Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Khánh Duy xấu tính
Ngồi dưới nhà chơi game được một lúc lâu, Khánh Duy mới giật mình nhìn lên đồng hồ treo tường. Đồng hồ đã điểm chín giờ khuya, đã quá giờ cơm tối rồi mà Khánh Tường vẫn chưa xuống ăn.
Không lẽ tính bỏ bữa sao?
Không được không được, cho dù là bữa tối cũng không được bỏ, phải ăn đủ một ngày ba bữa.
Nhìn thấy cặp đôi đang ôm ấp âu yếm nhau trên ghế thì khóe môi của Khánh Duy khẽ cong lên rồi giật giật vài cái, khuôn mặt thực sự rất khó coi.
Chúng nó tính cứ ôm ấp nhau như vầy rồi đi ngủ luôn à? Không đứa nào muốn ra ăn sao?
Điều đáng nói ở đây là bạn nhỏ Khánh Duy cực kì cực kì khó chịu khi thấy hai đứa nó hạnh phúc như thế này. Hồi trước thì không sao, nhưng từ khi bảo bối lớn quăng bơ thì anh chàng lại không hề vui vẻ khi thấy ai đó hạnh phúc đâu.
Nghĩ tới đó, Khánh Duy không ngần ngại cầm lấy chiếc gối bông trên ghế, nhắm thẳng về phía hai bạn nhỏ đang hạnh phúc xem phim mà ném.
Bộp.
Chiếc gối bông mềm mềm đập thẳng vào Saint ngồi ở phía sau. Đúng ra là nhắm vào Minh Anh cơ, nhưng mà do chênh lệch chiều cao nên nó đã rẽ hướng và ụp thẳng vào mặt Saint.
Lực ném quá mạnh khiến cho anh chàng xém nữa ngã người về phía sau.
Saint khó nhọc ngồi thẳng dậy, một tay cầm gối một tay xoa xoa mặt. Tuy gối mềm thật đấy, nhưng không có nghĩa là nó không đau.
Ánh mắt của Khánh Duy đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Saint như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy, đôi môi mấp máy nói.
- Còn không biết lên phòng gọi Khánh Tường xuống ăn? Hay là truyền hơi ấm cho nhau là đủ no rồi? Không muốn ăn nữa à?
Chưa để cho Saint kịp trả lời, bạn nhỏ Minh Anh mắt không rời màn hình ti vi nhưng vẫn cố gắng tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, cậu nhóc nói với Khánh Duy.
- Sao anh không lên gọi chị xuống đi, tụi em đang xem dở dang đoạn này.
Khánh Duy liếc mắt một cái, khiến cho Saint bất giác rùng người, sau đó hướng về phía Minh Anh rồi nói.
- Chưa gả về nhà người ta mà đã bênh chồng rồi à? Thế rồi sau này gả về nhà người ta thì ngay cả người anh này cũng không coi ra gì sao?
Tuy ngoài mặt tỏ vẻ hơi bất mãn nhưng trong lòng của Khánh Duy đang cười trộm đấy, hiếm khi thấy Minh Anh lên tiếng bênh vực cho Saint nên anh cũng muốn thử xem Minh Anh sẽ tỏ thái độ gì tiếp theo.
Nhưng mà, có vẻ như mọi thứ không như những gì Khánh Duy suy đoán. Minh Anh thẳng thừng bỏ Saint ra khỏi đầu, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, lạnh lùng nói.
- Anh trai bảo sao thì làm vậy đi. Anh mau lên gọi chị xuống ăn tối không thôi là đồ ăn nguội hết.
Đấy, trở mặt thấy ghê không? Mới vài giây trước còn bênh chằm chằm người ta, bây giờ thì phũ phàng đổi đi. Có ai như Minh Anh không?
Saint bất lực không biết làm gì ngoài lắc đầu chán trường, anh chàng thở dài một cái rồi xoay người hướng về phía cầu thang. Trước khi đi cũng không quên xoa đầu Minh Anh rồi nói.
- Thức ăn bây giờ đã lạnh ngắt rồi còn đâu mà nguội?
Ừ thì! Để đồ ăn để ở ngoài hai ba tiếng đồng hồ rồi mà còn nóng thì quả là chuyện lạ.
Mà Khánh Duy cũng xấu tính quá đi, không tự mình lên gọi thì cũng phải nhờ vả người khác cho đàng hoàng tử tế chứ. Tự nhiên khi không lại động tay động chân với người ta.
Haizzz! Chán thiệt.
Bước một chân lên cầu thang, đột nhiên trên lầu truyền xuống một âm thanh dịu dàng của người phụ nữ.
Khánh Tường trong chiếc váy trắng đứng trên lầu nhìn xuống Saint rồi nói.
- Đi đâu đấy? Quay trở lại ăn tối thôi