Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Em không nghĩ là Minh Hào làm
Yên lặng một hồi lâu, cuối cùng Khánh Duy cũng lên tiếng hỏi. Câu hỏi mà từ trước tới giờ anh không muốn nhắc tới một chút nào, anh hỏi.
- Em và Minh Hào đã xảy ra quan hệ hay chưa?
Nghe tới đây, giống như bị người ta chọc vào đúng chỗ hiểm. Khánh Tường đột nhiên giật nảy người lên, cô ấp a ấp úng nhìn Khánh Duy rồi e dè hỏi.
- Sao ... sao anh lại nghĩ thế?
Khánh Duy không trả lời mà tiếp tục hỏi thêm, giống như đang tra khảo phạm nhân vậy, nhưng có điều người mà anh đang hỏi lại là em gái của mình.
- Nó đã thấy hình xăm sau thắt lưng của em rồi sao?
Khánh Tường bất giác đưa tay lên sờ ở sau lưng, ngay chỗ thắt lưng quần của mình. Bây giờ trong đầu cô lại tràn tới những hình ảnh đầy ái muội trong phòng làm việc với Minh Hào lúc nãy.
Cô đang cố gắng nhớ lại tất cả sự việc đã xảy ra, nhưng mà hình như Minh Hào không thấy.
Lúc đó, áo chỉ cởi có một nửa, vẫn còn nằm im trên người của Khánh Tường, hình xăm cũng ở sau lưng, mà còn ở ngay thắt lưng quần nữa. Minh Hào không xoay người cô lại thì làm sao có thể thấy được?
Giả thuyết Minh Hào nhìn thấy hình xăm là điều không thể, mà nếu không thấy thì làm sao có thể sai người làm được cơ chứ?
Thế mà dường như Khánh Duy không nghĩ như vậy, anh chàng liền nổi cơn tức giận đùng đùng khi thấy khuôn mặt hoang mang và đầy suy nghĩ của Khánh Tường. Anh ấy cho rằng Minh Hào đã nhìn thấy và chính là người đứng sau vụ việc này.
- Khoan! Anh đi đâu vậy?
Khánh Tường vội vàng kéo tay Khánh Duy ngồi xuống ghế, đột nhiên anh ấy đứng bật dậy rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra khiến cho Khánh Tường rất lo.
- Em nghĩ anh đi đâu?
- Đừng có làm chuyện điên rồ, vẫn chưa biết chắc rằng Minh Hào làm mà? Sao anh lại vội vàng hấp tấp như thế?
Gương mặt Khánh Tường lo lắng như sắp khóc tới nơi rồi. Đã từ lâu lắm rồi, Khánh Duy không có trưng ra một mặt đáng sợ như thế này, khuôn mặt của anh ấy như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy đó. Thật sự rất đáng sợ.
Khánh Duy khựng người lại khi nhìn thấy ánh mắt lo sợ của Khánh Tường, lại nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt lấy cánh tay của mình, có chút gì đó run lên. Một dòng nước ấm áp bỗng nhiên chảy ào qua tâm hồn của Khánh Duy khiến cho anh chàng phải chép miệng một cái.
Ánh mắt ôn nhu vuốt lấy tóc của Khánh Tường, nhẹ nhàng hỏi.
- Yêu lắm hả? Yêu nó tới ngu người luôn rồi sao? Không lẽ em không nhận thấy sự khác biệt của hai người ư? Em không nhớ những gì Jame nói? Hai người vốn dĩ không dành cho nhau.
Khánh Tường ngước mắt lên nhìn anh trai, đôi mắt long lanh như sắp khóc tới nơi rồi, nhưng thế mà vẫn không chừa cái tật thích chọc ngoáy anh trai, buồn như thế mà vẫn cố gắng trêu Khánh Duy, cô nói.
- Nói thế thì anh với Thiên Di cũng đâu thuộc về nhau?
- Em bị ngu à? Thiên Di đâu có nhận chức vụ gì trong Salomon, cô ấy chỉ tùy hứng vào chơi cho tới khi nào chán thì ra. Hoàn toàn không liên quan gì cả.
Khánh Tường thở dài một cái, đột nhiên vòng tay ra sau ôm lấy eo Khánh Duy, dựa người vào lồng ngực của anh rồi mệt mỏi nói.
- Em chán ở trong cái thế giới đầy nguy hiểm này rồi, ngay cả tới người mình yêu cũng không thể cùng sau sống một cuộc sống bình thường vô ưu vô nghĩ. Nhưng nói cho cùng thì em vẫn không nghĩ là Minh Hào làm đâu à.
Nhẹ nhàng vuốt tóc Khánh Tường, đôi mắt của Khánh Duy đăm chiêu nhìn về một khoảng không vô định nào đó, trong đáy mắt bỗng nhiên phực lên ngọn lửa kì bí, không biết anh chàng đang suy nghĩ về điều gì nữa. Nhưng mà vẫn ôn nhu trả lời câu hỏi của Khánh Tường.
- Mệt chưa? Lên lầu tắm rồi ngủ một giấc đi. Lát nữa anh sẽ cho người sang nhà hàng đón Vương Nhã về làm bữa tối cho em. Hôm nay quản gia Trương không có ở nhà, Saint cũng không tiện nấu ăn.
------------------------------
Quăng phiếu nhiệt tình cho Minh nào mấy cậu ơi bây giờ Minh sang viết bộ ông xã là thầy giáo xong rồi sẽ quay lại thêm chương nữa nha.