Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 236: chap-236




Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Anh tới đón em

Sau một hồi tranh luận kịch liệt với Khánh Tường nhưng kết quả lại không mấy khả quan, Khánh Duy bực bội ra khỏi phòng, anh không muốn tiếp tục nữa nếu không chắc sẽ tức điên mất thôi.

Tuy là chuyện liên quan tới Khánh Tường nhưng thân làm anh trai chẳng lẽ lại mặc kệ? Có muốn không quan tâm cũng chả được.

Nhưng mà đứa em gái này của anh lại đem mất trái tim cho người đàn ông kia rồi, cho nên bây giờ có nói cũng chẳng khiến nó suy nghĩ thấu đáo hơn được nữa đâu. Không lẽ phải dùng biện pháp mạnh? Nhưng nếu làm như thế thì tình anh em chắc có bền lâu.

Aidaaaaaaaaa

Càng nghĩ càng thấy mệt đầu mà.

Khánh Duy thở dài một cái rồi dựa người vào ghế tài xế, ánh mắt ảm đạm có chút u buồn. Trong đầu của anh bây giờ cũng rối rắm không khác gì Khánh Tường cả, vì người đó là em trai của bảo bối lớn. Chứ nếu là người ngoài thì ông đây chỉ cần một dao đã xử lý nhanh gọn rồi, đâu có đau đầu như thế này cơ chứ.

Nhưng mà, nhắc tới Thiên Di thì Khánh Duy lại đờ người ra một lúc. Không biết bảo bối lớn đi công tác về chưa nữa, anh nhớ chết đi được.

Sau vụ việc đau đầu này thì thật muốn lao vào thân hình mềm mại quyến rũ của Thiên Di để nghỉ ngơi mà thôi.

Nghĩ tới đâu liền nhanh tay làm tới đó, Khánh Duy lấy trong túi ra chiếc di động xịn xịn rồi bấm nút gọi cho Thiên Di, tên trong danh bạ mà anh đặt cho cô là vẫn vậy.

"Bảo bối lớn" một sự cưng chiều và sủng nịnh đặc biệt, có lẽ đây là điều đặc biệt mà Khánh Duy dành cho Thiên Di. Bởi vì từ trước tới giờ anh cũng chẳng hề nghiêm túc với bất kì người con gái nào cả, ngay cả tên trong danh bạ còn không thèm lưu tên ấy chứ. Nhưng mà hên sao những cô gái qua tay Khánh Duy cũng đều là dân chơi thứ thiệt, thích thì tới còn không thì thôi. Cho nên anh ấy trước giờ chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ người con gái nào hết.

Vì thế nên nghiệp chưa có cơ hội quật anh sấp mặt thôi.

Tiếng tút tút ngân dài, tưởng chừng như không có hồi âm thì đột nhiên đầu dây bên kia lại xuất hiện âm thanh dịu dàng của người phụ nữ, trong câu nói có phảng phất vài phần mệt mỏi. Thiên Di nói.

- Em nghe, gọi em có gì không?

Một câu nói đơn giản tựa như liều thuốc thần tiên xoa dịu tâm hồn mệt mỏi của Khánh Duy, chỉ cần nghe giọng của cô thôi thì mọi buồn phiền đều tựa sương gió mà nhanh chóng tan biến hết.

Khóe môi Khánh Duy hơi nhếch lên, nụ cười ôn hòa và dịu dàng cũng đã dần xuất hiện trên gương mặt điển trai phảng phất mệt mỏi. Khánh Duy ôn nhu trả lời.

- Đã về chưa? Để anh tới đón em.

Đầu dây bên kia khẽ cười, giọng cười giòn tan khiến cho Khánh Duy cũng bất giác vui lây, sau đó không ngần ngại mà chọc ghẹo Khánh Duy.

- Mới đi có bao lâu đâu mà nhớ rồi à? Hôm nay lại muốn đích thân tới đón em nữa cơ à?

Đáp lại lời trêu chọc của Thiên Di là nụ cười thích thú của Khánh Duy, anh nhanh nhẹn trả lời.

- Ừ nhớ hơi của em rồi, xa nhau lâu hơn chắc anh chịu không nổi nữa đâu.

Đang trò chuyện rôm rả thì có giọng nói lạ lùng của người đàn ông truyền vào, Khánh Duy có thể nghe rõ mồn một nội dung mà người nọ đang nói với Thiên Di, anh ta nói.

- Cô chủ! Mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta nhanh chóng lên thôi, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.

Không để cho Thiên Di kịp trả lời, Khánh Duy rất nhanh chóng nhắc nhở bảo bối của mình mau chóng tắt máy rồi lên máy bay, nhưng vẫn không quên tranh thủ cơ hội để làm nũng với Thiên Di.

Người đàn ông bên ngoài mạnh mẽ soái ca lại có thể làm nũng một cách hết sức đáng yêu đối với người phụ nữ của mình. Anh nói rằng.

- Trước khi đi, em có quên điều gì hay không?

Ngẫm nghĩ một lúc, Thiên Di không nghĩ ra được được điều gì cho nên mới hỏi lại anh, ai ngờ câu nói của Khánh Duy thật là trẻ con quá đi, nó khiến cho cô không nhịn nổi cười.

Khánh Duy cười nhẹ một tiếng rồi nói.

- Em quên chưa nói yêu anh. Mau nói đi.

Vốn dĩ muốn trêu chọc Thiên Di một chút nhưng tiếng gọi của người đàn ông kia ngày một hối thúc cô cho nên Khánh Duy cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn, tưởng rằng Thiên Di sẽ dập máy rồi rời đi. Ai ngờ lại được nghe câu nói hết sức đáng yêu của cô.

- Yêu anh nhất, ngoan ngoãn chờ em về. Sân bay X, khoảng hai tiếng nữa em sẽ về. Mau tới đón em đi.

Không kịp để cho Khánh Duy kịp tiêu hóa hết, Thiên Di nhanh chóng tắt di động rồi mau chóng lên máy bay. Để mặc cho người đàn ông của mình ngồi thẫn thờ trong chiếc xe sang trọng, đôi mắt hơi mở to ra vì ngạc nhiên.

Tưởng khô khan thế nào, vậy mà lúc Thiên Di cũng biết dịu dàng ấy chứ. Đâu phải là người suốt ngày chỉ biết bạo lực đâu.

Khánh Duy khẽ cười rồi đánh vô lăng quay đầu xe, mau chóng chạy tới sân bay để đón bảo bối, không chần chừ bất cứ một giây phút nào nữa. Bây giờ Thiên Di không khác nào một liều thuốc xoa dịu tâm trạng của anh.

Phải mau chóng tới đón bảo bối lớn thôi.

---------------------------------

Đầu tháng rồi mấy cục zàng của Minh ơi, người ta nói đầu xuôi thì đuôi lọt nè. Quăng phiếu cho Minh để lấy tinh thần bão chương nàoooo.

Cơ mà các cậu có nghĩ là kiểu con trai nũng nịu với người yêu chỉ có trong truyện không? Riêng Minh thì nghĩ là có ở ngoài đời đó nha, chỉ cần các cậu là người mà họ cần thì dăm ba cái làm nũng đâu có nghĩa lý gì? Liêm sỉ gì tầm này nữa mấy cậu ơi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.