạy tới xoa dịu con mèo đang xù lông này được. Chỉ sợ vừa tới nó lại vả vào mặt cho một cái mà thôi.
VÌ thế cho nên họ đều tự động ngồi cách xa Phi Hùng cả bốn mét.
Chỉ duy nhất một người có thể giúp họ thoát khỏi cái không khí đáng sợ này thôi. Ấy vậy mà không biết người đó lại chạy đi đâu mất tiêu rồi.
Mới nãy còn thấy ngồi ở đây mà, sao biến mất nhanh thế? Bộ có ẩn thân chi thuật hay gì?
Tiếng giày ma sát với mặt sàn, tạo ra âm thanh khe khẽ nhưng cũng đủ để người ta nhận ra có một người đang tiến về phía họ. Khó khăn ngước mặt lên quan sát, mọi người xung quanh như mở cờ trong bụng.
Khánh Duy vẫn giữ phong thái ấy. Nụ cười nhếch môi quyến rũ, ánh mắt phong lưu đa tình nhưng trên người lại toát ra vẻ thần thái không ai sánh bằng. Nó giống như một viên thuốc phiện, cho dù có nguy hiểm tới đâu cũng có người muốn sa vào.
Sự nguy hiểm chết người.
Ngửa cổ uống một ngụm rượu, Khánh Duy cười cợt nói.
- Thế nào? Lại thua nữa à?
Phi Hùng không nói gì, chỉ lia ánh mắt hình viên đạn sắc bén bắn thẳng vào con người đáng ghét đang ngồi trước mặt anh, chính Khánh Duy là người phá hỏng mà bây giờ còn ra vẻ ta đây vô tội?
Đáng ghét!
- Một là cậu cất cái bộ mặt đáng ghét ấy đi, hai là tôi đập cho cậu một trận đấy.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông pha lẫn một chút tức giận vang lên đều đều trong không gian, đôi môi mỏng của Phi Hùng có hơi cắn chặt lại tỏ vẻ không bằng lòng.
Bộ dạng lúc này của anh ta khiến cho mọi người không rét mà run, tự động dịch ra thêm vài mét nữa. Bây giờ Jame giống như một con thú dữ tức giận, nó có thể xé xác những thứ cản đường, những thứ khiến nó khó chịu.
Mà Khánh Duy không lẽ không nhìn thấy biểu hiện này hay sao mà còn chọc tức Jame? Hay là người này đang muốn chơi đùa với lửa?
Thật không thể hiểu nổi trong đầu Khánh Duy đang suy nghĩ điều gì nữa.
Nhưng mà, có vẻ như bản tính cà khịa của Khánh Duy chỉ có một mình em gái bảo bối nhỏ và bảo bối lớn mới có thể trị được mà thôi, còn câu nói đe dọa này của Phi Hùng mà có thể khiến anh dè chừng được sao?
Này! Mấy người đang chọc tôi cười đấy à?
Một suy nghĩ táo bạo lướt ngang qua tiềm thức của Khánh Duy, khiến cho anh không kiềm chế được mà phì cười một cái.
Jame nhìn thấy nụ cười đáng ghét ấy, lại nghĩ rằng Khánh Duy đang cười cợt và coi thường lời nói của anh ta. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi hắn ta đã mau chóng tới chỗ Khánh Duy đang ngồi, lập tức dùng tay nắm cổ áo của Khánh Duy mà nhấc lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bạn thân của mình rồi nói.
- Duy! Cậu thật sự đang giỡn mặt với tôi sao?
Khánh Duy không nói gì, chỉ cười. Nụ cười đáng ghét mang vẻ giễu cợt ấy vẫn đang hiện hữu trên đôi môi mỏng của anh. Càng nhìn càng thấy ghét.
Thuận theo lực mà Phi Hùng tác động lên, Khánh Duy cũng vô thức mà đứng dậy đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ta, sau đó nhẹ nhàng nói.
- Đấu với tôi? Hôm nay cậu ăn phải gan hùm rồi à?
Không nhanh không chậm, Khánh Duy liền xoay người thoát khỏi thế bị động, nhẹ nhàng chui qua cánh tay vạm vỡ của Phi Hùng, sau đó mau chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Anh chàng ép sát Phi Hùng vào bức tường lớn ở một góc khuất của sảnh lớn để né tránh sự chú ý của mọi người xung quanh.
Nhưng có vẻ như là vô ích rồi.
Mọi ánh mắt đều tập trung về đây, tiếng xì xầm bàn tán mỗi lúc một lớn hơn. Họ bàn tán về lý do khiến cho đôi bạn thân phải tương tàn với nhau tới mức này? Còn ánh mắt hình viên đạn đang bắn tung tóe thế kia nữa kìa. Không gian bây giờ tràn ngập mùi thuốc súng luôn rồi.
Muốn lao vào can ngăn hai tên này cũng chả ai có đủ can đảm . Loạng quạng là bị đập chung chứ chả đùa.
Khánh Duy là người lên tiếng trước. Anh nói.
- Cậu là người đặt ra luật chơi mà lại không tuân thủ chúng. Trong khi mọi người đều dựa vào mùi hương để tìm đối tác thì cậu lại sử dụng thiết bị định vị để tìm. Đã vậy lại còn không thành công nữa, cậu còn tư cách để nổi cáu với ai?
Khác với giọng điệu to ban nãy, khi nhắc tới vấn đề này Khánh Duy lại dùng với âm lượng cực kì nhỏ, chỉ đủ để cho Jame nghe được mà thôi. Anh không muốn bạn mình phải mất mặt trước đối thủ làm ăn.
- Làm sao cậu biết được?
Mang theo dáng vẻ nghi hoặc, Phi Hùng hỏi ngược lại Khánh Duy.
- Ngay từ khi bước vào tôi đã nhìn thấy vòng tay của Khánh Tường có thiết kế đặc biệt, không giống chiếc vòng của khách nữ khác. Vốn dĩ nghĩ rằng đây là sự ưu ái đặc biệt cho người quen biết. Ai ngờ cậu lại bày ra cái trò chơi trẻ con này.
Nếu không có lý do gì tại sao lại đưa cho Khánh Tường cái vòng đặc biệt hơn? Phải chăng trong đó có thiết bị định vị?
Hahahahaha
Nghe tới đây, Phi Hùng bật cười lên thành tiếng, ánh mắt tán thưởng không ngần ngại đối với bạn mình, sau đó nói.
- Thông minh lắm! Thế mới là bạn tốt của tôi chứ, tài quan sát không tồi xíu nào đâu. Có điều cậu thiếu một chi tiết quan trọng. Tôi không chỉ định vị một mình em ấy, mà ngay cả cậu và tên kia cũng nằm trong danh sách sử dụng định vị của tôi.
Tên kia mà Phi Hùng nói không ai xa lạ hơn Minh Hào cả.
Thế là anh ta nắm rõ định vị của ba người bọn anh, chỉ cần một bước đi Phi Hùng cũng có thể biết được.
- Việc cậu định vị tôi và hai người ấy tôi chả có ý kiến gì cả. Chỉ có điều, em gái bảo bối của tôi còn đang ở đây, NGƯỜI NÓ YÊU còn đang ở đây. Tôi không muốn nó thấy cảnh Minh Hào phải đứng bên cạnh một người phụ nữ khác. Nó sẽ phát ghen lên đấy.
Khánh Duy cố tình nhấn mạnh chữ "người nó yêu" vừa để chọc tức Jame, vừa muốn nhấn mạnh Minh Hào bắt đầu trở thành một phần cuộc sống của Khánh Tường rồi.
Điều quan trọng là phải nhấn mạnh, nhấn mạnh chưa đủ thì phải nhắc lại hai ba lần mới được.
Đúng là bản tính cà khịa không thể nào thay đổi được mà.
Trên mặt của Phi Hùng đã nổi lên những vệt xanh đen tức giận, nhưng xét về lý luận thì lại không thể cãi lại Khánh Duy được, anh chàng chỉ đành ôm cục tức trong bụng mà thôi.
Khánh Duy nhẹ nhàng buông cổ áo của Jame ra, tiện tay kéo nó lại cho thẳng, sau đó quay lưng rời đi, trước khi đi anh còn nói.
- Đã là cạnh tranh thì phải công bằng, nhất là trong chuyện tình cảm, nếu không người thiệt thòi chỉ có cậu mà thôi
Những tia sáng chói lóa của mặt trời đang lấp ló sau tấm màn trắng buốt. Một bên cửa sổ đã được mở ra. Những làn gió man mát đang từ từ thổi vào trong căn phòng khiến cho tấm màn bay phất phới.
Trên chiếc giường lớn, có một thứ gì đó khẽ lay động.
Khánh Tường vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại. Đôi môi hơi ửng đỏ khẽ chu chu lên.
Bàn tay nhỏ nhắn không an phận lập tức lần mò tìm kiếm gối ôm theo bản năng. Vốn dĩ Khánh Tường có một thói quen là khi ngủ lúc nào cũng có gối ôm và gấu bông sắp xếp bốn phía, chỉ cần quay người là có đồ ôm liền.
Ấy vậy mà sao hôm nay có gì đó kì lạ thế nhỉ, gối ôm của cô đâu ?
Một nụ cười mỉm xuất hiện trên khóe môi mỏng của người đàn ông. Trông bộ dạng lơ ngơ hiếm có như thế này của Khánh Tường thật khiến cho Minh Hào không nhịn được mà nở nụ cười.
Không kiềm lòng được mà trêu chọc bảo bảo một xíu, Minh Hào nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô mà đặt vào cơ bụng sáu múi rắn chắc của mình. Sau đó yên lặng chờ kết quả của bà xã nhỏ.
Đột nhiên sờ vào thứ gì đó vừa mềm mềm vừa có độ đàn hồi, lại hơi rắn chắc một xíu, mới đầu Khánh Tường có hơi rụt tay lại, nhưng vì cảm giác trống trải có chút không quen nên bất chấp nhào tới ôm eo Minh Hào.
Sau khi kiếm được thứ gì đó lấp đầy khoảng trống thì trên gương mặt của cô gái nhỏ lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, vô thức dụi dụi đầu vào cơ bụng của Minh Hào, thoải mái ngủ thiếp đi.
Có vẻ như lâu lắm rồi Khánh Tường không được ngủ ngon giấc, cho nên khi ở gần Minh Hào lại có thể thoải mái ngủ tới nỗi không biết trời trăng là gì, lại càng không để ý rằng mình đang ôm eo của một người đàn ông chứ không phải một cái gối ôm bình thường.
Cô gái này, thật biết cách khiến người ta mê muội.
Minh Hào nhìn bà xã nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình mà đáy mắt hiện rõ lên sự yêu chiều và sủng nịnh. Anh ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Nhẹ nhàng cúi người xuống đặt lên vầng trán trắng ngần của cô một nụ hôn.
Đã lâu lắm rồi, anh không có cảm giác thoải mái như thế này.
Bà xã nhỏ của anh thiệt là hư quá đi, tự nhiên lại biến mất khỏi cuộc sống của anh mà không nói lí do. Đùng đùng bỏ anh lại ngôi nhà lạnh lẽo ảm đạm này.
Bây giờ thì anh bắt lại được rồi, đừng hòng chạy thoát khỏi anh dù chỉ một giây.